Type: Phương Phương
Một đêm trôi qua.
Ngày hôm sau, Sở Tử Phục cho bày yến tiệc thiết đãi tứ phi cùng chư vị tú nữ.
Thiếp mời vốn được gửi tới người nhà của Hoàng hậu, nhưng Quốc cữu lại cho rằng trước đại hôn của hai người không nên qua lại thường xuyên, huống hồ chỉ là uống rượu mua vui, nên đã từ chối khéo.
Sở Tử Phục cũng không phiền lòng, chỉ phất tay dặn dò, nào là phải bày mỹ tửu ngon nhất, thức ăn quý hiếm nhất, cùng những kỳ trân dị bảo của Đông cung để tô điểm cho yến tiệc lần này.
Vậy là mỹ tửu bồ đào, chén dạ quang, cùng sơn hào hải vị đều được bày biện trên bàn tiệc. Bỗng chốc, hương thơm lan tỏa khắp Đông cung, khiến người ta không còn nhận ra đó là yến tiệc trong nhân gian hay là giữa cửu thiên.
Bầy mỹ nhân mê mẩn trong sự xa hoa vô độ của Đông cung. Dù sao bọn họ thân là phi tử cũng chỉ mong ngày ngày được ân sủng, đêm đêm rộn tiếng đàn ca, nếu hằng ngày được hưởng yến tiệc, hầu hạ bên cạnh quân vương, thì xem như không uổng phí cuộc đời này.
Chỉ có một người ngoại lệ.
Đó chính là Vãn Vãn.
Cánh cửa trong cung bị nàng ta đạp tung, còn chưa bước qua cửa, nàng ta đã gào lên: “Sở Tử Phục!”.
Mình khoác long bào, đầu đội mũ miện của quân vương, Sở Tử Phục ngồi trên ngự tọa, liếc nhìn nàng ta với ánh mắt của kẻ bề trên, hai bên là hai nữ tử mỹ miều. Nhìn kỹ, nữ nhân bên trái tư sắc như hoa đào, đương tuổi trăm rằm, chính là Xuân Phong – muội muội của Vãn Vãn. Chuyện người này thích làm nhất trong đời chính là cướp đoạt những thứ mà tỷ tỷ của nàng ta thích, bất luận là y phục hay là nam nhân. Nay thấy Vãn Vãn phẫn nộ đến bốc hỏa, nàng ta lại càng hả hê, nằm trong lòng Sở Tử Phục cười khúc khích.
Vãn Vãn siết chặt nắm tay, cơn thịnh nộ trào dâng, trừng mắt nhìn Sở Tử Phục.
“Sao ngươi lại trở nên phóng đãng đến mức này!”, Vãn Vãn căm phẫn đánh mắt nhìn oanh oanh yến yến trên điện, mỹ tửu cùng sơn hào hải vị, sau đó nói với Sở Tử Phục: “Trước kia ngươi đâu như vậy”.
“Con người ta có thể thay đổi.” Sở Tử Phục điềm tĩnh nhìn nàng ta: “Chứng kiến trẫm của ngày hôm nay, ngươi còn thích hay không?”.
Đại điện bỗng trở nên tĩnh lặng, còn Vãn Vãn lại ngẩn người.
“Hãy trả lời trẫm”, vẻ mặt Sở Tử Phục vẫn không chút biến đổi, nhưng ngôn từ lại như muốn bức ép người.
“… Nếu thích thì sao chứ?”, Vãn Vãn cắn răng nói: “Cho dù ta không thích ngươi, thì cũng không muốn thấy ngươi làm càn! Gần đây rốt cuộc ngươi sao vậy! Còn chưa thỏa chí nguyện, ngươi hãy vực dậy cho ta!”.
Sở Tử Phục nhìn nàng ta, đột nhiên bật cười: “Nhưng trẫm không còn thích ngươi nữa”.
Hắn đột nhiên ôm lấy Xuân Phong bên cạnh, ngón tay thon dài vuốt ve khuôn mặt của đối phương, nồng nhiệt hôn một cái, sau đó liếc nhìn Vãn Vãn, cười giỡn nói: “Hôm nay có rượu ta cứ say, ngày mai sầu tới ta hẵng sâu… trẫm đã không còn mốn bàn chuyện chí nguyện chưa thỏa gì cùng ngươi nữa, mà chỉ muốn nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt, cảnh đẹp đêm xuân cùng mỹ nhân trong lòng mà thôi”.
Sắc mặt Vãn Vãn đã nhợt đi.
Trông bộ dạng Vãn Vãn như vậy, Xuân Phong cười hả dạ, đưa hai cánh tay trắng ngần ra ôm lấy cổ Sở Tử Phục, hơi thở như hoa lan thổi vào trong tai hắn: “Hoàng thượng, đừng để ý tới ả xấu xí bên dưới nữa, ngươi hãy mau đuổi ả ta đi, để Xuân Phong nhảy múa cho người xem”.
“Người đâu, hãy đuổi ả ra khỏi cung”, Sở Tử Phục cúi mặt ra lệnh, thị vệ trong điện lập tức bước tới sau lưng Vãn Vãn.
“Sở Tử Phục”, Vãn Vãn không mấy khó khăn để khống chế hai tên thị vệ, sau đó đoạt lấy đao giắt bên hông bọn chúng, hai tay giữ đao, phóng mắt về phía ngự tọa: “Ngươi có biết rằng, chỉ cần ta muốn, ta có thể dễ dàng đâm cả chục nhát đao lên người ngươi!”.
Sở Tử Phục vẫn nhìn nàng ta bằng ánh mắt của kẻ bề trên.
Kẻ thắng lợi trong ái tình vẫn thường mang cái tư thái ngạo nghễ như vậy.
Trong tay giữ binh khí, nhưng con tim lại run rẩy. Nếu đây là chiến trường, Vãn Vãn là kẻ ham sống sợ chết chỉ lo thoát thân, nàng ta nhỏ lệ, lắp bắp nói: “CHỉ là ta không nhẫn tâm”.
Vì không nhẫn tâm hại đối phương, nên nàng ta chỉ còn cách một mình chịu đựng thương tổn.
Thị vệ đoạt lấy trường đao trong tay Vãn Vãn, áp giải nàng ta đi. Nàng ta quay lưng về phía Sở Tử Phục, nghẹn ngào nói: “Ta thật rất hối hận…”.
Bàn tay giữ ly rượu khẽ run rẩy, Sở Tử Phục không chút biểu cảm ngước mắt lên, dõi theo bóng hình thảm hại kia.
“Ta buồn lòng lắm… Sớm biết như thế này, ta đã không nói ra”, Vãn Vãn gục đầu khóc: “Nếu không nói ra… nếu không cho ngươi biết rằng ta thích ngươi… có phải ta vẫn được ở lại bên cạnh ngươi không…”.
Giọng nói và bóng hình của nàng ta biến mất nơi tận cùng cung điện.
Sở Tử Phục siết chặt bình rượu, im lặng hồi lâu.
Tới khi trăng lên, trong hoàng cung, khi tú nữ cuối cùng đã gục trên bàn, Sở Tử Phục mới từ từ ngẩng đầu, gọi: “An Phúc”.
“Vâng, Hoàng thượng.”
Lão thái giám xách một thùng dầu bước vào, sau đó miệt mài đổ dầu khắp các góc trong cung điện. Bất luận là ngọc khí do tiên hoàng để lại hay là tranh họa danh gia treo trên tường, và cả đám cung phi đang gục trên bàn tiệc…
“Hoàng… Hoàng thượng…”, Xuân Phong mê man dưới đất, hoảng sợ chứng kiến cảnh tượng trước mắt, mình mẩy không khỏi lạnh cóng, bèn liều mạng giơ tay ra, run rẩy lôi tay áo của Sở Tử Phục.
“Ồ! Không hổ là Công chúa Nam Chiếu, nữ tử sinh ra trên mảnh đất sản sinh ra bách độc, quả có sức đề kháng mạnh mẽ đối với thuốc mê”, Sở Tử Phục phất tay áo, tư thái như nước chảy mây trôi: “Đáng tiếc, nếu ngươi tỉnh lại, lát nữa chỉ e sẽ càng đau đớn”.
Tiếc cho hoa đào trôi theo dòng nước, Xuân Phong không nén nổi lòng liền bật khóc: “Ngươi… ngươi muốn làm gì? Dừng tay! Mau dừng tay!”.
Lão thái giám ra vẻ không nghe thấy, chỉ lẳng lặng dùng gáo vàng múc dầu rưới lên người nàng ta.
Còn Sở Tử Phục lại thong thả nhấc đài nến ba chân bằng bạc trên bàn lên, đong đưa ánh lửa trên khuôn mặt tuấn tú nhưng nhợt nhạt, giống y như ngọn lửa ma trơi bên mộ, rọi sáng một tấm bài vị mới.
“Cơ nghiệp bốn trăm năm của Đại Sở, hôm nay lụi tàn trong tay trẫm”, Sở Tử Phục cười thê lương nói: “Trao giang sơn vào tay kẻ khác, trẫm thà rằng thiêu rụi tất cả, bất luận là Đông cung của trẫm, phi tử của trẫm… hay là ngay chính bản thân trẫm!”.
Vừa dứt lời, đài nến bằng đồng từ ngón tay hắn rớt xuống, lăn tới tấm thảm Ba Tư dưới đất.
Một bông hoa lửa bùng lên.
An Phúc cung kính quỳ bên cạnh Sở Tử Phục, còn Xuân Phong kêu la dữ dội.
“Ha ha ha!”, Sở Tử Phục ngước mặt lên cười một cách phóng túng, cuồng dại. Như thể ngọn lửa không phải thiêu đốt Đông cung hoa lệ mà là thiêu đốt nỗi niềm mấy chục năm kìm nén trong lòng hắn. Tiếng cười ấy văng vẳng giữa cung điện, cứ như đổ thêm dầu vào đám cháy, khiến ngọn lửa thiêu đốt càng thêm dữ dội.
“Ngươi không thể giết ta!”, Xuân Phong vừa khóc vừa la lên: “Ta là công chúa của Nam Chiếu, ta còn là đồ đệ của Chủ tế đại nhân! Nếu ngươi giết ta, sư phụ ta quyết không tha cho ngươi!”.
“Ha ha! Vậy thì sao!”, Sở Tử Phục thản nhiên chứng kiến mọi chuyện đang diễn ra trước mắt, nhìn ngọn lửa lan vào rèm trướng, lan sang bàn tiệc, lan vào mái tóc đen như gỗ mun của đám mỹ nữ. Cất tiếng cười lớn: “Trẫm là quân vương cuối cùng của nước Sở, Đại Sở là của trẫm, trẫm cũng chính là Đại Sở… Sau khi trẫm chết, hồng thủy cuồn cuộn thế gian cũng mặc!”.
Xuân Phong tuyệt vọng nhìn nam tử trước mắt, mãi lâu sau mới thống thiết kêu lên: “Nếu ngươi muốn cả thế gian này tuẫn táng theo ngươi… vậy tại sao ngươi lại tha cho ả!”.
Bên ngoài, tuyết lớn rơi ngập trời.
Trên phố, hành nhân thưa thớt, thỉnh thoảng mới có vài bóng người, ai cũng ra vẻ vội vàng, bước chân dồn dập đi về nhà, duy chỉ có một nữ tử thất thần đứng giữa trời tuyết. Trời đất rộng lớn, vậy mà không biết đi đâu về đâu.
Cho tới khi một cây dù giấy dầu che trên đầu nàng ta, một giọng nói ung dung, phóng túng vẳng bên tai: “Lời hẹn một năm giữa ngươi và ta còn chưa tới, không từ mà biệt, khó tránh mất lòng tin, Vãn Vãn cô nương”.
Y phục màu tím, Vãn Vãn từ từ quay đầu lại, nghẹn ngào nói với hắn: “Ta bị hắn đuổi ra khỏi cung”.
“Thì sao?” Ngón tay hiện rõ xương khớp giữ cán ô, Vân Tà một thân y phục màu đỏ, đứng dưới ô. Thân hình cao lớn hắt bóng đen ngòm, y như một chiếc lồng nhốt Vãn Vãn ở trong đó: “Bởi vậy mà ngươi chấp nhận từ bỏ?”.
“Ta còn biết làm sao được nữa?”, Vãn Vãn phẫn nộ: “Hắn đã không thích ta, ta vẫn còn bám riết hắn không tha hay sao? Đời này ta hận nhất hạng nữ nhi không biết sĩ diện như thế!”.
“Hà hà…”, Vân Tà cười nói: “Nhưng rời bỏ hắn, ngươi còn đi đâu được nữa?”.
“Làm người ai mà không có dục vọng, dù là thiên tử cao cao tại thượng, hay là kẻ ăn mày đói rách”, Vân Tà đưa tay khẽ giữ cằm Vãn Vãn, ép nàng ta phải ngước đầu lên nhìn mình: “Kẻ ăn mày mong được ăn no mặc ấm, Sở Tử Phục lại mong muốn có được quyền lực, còn thứ ngươi muốn… lại là một người yêu ngươi sâu đậm”.
“Đừng đùa cợt nữa”, khuôn mặt Vãn Vãn thoáng hiện vẻ khó chịu: “Ai bảo ta không có chỗ để đi? Lần này ta sẽ quay về Nam Chiếu! Ai bảo cả đời này ta chỉ có thể thích một mình hắn. Sau khi trở về Nam Chiếu, ta sẽ tìm ngay cả tá tình lang, sinh một bầy con…”.
“Ngươi là phản đồ”, Vân Tà không chút nể tình ngắt lời nàng ta, sau đó mỉm cười ngắm nghía vẻ mặt của nàng ta, ngắm nghía đủ rồi mới ôn tồn nói: “Ngươi trộm đi là tình bùa của sư phụ, đẩy sư muội vào hố lửa, lại còn đem lòng yêu thương quân vương của địch quốc… Vãn Vãn, ngươi đã phản bội sư phụ ngươi, phản bội gia đình ngươi, phản bội cả con dân ngươi. Nếu ngươi quay về Nam Chiều, chỉ có thể lấy cả đời này ra để chuộc tội thôi”.
“Ta đâu phải…” Trong lòng Vãn Vãn gợn trào con sóng kinh hãi.
“Ta biết ngươi không phải con người như vậy”, Vân Tà cười rồi giơ một ngón tay ra, ấn lên bờ môi Vãn Vãn: “Sư phụ ngươi đã phản bội ngươi trước, phụ mẫu ngươi quá thiên vị cho muội muội ngươi, còn ngươi đã đánh đổi biết bao nhiêu cho Nam Chiếu, vậy mà vào giờ khắc then chốt, con dân của Nam Chiếu lại chỉ nghe theo Chủ tế, mà không nghe ngươi… phải vậy không?”.
Vãn Vãn nhất thời không biết nên tán đồng hay nên phản đối lời hắn nói. Trong lòng nàng muốn tán đồng, nhưng nếu tán đồng mọi chuyện, vậy thì nàng vẫn quay về Nam Chiếu được hay sao?
“Nam Chiếu sinh ra ngươi, nuôi ngươi khôn lớn, nhưng dù là sư phụ ngươi, phụ mẫu ngươi hay là con dân ngươi, bọn họ đều đang lợi dụng ngươi, bọn họ không hề yêu thương ngươi”, Vân Tà cười rồi xoay người chỉ về hướng Đông cung nói: “Hãy nhìn đi”.
Ngọn lửa sáng ngùn ngụt thiêu đốt màn trời đỏ rực. Vãn Vãn nhìn về hướng đó, không nén nổi lòng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”.
“Hôm nay là đêm diệt vong của quân vương nước Sở”, Vân Tà cảm thán nói: “Một ngọn lửa của Sở Tử Phục đã thiêu rụi toàn bộ Đông cung, thiêu rụi hết mọi kỳ trân dị bảo của Đông cung, cũng như đám phi tử tương lai và cả chính hắn nữa… Vãn Vãn, ngươi hãy cho ta hay, hắn không buông tha ngay cả bản thân mình, vậy thì tại sao lại chỉ tha cho mình ngươi?”.
Vãn Vãn ngước lên nhìn bầu trời thê lương mà diễm lệ, hồi lâu không cất nên lời, chỉ có đôi mắt là dần ướt nhòa.
“Ta không biết…”, nàng ta thẫn thờ nói.
“Vậy hãy đi hỏi hắn”, Vân Tà đứng sau lưng nàng ta khẽ đẩy một cái, hết sức nhẹ nhàng như thể đẩy một người đang đứng bên vực thẳm. Trong tiếng cười dịu dàng của hắn chứa đầy sự ma mị thiếu thiện ý: “Cả đời này chưa từng ai quan tâm tới ngươi, trừ hắn. Cũng chưa từng ai xem trọng tính mạng của ngươi hơn cả tính mạng của chính mình, trừ hắn… Nửa đời trước kia cũng vậy, mà nửa đời còn lại chắc cũng vẫn thế mà thôi, ngươi không còn tìm được người nào quan tâm tới ngươi như hắn được nữa. Nếu đã như vậy, ngươi vẫn nhẫn tâm để hắn tồn tại trong quá khứ… còn ngươi lại sống ở tương lai sao?”.
Vãn Vãn sững người. Ngay sau đó, nàng ta không chần chừ, lao về phía Đông cung.
Vân Tà ở sau lưng nàng mỉm cười giữ cây dù giấy dầu, ngắm nhìn dáng vẻ như con thiêu thân lao đầu vào lửa của nàng ta, ngắm nhìn ngọn lửa dữ ngút trời, ngắm nhìn mọi chuyện đang diễn ra như trong dự liệu của hắn. Cho tới khi một bóng người mờ nhạt xuất hiện đằng sau, chau mày hỏi: “Tại sao ngay tới một nữ tử trẻ tuổi như kia ngươi cũng không buông tha?”.
“Lâu ngày không gặp, không ngờ Tạ tướng quân vẫn còn thương hoa tiếc ngọc như vậy”, Vân Tà quay đầu lại, cười mà nhìn vị nho tướng ôn hòa như ngọc.
Tạ Thư Hiền không đồng tình nhìn hắn, nói: “Quân vương hung ác bạo tàn, chết không đáng tiếc. Nhưng ngươi không nên ra tay với một nữ tử còn trẻ như vậy”.
“Tướng sỹ nước Sở chết dưới tay ả không tới một ngàn cũng phải tám trăm. Trên đời còn có nữ tử nào đáng sợ hơn thế sao?”, Vân Tà phản bác, sau đó quăng tay nải treo dưới cây dù giấy dầu cho Tạ Thư Hiền: “Hãy giúp ta thêm một việc, hãy mang thứ này tới Nam Chiếu, giao tới tay của Chủ tế”.
“Hãy nói trong đó là thứ gì trước đã”, Tạ Thư Hiền nói.
“Ngươi có thể tự mở ra xem”, Vân Tà ung dung đáp.
Tạ Thư Hiền đâu khách khí với hắn, lập tức mở tay nải ra xem, thì thấy bên trong là một chiếc hộp gỗ chạm hoa. Mở một góc của chiếc hộp đó ra, một luồng dị hương xộc ngay lên mũi, một tấm mỹ nhân bì tuổi trăng rằm nằm trong hộp, lặng lẽ mỉm cười với Tạ Thư Hiền.
Khóe mắt Tạ Thư Hiền khẽ co giật, lập tức đóng nắp lại, trầm giọng nói: “Đây là ai?”.
“Đệ tử của Chủ tế Nam Chiếu, cũng chính là người mà ngươi vừa nhắc tới”, Vân Tà nói bằng giọng cợt nhả.
Tạ Thư Hiền ngẫm nghĩ, mặt liền biến sắc: “Mục đích của ngươi là…”.
“Không sai”, Vân Tà ngạo mạn nói: “Thầy tế rất xem trọng chuyện kế tục, ngươi nói xem, nếu hắn mà biết… hai đệ tử sẽ kế tục sự nghiệp của hắn đều đã chết trong Đông cung, lại còn bị lửa thiêu, hắn sẽ thế nào?”.