Thứ khiến cho Cố Thanh Trúc thấy lấp lóa khi nãy chính là thanh đao gãy trong tay người kia. Lưỡi dao toàn những vết nứt, mũi dao đã bị chém gãy.
Hồng Cừ chầm chậm đi tới, cẩn thận theo sau Cố Thanh Trúc, thấy Cố Thanh Trúc đứng im ở đó không nhúc nhích, một tay vừa phẩy phẩy những con côn trùng nhỏ xung quanh, vừa hỏi Cố Thanh Trúc: “Tiểu thư, người nhìn xem, đâu có gì đâu. Nơi này bẩn qua, chúng ta vẫn nên đi… Áaaaa! Hắn… hắn… hắn… Chết… có người chết!
Cố Thanh Trúc lườm nàng ta: “Câm miệng.”
Hồng Cừ vội vàng dùng tay bịt miệng mình, dưới chân như bị đổ chì, không cách nào bước lên phía trước.
Cố Thanh Trúc ngồi xổm xuống, đưa tay chạm vào “thi thể”. Hồng Cừ sợ tới mức muốn hét lên: “Tiểu thư, người… người chạm vào thứ đó làm gì. Mau đi nhanh thôi, tiểu thư, đợi lát nữa người khác tới sẽ gây họa đó.”
Tuy rằng xung quanh ngoài chủ tớ hai nàng thì chỉ còn một lão Lưu đánh xe, không còn ai khác, nhưng mà sắc trời đã tốt, mặt trời đã lặn, cảnh tượng trước mặt cũng quá kinh dị.
Cố Thanh Trúc đưa tay thăm dò vùng cổ của “thi thể”, lập tức đứng bật dậy. Hồng Cừ vốn định xoay người chạy đi, lại thấy Cố Thanh Trúc đi đến bên đầu người kia, hai tay nắm lấy cánh tay hắn, gọi Hồng Cừ: “Lại đây nhấc chân hắn, hắn còn sống.”
Hồng Cừ nhìn tiểu thư nhà mình với vẻ không tin nổi, thấy nàng đang cố gắng kéo người kia từ trên tảng đá xuống, Hồng Cừ cố nén sợ hãi, đi đến bên chân người kia nhưng một chân người này đã gãy, gân cốt chằng chịt, nàng ta chỉ có thể cầm cái chân còn lại. Hai cô nương dù sao chẳng có mấy sức lực, Cố Thanh Trúc nhìn khoảng cách tới xe ngựa, nói với Hồng Cừ:
“Ra gọi lão Lưu tới đây, đừng nói nhiều, mau lên.”
Nét mặt Cố Thanh Trúc rất nghiêm túc, Hồng Cừ thấy thế cũng không dám chậm trễ, khi nỗi sợ hãi qua đi cũng không cảm thấy có gì quá đáng sợ. Nàng ta chạy thật nhanh đi gọi lão Lưu, ba người hợp lực nâng người kia lên xe ngựa.
Cố Thanh Trúc quỳ trên sàn xe, rắc một ít bột phấn cầm máu lên chỗ vết thương còn chảy máu của người kia, xem xét chỗ chân gãy của hắn trước. Chỗ gãy xương bánh chè này rất kỳ lạ, dường như bị người ta dùng ngoại lực bẻ gãi, giờ xe ngựa lung lay, không cách nào nối xương được, Cố Thanh Trúc sai bảo Hồng Cừ:
“Bón nước cho hắn.”
Hồng Cừ không tình nguyện cầm lấy túi nước, vừa đưa nước tới bên miệng người kia vừa thì thầm: “Tiểu thư, chúng ta cứ như vậy đem theo một người đàn ông về nếu người trong nhà biết được sẽ rất khó lường, đặc biệt là tân phu nhân. Nếu bà ấy biết được, nhất định sẽ không buông tha, tìm cách hủy hoại thanh danh của tiểu thư.”
“Thanh danh bị hủy mà cứu được một mạng người thì cũng không coi là thiệt.” Nàng dùng gối mềm của mình ra lót bên dưới chỗ đầu gối vẫn chảy máu của người kia.
Cố Thanh Trúc thấy người kia tuy rằng thần trí không tỉnh táo nhưng khát vọng sống rất mãnh liệt. Khi Hồng Cừ bón nước cho hắn, hắn còn cảm nhận nhận được, theo bản năng há miệng uống nước. Cố Thanh Trúc bò đến chỗ ngồi, sàn xe ngựa đã bị người kia chiếm giữ, các nàng chỉ có thể bò lên chỗ ngồi.
Từ trên cao nhìn xuống, Cố Thanh Trúc liền cảm thấy người này trông rất quen, tuy rằng cả người bẩn thỉu nhưng nàng vẫn nhận ra. Đây chẳng phải là… Chu lục gia mà ngày đó nàng gặp ở Sùng Kính Hầu phủ sao? Sao lại biến thành thế này?
Lần đó khi Hạ Thiệu Cảnh tới tìm nàng, hình như đã nói hắn dùng kế phản gián, lừa ngược lại Chu lục gia. Ban đầu là Kỳ Huyên định dùng Chu lục gia để lừa Hạ Thiệu Cảnh, sau này Hạ Thiệu Cảnh phản đòn, không lẽ đã kể Kỳ Huyên đối phó Chu lục gia sao? Người này chắc không phải do Kỳ Huyên làm bị thương chứ?
Ôm mối nghi ngờ suốt dọc đường đi, Cố Thanh Trúc đưa người kia tới Nhân Ân Đường, đúng lúc thấy Vân Sinh cùng Lương Phủ đóng cửa. Thấy xe ngựa của Cố Thanh Trúc, hai người đều dừng lại động tác. Hồng Cừ nhảy xuống xe, nói với hai người họ: “Đừng khóa cửa, nhà ta… nhặt được một người đem về.”
Cố Thanh Trúc mặc xiêm y nữ bước ra khỏi xe ngựa, khiến cả Vân Sinh cùng Lương Phủ trợn mắt, đặc biệt là Vân Sinh, hai mắt trố ra nhìn không chớp, dường như còn có chút ngượng ngùng. Cố Thanh Trúc cùng lão Lưu đỡ người kia, Lương Phủ bước tới đỡ cho Cố Thanh Trúc, Cố Thanh Trúc liền gọi Vân Sinh: “Thất thần cái gì, mau giúp một tay.”
Nàng vội vàng đi vào gian trong, vén ống tay áo, nhanh chóng chuẩn bị hòm thuốc cùng các loại thuốc, đứng sau quầy đảo đảo trộn trộn. Đám người Vân Sinh đã khiêng được người kia từ trên xe ngựa xuống, để trên giường khám bệnh. Hồng Cừ đã đi theo Cố Thanh Trúc vài lần, cũng biết phải chuẩn bị những gì, đun nước nóng, đưa khăn lông, lau mồ hôi cho tiểu thư, động tác cũng rất nhanh nhẹn.
Cố Thanh Trúc dùng kéo cắt quần áo của người kia, vết thương trên người hắn khiến tất cả mọi người hít sâu một hơi. Từ trên xuống dưới cơ thể người này phải có đến mấy chục nhát dao, vậy mà vẫn trụ được không chết. Trên tay và chân chỉ bị thương ngoài da, chỉ có ngực và bụng trúng mấy vết đao trí mạng, tuy rằng trên đường Cố Thanh Trúc đã cho hắn dùng phấn cầm máu nhưng vẫn không ngăn lại được. Cố Thanh Trúc lấy từ trong hòm thuốc kim khâu chuyên dùng để cầm máu vết thương, đây là phương thức thường dùng nhất trong quân doanh. Trên chiến trường, điều kiện chữa bệnh rất tệ, nhóm quân y phải dùng biện pháp nhanh nhất để cầm máu một cách hữu hiệu nhất, khâu vết thương là một biện pháp không tệ.
Cố Thanh Trúc tự mình rửa sạch miệng vết thương cho hắn, sai Quân Sinh nhét một miếng khăn sạch vào miệng người kia để hắn cắn. Ngay lúc Cố Thanh Trúc dùng kim móc vào da thịt người kia, Vân Sinh cùng Lương Phủ lập tức cảm thấy da gà trên người dựng đứng cả lên. Lương Phủ quay đầu đi không dám nhìn, Vân Sinh cũng nhíu chặt mày, Hồng Cừ nhắm tịt mắt.
Người nọ phát ra một âm thanh như tiếng thú dữ gào rống, cả người cũng co giật, Cố Thanh Trúc sai Vân Sinh cùng Lương Phủ: “Đè hắn lại.”
Hai người lấy hết can đảm, mỗi người một bên đè chặt người kia xuống giường khám bệnh để Cố Thanh Trúc có thể nhanh chóng khâu lại. Động tác của Cố Thanh Trúc rất nhanh, gần như không nhìn thấy rõ đường kim mũi chỉ của nàng. Khâu xong miệng của ba vết thương lớn, máu ngừng chảy, sau đó liền tiếp tục chiến đấu với vết thương chằng chịt trên chân của người kia. Quan trọng nhất là phải sửa sạch miệng vết thương, xương cốt đã lộ ra ngoài, da thịt hở, trong quá trình khiêng vác đã để dính không ít bụi bẩn.
Hồng Cừ đã chuẩn bị ít nước ấm, Cố Thanh Trúc tự mình cầm nến, sửa sạch từng chút từng chút một khu vực bị thương, không để chừa lại một chút nào. Sau khi rửa sạch vết thương, nàng tiếp tục nắn xương. Vị này là một võ tướng, thân thể so với người thường cường tráng hơn nhiều, mặc dù xương cốt gãy, lộ ra cả ngoài da thịt nhưng lại không bị vỡ, đây cũng xem như trong cái rủi vẫn còn cái may.
“Đè hắn thật chặt, không để hắn động cựa chút nào. Ta bắt đầu nối xương.”
Mọi người đã chuẩn bị xong xuôi, Cố Thanh Trúc tìm đúng vị trí, một tay ấn lên phần xương trên đùi, một tay chanh chóng chỉnh lại phần xương cốt bị bẻ. Mọi người chỉ nghe một tiếng “cộc”, phần xương cốt khi trước còn lồi ra khỏi da thịt đã được chỉnh về đúng vị trí. Cố Thanh Trúc không dám ngừng tay, dùng kim châm khâu lại toàn bộ miệng vết thương, dùng hai tấm ván gỗ chuyên để cố định chân bao lại đầu gối của hắn, để hắn không thể nhúc nhích.
Sau một hồi vất vả, dù cho có là con người sắt đá cũng chịu không nổi, không biết từ lúc nào người kia đã ngất xỉu.
Cố Thanh Trúc mồ hôi đầy đầu, sau khi thu dọn kim châm liền cầm tay người kia bắt mạch, bắt mạch xong đi thẳng ra sau quầy bốc thuốc, dặn dò Vân Sinh cùng Lương Phủ khiêng người kia từ trên giường khám bệnh ra hậu viện, cuối cùng thật cẩn thận để người kia năm trên trường kỳ trong nội gian mà Cố Thanh Trúc vẫn thường dùng để nghỉ ngơi.
Cố Thanh Trúc chuẩn bị thuốc xong liền sai Hồng Cừ đi sắc thuốc, còn mình đi theo vào phòng, dùng băng gạc buộc chân bị thương của người nọ vào khung giường để tránh cho hắn trong lúc mê man lại quẫy đạp làm đầu gối bị thương lần nữa.
Làm xong tất cả mọi việc, thời gian cũng không còn sớm, người kia cố gắng lắm cũng uống được bát thuốc. Vân Sinh cùng Lương Phủ nói với Cố Thanh Trúc:
“Tiểu… công tử, thời gian cũng không còn sớm nữa, hay là người cứ về trước đi, người này cứ để ta cùng Lương Phủ chăm sóc. Người yên tâm, đêm nay hai chúng ta sẽ thay phiên nhau trông chừng hắn, sẽ không sao đâu.”
Cố Thanh Trúc cũng biết thời gian không còn sớm, nếu nàng trở về quá muộn, người gác cổng trong phủ đã ngủ, gây ra động tĩnh lớn đến lúc đó sẽ nhiều phiền toái. Vân Sinh cùng Lương Phủ đều tinh thông dược lý, có hai người họ thay phiên nhau trông coi, Cố Thanh Trúc liền yên tâm.
“Chủ yếu là theo dõi kỹ xem hắn có bị sốt không, nếu có thì dùng nước ấm lau lòng bàn tay, gan bàn chân, vùng nách, sau khi hạ sốt các ngươi cũng biết phải làm sao rồi, không cần ta dặn dò nữa. Ngày mai ta sẽ qua sớm trông thay các ngươi.”
Sau khi dặn dò xong, Cố Thanh Trúc cùng Hồng Cừ liền rời khỏi Nhân Ân Đường, trở về Cố gia.
Trong xe ngựa, Hồng Cừ hỏi Cố Thanh Trúc: “Tiểu thư, người nói xem hắn sẽ không sao chứ? Nếu hắn chết trong Nhân Ân Đường của chúng ta, khi quan phủ tới, chúng ta phải nói sao đây?”
Nàng ta vẫn rất lo lắng, nếu chết người chứng tỏ vết thương quá nghiêm trọng, đột nhiên nàng ta có ý tưởng:
“Hay là ngày mai nô tỳ tới sớm xem hắn thế nào, nếu thực sự không thể cứu được, nô tỳ sẽ bảo Vân Sinh cùng Lương Phủ nhân lúc trời chưa sáng đem hắn đến bãi tha ma, như vậy…”
Không đợi nàng ta nói xong, Cố Thanh Trúc liền ngắt lời:
“Cái gì mà chết với không chết. Đừng nhìn vết thương của hắn nghiêm trọng như vậy nhưng nền tảng của hắn rất tốt. Nếu là người bình thường chịu nhiều vết thương như vậy hẳn là đã chết lâu rồi, hắn có thể chống cự được đến lúc chúng ta tới cứu, một đường xóc nảy vào đến kinh thành, nằm trên giường khám bệnh cũng chưa chết thì sao qua một đêm có thể chết được? Đừng nghĩ những chuyện này nữa, chỉ cần hắn còn một hơi thở thì không thể không cứu. Có được hay không ba phần là do bản lĩnh của ta, bảy phần là do số mệnh của hắn, dù cho có chuyện vạn nhất, chúng ta cũng không thẹn với lương tâm.”
Hồng Cừ nghe tiểu như nhà mình nói xong liền lặng lẽ thở dài, trong lòng thầm cầu nguyện người kia tuyệt đối đừng có mệnh hệ gì, nếu không hôm nay các nàng bái Phật xem như vô ích rồi.
Kỳ Huyên luyện võ trong sân, Lý Mậu Trinh mang theo tin tình báo tiến vào bẩm báo.
“Thế tử, phía Hạ Thiệu Cảnh đã ra tay. Tên tiểu tử này thật quá xấu xa, ngoài mặt giả vờ có ý định hợp tác với Chu lục gia nhưng sau lưng lại ngầm chơi xấu, lợi dụng tên tuổi của Tây Bắc Tắc Thượng tướng quân, dụ Bắc Dương Hầu trúng kế, nửa đường gặp phải mai phục, hại người thiếp được sủng ái nhất của Bắc Dương Hầu bỏ mạng dưới loạn đao. Bắc Dương Hầu đem tất cả tội lỗi đổ lên đầu Chu lục gia, không chỉ trục xuất Chu lục gia khỏi Tây Bắc, còn cho người dùng nghiêm hình với Chu lục gia, ý muốn lấy mạng hắn.”
Kỳ Huyên vừa lau mồ hôi vừa hỏi: “Là Chấn Uy Tắc Thượng tướng quân?”
“Đúng là vị đó. Người đó là cậu đằng ngoại của Tam Hoàng tử, có quan hệ mật thiết với Hạ gia. Bọn họ ở Tây Bắc vốn không giao thiệp nhiều với Bắc Dương Hầu, lúc này Hạ Thiệu Cảnh bày mưu hiến kế, bọn họ liền có thể đem quan dạy dỗ Bắc Dương Hầu một bài học, có thể nói là một tên trúng mấy con chim.”
Khi Lý Mậu Trinh nhận được tin tình báo này, trong lòng không kìm được mà lạnh run. Hạ Thiệu Cảnh kia thường ngày ra vẻ ôn tồn lễ độ, thấy ai cũng mỉm cười, ai biết được đằng sau hắn lại là kẻ tàn nhẫn như vậy.
“Hạ Thiệu Cảnh còn ‘đổ thêm dầu vào lửa’ trước mặt thuộc hạ của Bắc Dương Hầu phủ ở kinh thành, để bọn họ dùng khổ hình tra tấn Chu lục gia, xem ra có ý định dồn Chu lục gia vào chỗ chết.”
Kỳ Huyên thở dài: “Người đã chết rồi sao?”
Kỳ Huyên tuy rằng có ý lợi dụng Chu lục gia nhưng không hề muốn giết hắn ta. Hạ Thiệu Cảnh là người có thù tất báo, hắn không động tới Võ An Hầu phủ, liền đem hết oán giận trút lên người Chu lục gia.
“Đây cũng là chuyện Tiền Bình muốn bẩm báo.” Lý Mậu Trinh nét mặt dường như có chút đắn đo.