Chương : Cúng bái Dư Phi
“Đại ca, đến rồi!”
Ngõ Hướng Dương ở Sở Bắc
Một chiếc xe Jeep dừng lại, Chúc Long vừa lái xe vừa nói với Mục Hàn.
“Được, xuống xe!”, Mục Hàn gật đầu.
Lần này ra ngoài, Mục Hàn chỉ dẫn theo một mình Chúc Long.
Mà không liên lạc với Mộ Dung Phong hay Diệp Thiên.
Dẫu sao, trong mắt hai người này, ra ngoài bằng đội xe Rolls-Royce đã là mức thấp nhất rồi.
Thứ Mục Hàn muốn là sự khiêm tốn thực sự.
Bởi vì người anh đến thăm là mẹ của Dư Phi.
Đến đầu ngõ Hướng Dương, họ nhìn thấy một bà cụ tóc bạc phơ đang đứng trước quầy đậu phụ thối, rán đậu phụ vô cùng thuần thục.
Có lẽ do tuổi tác của bà cụ quá lớn, ăn mặc quá xuề xòa, không ăn nhập với đường phố này lắm nên khách mua đậu phụ thối cũng lác đác vài người.
“Bà ơi, cho chúng cháu hai phần đậu phụ thối”, Mục Hàn đi tới nói với bà cụ.
“Có ngay!”, dù đã hơn bảy mươi tuổi nhưng bà cụ vẫn vô cùng nhanh nhẹn, vừa nghe thấy Mục Hàn muốn mua đậu phụ thối lập tức nở nụ cười, nhanh chóng lấy hai bộ bát đũa dùng một lần, bắt đầu đóng gói đậu phụ thối.
“Của cậu đây!”, bà cụ đưa cho Mục Hàn hai bát đậu phụ thối.
Mục Hàn ra hiệu cho Chúc Long.
Chúc Long lập tức lấy mười tờ một trăm tệ ra đưa cho bà cụ.
Bà cụ không khỏi sững sờ, vội vàng xua tay: “Các cậu nhầm rồi, hai phần đậu phụ chỉ cần mười tệ là đủ!”
“Bà à, bà cứ nhận đi!”, Mục Hàn mỉm cười, nói: “Đây là chút thành ý của chúng cháu”.
“Cháu tên Mục Hàn, sáu năm trước khi Dư Phi làm việc ở tập đoàn Mục Phi, cháu và anh ấy… là đồng nghiệp có quan hệ thân thiết nhất!”
“Hóa ra là đồng nghiệp của Dư Phi à”, lúc này bà cụ mới hiểu ra, thở dài một hơi: “Đáng tiếc, Dư Phi đã chết rồi, nếu không thì…”
Giọng bà cụ nghẹn ngào.
Nhớ đến biến cố năm đó, bà cụ liền than thở.
“Đáng chết!”, lúc này, một giọng nói cao ngạo từ xa vọng tới, từ góc đường, có hai thanh niên tóc vàng đang bước tới, trên cánh tay còn có hình xăm hổ xuống núi, trông dáng vẻ dữ tợn và độc ác.
Một người trong đó hét lên: “Có tiền mà không nộp phí bảo kê cho bọn tao sao?”
“Phí lời làm gì, cầm lấy đi!”, một tên khác lập tức đưa tay ra cướp lấy số tiền mười tờ một trăm tệ trong tay bà cụ.
Tuy nhiên lại bị Mục Hàn dùng một tay nắm chặt lấy.
Mục Hàn cười khẩy nói: “Ban ngày ban mặt lại cướp tiền ở giữa đường, trong mắt chúng mày có còn luật pháp nữa hay không?”
“Cái gì mà cướp tiền giữa đường chứ?”, tên tóc vàng bị Mục Hàn nắm lấy cánh tay, đau đến mức mặt mếu máo: “Chúng tao thu phí bảo kê”.
“Tao khuyên mày thức thời chút, tốt nhất là bớt lo chuyện bao đồng đi, nếu không mày sẽ hối hận đấy!”, một tên tóc vàng khác kêu gào.
“Chàng trai à, cậu mau chóng thả hắn ra đi!”, bà cụ thấy vậy vội vàng nói với Mục Hàn: “Cậu không đắc tội được với mấy người này đâu! Bọn chúng đều là người của băng nhóm côn đồ nổi tiếng!”
“Băng nhóm côn đồ sao?”, Mục Hàn không khỏi sững sờ, hỏi: “Là đàn em của A Thiên và anh Ba ư?”
“A Thiên và anh Ba đều đã chết rồi!”, tên tóc vàng khoe khoang nói: “Không ngại nói cho mày biết, chúng tao là người của bang Sở Bắc!”
Bang Sở Bắc?
Đây lại là băng nhóm nào nữa đây?
Xem ra kể từ sau khi A Thiên và anh Ba chết, Sở Bắc lại nổi lên một băng nhóm thế lực mới.
“Tao không quan tâm mày là bang Sở Bắc hay Sở Nam, tao đã bảo kê bà cụ này rồi!”, Mục Hàn đột ngột dùng lực, cánh tay của tên tóc vàng lập tức bị bẻ gãy, đau đến xé gan, kêu la ầm ĩ.
Tên tóc vàng còn lại thấy thế, cả người run lẩy bẩy.
“Sau này ai còn dám bắt nạt bà ấy này thì tao sẽ không nhân từ mà nhẹ tay như hôm nay đâu”, Mục Hàn nói: “Cút!”
Hai tên tóc vàng lập tức chuồn lẹ.
“Ôi, chàng trai à, cậu đắc tội với bang Sở Bắc thì e rằng sau này sẽ gặp họa!”, gương mặt bà cụ đầy vẻ lo lắng.
“Bà không cần phải lo lắng”, Mục Hàn mỉm cười, nói: “Bọn họ không làm gì được cháu đâu. Hơn nữa, cháu bảo đảm với bà, sau này, đám người đó, không dám tới làm phiền bà nữa”.
“Cháu đã nghe ngóng rồi, kể từ sau khi Dư Phi qua đời, trong nhà chỉ còn lại bà và ông. Một năm trước ông đã mất, bây giờ chỉ còn lại một mình bà sống cô độc”.
“Vì vậy cháu quyết định sẽ thay Dư Phi phụng dưỡng báo hiếu cho bà đến già!”
“Sau này bà không cần phải bày bán đậu phụ thối nữa!”
“Chỉ cần hưởng phúc thôi!”
“Á?”, bà cụ không khỏi sững sờ, lập tức xua tay: “Như vậy làm sao được! Dư Phi nhà tôi không thân không quen với cậu, làm sao tôi đám để cậu thay nó báo hiếu chứ?”
“Được mà”, Mục Hàn nói: “Không phải cháu vừa nói rồi sao, cháu và Dư Phi là đồng nghiệp thân thiết nhất. Năm đó, trước khi Dư Phi xảy ra chuyện đã đặc biệt đưa cháu giữ một khoản tiền lớn, anh ấy dặn dò cho cháu, ngộ nhỡ anh ấy có mệnh hệ gì thì nhờ cháu dùng khoản tiền đó phụng dưỡng bà!”
“Mà cháu cũng đã đồng ý với Dư Phi rồi, sẽ chăm sóc bà giống như chăm sóc cho mẹ đẻ mình!”
“Đúng không, Tiểu Long?”, Mục Hàn còn ra hiệu bằng ánh mắt với Chúc Long.
Chúc Long vội vàng gật đầu nói: “Đúng, đúng, đúng!”
“Là như vậy sao!”, lúc này bà cụ mới ngộ ra: “Thật là vất vả cho các cậu rồi!”
“Không sao cả, đây đều là những thứ cháu phải làm. Từ giờ trở đi, bà chính là mẹ của cháu!”, gương mặt Mục Hàn hiền hòa thân thiết đổi cách xưng hô: “Mẹ, mộ của Dư Phi ở đâu, con muốn đi cúng bái cho anh ấy!”
“Được, hai đứa theo mẹ”, vành mắt bà cụ ướt đẫm.
Đứa con trai đã chết của mình có một đồng nghiệp như vậy, cũng coi như yên nghỉ được rồi.
Mục Hàn và Chúc Long giúp bà cụ thu dọn quầy đậu phụ thối.
Sau đó dưới sự dẫn đường của bà cụ, bọn họ đến trước một ngôi mộ.
Đứng trước bia mộ của Dư Phi, Mục Hàn đặt đồ cúng xuống, bưng cốc rượu lên, trong lòng vô cùng xúc động nói: “Dư Phi, tôi đến thăm anh đây!”
“Người anh em, nào, tôi kính anh một ly!”
Nói xong, Mục Hàn đổ ly rượu đó lên bia mộ.
Bà cụ ở một bên đẫm nước mắt.
Sáu năm rồi, Mục Hàn là người đầu tiên đến cúng bái cho con trai của bà ấy.
“Dư Phi, tôi biết anh chết oan”, Mục Hàn lại bưng ly rượu lên, yếu ớt nói: “Năm đó anh ôm nỗi oan ức mà nhảy lầu tự sát, tôi đã biết hết toàn bộ chân tướng sự việc rồi”.
“Mặc dù kẻ hãm hại anh vẫn đang ngoài vòng pháp luật, nhưng ba ngày sau, tôi sẽ đưa bọn chúng tới, đích thân sám hối trước mộ anh!”
“Hơn nữa, đến lúc đó, tôi cũng sẽ bắt xã hội này trả lại công bằng cho anh!”
Nói xong, anh lại rót ly rượu lên bia mộ.
Lúc này, điện thoại của Chúc Long đổ chuông.
Chúc Long nhận điện thoại, đưa cho Mục Hàn: “Đại ca, là Ngư Nam và Lâm Mạn Thù!”
“Ừ!”, Mục Hàn gật đầu, đưa tay lấy điện thoại: “Kiếm đủ một tỷ rồi sao?”
“Đúng thế!”, Ngư Nam trả lời: “Mười hai giờ ngày mai, câu lạc bộ Mạn Thù”.
“Nhưng anh chỉ được đi một mình!”