Type: Phương Phương
Lửa dữ thiêu rụi Đông cung.
Trong ngọn lửa ngút trời, Sở Tử Phục ngồi ngay ngắn trên ngự tọa, hai mắt khẽ nhắm, như đang ngồi thiền.
Dưới chân là thi thể của lão thái giám và chúng phi tử.
Vẳng bên tai là tiếng kêu cứu của cung nhân đang chạy loạn khắp nơi.
“Sở Tử Phục!”
Sở Tử Phục từ từ mở mắt nhìn nữ tử trước mặt.
Y phục màu tím, khuôn mặt mỹ lệ động lòng người được ánh lửa rọi sáng, rực rỡ như thể phượng hoàng tắm trong biển lửa.
Sở Tử Phục khẽ mỉm cười như đóa hoa ưu đàm bà la, giọng nói ôn tồn: “Trẫm đã thả nàng đi, nàng còn quay lại làm gì?”.
Ưu Đàm bà la: trong tiếng Phạm có nghĩa là “loài hoa linh thiêng mang đến điềm lành từ trời”, có truyền thuyết nói rằng, loài hoa này năm mới nở một lần, và khi hoa ưu đàm bà la nở để báo hiệu một vị Phật ra đời.
Vãn Vãn tiến lên vài bước kéo tay hắn nói: “Ngươi hãy đi theo ta”.
Mười ngón tay đan vào nhau, con tim Sở Tử Phục khẽ rung động, sau đó cười mà lắc đầu: “Nàng còn điều gì băn khoăn nữa sao? Sao cứ nhất định phải muốn chết như thế này?”.
Vãn Vãn ôm lấy cánh tay hắn, ra sức kéo hắn ra khỏi cung, Sở Tử Phục bị nàng ta lôi đi, bước chân lảo đảo, tới khi đứng vững, mới kiên định đẩy nàng ta ra.
“Nàng hãy cứ đi một mình”, Sở Tử Phục phủi tay áo: “Hãy để trẫm yên tĩnh”.
Vãn Vãn làu bàu: “Bây giờ nếu ngươi muốn yên tĩnh thì cả đời đừng mong cử động được nữa”.
“Đâu liên quan tới nàng”, Sở Tử Phục điềm tĩnh nói.
Vãn Vãn trầm mặc một hồi, rồi đột nhiên ngoảnh đầu lại, chăm chú nhìn hắn: “Nếu không can hệ tới ta, thì ta không liều chết để quay về tìm ngươi”.
“Nàng không cần phải quay đầu”, Sở Tử Phục lạnh nhạt nói: “Giữa trẫm và nàng không có thứ tình cảm sống chết có nhau, nàng đối tốt với trẫm, trẫm không nhất thiết đã nhận. Lúc trước thả nàng đi, không phải vì tình cảm, chỉ là vì…”.
“Vì điều gì?”, Vãn Vãn hỏi.
Sở Tử Phục im lặng, lại chuyển chủ đề: “Tóm lại, nàng hãy quay về Nam Chiếu”.
“Ngươi vừa nói gì?”, Vãn Vãn sững người, chau mày nhìn hắn: “Ngươi, ngươi đã biết…”.
“Chuyện nàng là Vãn Vãn – công chúa Nam Chiếu trẫm đã biết”, Sở Tử Phục nói: “Hãy trở về đi, nơi đó còn có thân nhân, bằng hữu, con dân của nàng… Nàng đâu cần phải lãng phí sinh mệnh ở nơi này”.
“Ngươi không trách ta gạt ngươi sao?”, Vãn Vãn khờ khạo hỏi.
“Không những chẳng lừa được của cải, mà còn không lừa được tình ái, cuối cùng còn suýt bỏ mạng, kẻ lừa gạt như nàng thực quá thiệt thòi rồi”, Sở Tử Phục cười nói: “Còn trẫm không những không mất gì, trái lại còn có được một quãng thời gian vô cùng tươi đẹp”.
“Ta vẫn có thể ở bên ngươi mãi mãi”,Vãn Vãn nhìn hắn nói: “Về sau… nếu chúng ta vẫn được ở bên nhau, nhất định sẽ còn rất nhiều chuyện tốt đẹp nữa”.
Sở Tử Phục cúi mặt cười nhạt, đưa tay vuốt mái tóc của nàng ta lần cuối: “Chỉ tiếc trẫm không thể ở bên nàng”.
Tiếng ngói rơi tường đổ rầm rầm do bị lửa thiêu. Vãn Vãn hoảng hốt quay đầu nhìn, chỉ thấy cửa lớn của cung điện dường như đã bị chìm trong biển lửa.
Tiểu công chúa Xuân Phong xưa nay vốn kiêu căng ngạo mạn, vui sướng trên nỗi đau của người khác là vậy, lúc này lại đáng thương như con chó mất nhà. Chỉ thấy nàng ta đầu tóc xõa xượi nằm dưới đất, trong nháy mắt ngước đầu lên nhìn Vãn Vãn cứ y như nhìn thấy ngọn cỏ cứu mạng rồi òa khóc, sau đó tay chân loạng quạng lết lại gần, ôm chặt lấy chân đối phương.
“Tỷ tỷ!”, nàng ta nấc nghẹn vừa khóc vừa kêu: “Tỷ tỷ! Muội sợ lắm”.
Vãn Vãn vốn muốn bỏ nàng ta ở lại, nhưng nay trông bộ dạng đáng thương kia, nàng ta lại mềm lòng rồi nhớ tới quan hệ thân thiết giữa hai người hồi nhỏ. Vậy là than thở, sờ đầu Xuân Phong.
Gió đêm tạt vào người Vãn Vãn, nàng ta từ từ quay đầu, nhìn về phía cung điện đang vùi trong biển lửa. Biển lửa ấy cứ như mười trượng hồng trần phủ mờ mắt nàng ta. Còn người ngồi trong biển lửa ấy lại khiến con tim nàng ta rối bời.
“Tỷ đừng đi”, giọng nói của Xuân Phong làm Vãn Vãn giật mình thức tỉnh.
Bấy giờ nàng ta mới phát hiện mình bất giác lại chạy về phía cung điện.
“Ta còn một câu quên chưa hỏi hắn”, Vãn Vãn vừa bứt tay Xuân Phong ra, vừa lẩm nhẩm: “Ta nhất định phải biết trên đời này còn thứ gì quan trọng hơn cả tính mạng?”.
Xuân Phong không chịu buông tay, trải qua hoạn nạn lần này, Tiểu công chúa vốn tự cao tự đại ít nhiều đã nhận ra một vài sự thực. Nhận ra bản thân mình chằng hề xuất sắc như trong tưởng tượng, và cũng nhận ra người chịu được tính cách của nàng ta, xem ra cũng chỉ có người nhà mà thôi. Còn một khi bước chân ra khỏi nhà, lòng người khó đoán, có những lúc ngay tới việc bảo vệ chính mình nàng ta cũng không làm được…
“Có lẽ… có hay không có đáp án cũng không còn quan trọng nữa, ta chỉ muốn mượn cớ để trở về bên hắn”, Vãn Vãn lẩm nhẩm: “Xuân Phong, muội hãy buông tay ra”.
“Muội không buông, có chết cũng không buông”, Xuân Phong ôm chân nàng ta càng chặt hơn, ra sức van nài: “Tỷ tỷ, đừng lo cho hắn nữa, chúng ta cùng nhau trở về Nam Chiếu được không? Muội xin thề với tỷ, sau khi quay về, muội sẽ nghe lời tỷ, muội cũng không giở thói với tỷ nữa, cũng sẽ không tranh giành Chủ tế đại nhân với tỷ nữa…”.
“Nếu ta quay về, sư phụ cũng sẽ không tha thứ cho ta”, Vãn Vãn bi thương vuốt tóc Xuân Phong, sau đó hất nàng ta ra: “Nơi ấy giờ ta quay về hay không cũng như nhau cả thôi… muội tự mình quay về là được, hãy chăm sóc phụ mẫu với cả sư phụ”.
Xuân Phong lăn mấy vòng dưới mặt đất, đến khi nàng ta khó nhọc bò dậy, thì chỉ thấy bóng dáng đã khuất xa của Vãn Vãn, vội thét gào: “Đợi đã, tỷ tỷ, muội đã gạt tỷ, kỳ thực, Chủ tế đại nhân…”.
Một bàn tay to lớn nổi rõ cả xương khớp bịt lấy miệng Xuân Phong.
Một con dao hình bán nguyệt rạch vào cổ họng của nàng ta.
Lời vừa nói tới cửa miệng bỗng dưng tắt lịm.
“Nữ tử nếu muốn lấy lòng người khác thì không được quá nhiều lời”, một giọng nói đầy ma mị vẳng lên bên tai nàng ta, thậm chí hắn còn dịu dàng lau đi nước mắt ở khóe mắt nàng ta. Đến khi nàng ta hoàn toàn tắt thở, mới nhân lúc vắng người, đem ném thi thể của nàng ta vào trong biển lửa, rồi thong thả vẩy sạch máu dính trên dao.
Biển lửa trước mắt đã che đậy mọi chuyện mà hắn làm.
Hắn dõi mắt nhìn nữ tử mặc y phục màu tím kia xông vào biển lửa, cười mỉa, sau đó quay người rời khỏi hoàng cung, trở về nơi ở tạm của hắn. Ngón tay thon dài cởi bỏ y phục nhuốm máu đang mặc trên người, hắn tháo mặt nạ xuống, đặt con dao bán nguyệt đầy máu tanh xuống bàn, sau đó nhấc thanh trường kiếm sạch sẽ bên cạnh lên giắt bên hông.
Sợi dây dài buộc trên chuôi kiếm được kết hình trái tim, có lẽ là lễ vật năm mới của nữ tử nào đó tặng hắn, chỉ tiếc không được khéo tay cho lắm nên trông rối tung.
Nhưng hắn không để tâm tới điều đó.
Hai tên hộ vệ uống rượu cầm chừng, bởi vậy mà phản ứng nhanh hơn hắn, cơ hồ như trong nháy mắt hắn đi qua, thì đã lập tức nắm lấy binh khí trên tay. Nguyên nhân là do khoảng cách gần có thể ngửi thấy mùi máu tươi trên người hắn. Thứ mùi này người bình thường khó lòng ngửi ra, nhưng bọn họ đều là hộ vệ ưu tú nhất, sát thủ lợi hại nhất trong doanh trại của Phượng Huyết Ca. Bọn họ tuyệt đối không nhận lầm… Kẻ trước mắt, chắc chắn vừa giết người.
Chỉ thấy trong chớp mắt, hai người kia đã giữ nguyên tư thế vừa xong, đứng bất động bên bàn.
Một hồi sau, trên cổ bọn họ mới xuất hiện vệt máu, tới khi bọn họ đổ xuống đất, máu tươi từ cổ họng bọn họ mới trào ra, giàn giụa khắp căn phòng.
Một cao thủ hạng hai như Hoa Diễm Cốt lúc này mới định thần, nàng không dám tin theo dõi nam tử trước mắt, từ kẽ răng buột ra mấy chữ: “Kinh Ảnh… tại sao?”.
Hắn nở nụ cười ôn hòa nhìn nàng.
Mày sắc như kiếm, mắt sáng như sao, tư thế như thể một thanh kiếm cổ cắm trên đỉnh núi, đón nhận tinh hoa của nhật nguyệt, thiên địa, khiến người ta không thể rời mắt.
“Hãy tin ta, Diễm Cốt”, một nắm tay hắn đấm vào lồng ngực Hoa Diễm Cốt, còn tay kia lại thân mật ôm lấy thắt lưng nàng, ngả người hôn lên bờ môi đang nhỏ máu của nàng: “Đây… là lần cuối ta khiến người bị thương”.
Cuối cùng, hắn nghiến nát tâm mạch của Hoa Diễm Cốt.
Cũng vào lúc đó, Phượng Huyết Ca đang phê duyệt tấu chương trong cung đột nhiên ôm ngực.
“Quốc sư đại nhân, người sao vậy?”, viên tể tướng hỏi.
Phượng Huyết Ca không trả lời, chàng ôm ngực, chỉ cảm thấy nơi đó trống trải, như thể bị người ta lấy mất đi thứ gì đó quan trọng…