Chương : Không phải là hạng người tốt đẹp gì
“Chỉ một phút trước, một khoản tiền đã được bơm vào tài khoản công khai của công ty Tần Thị của chúng ta, số tiền lên đến một trăm triệu tệ!”
Khi phát hiện ra điều bất ngờ ngoài dự đoán này, bộ phận tài vụ lập tức báo cáo với Tần Nam.
“Một trăm triệu?”, Tần Nam cảm thấy có chút khó tin: “Cậu chắc chắn chứ?”
“Đó là sự thật, thưa chủ tịch!”, người của bộ phận tài vụ trả lời một cách dứt khoát.
Tần Nam bất giác nhìn về phía Mục Hàn.
Chẳng lẽ số tiền một trăm triệu này là do Mục Hàn mang lại?
Vì vừa rồi Mục Hàn mới nói là sẽ khiến bọn họ không phải lo lắng về vấn đề tiền vốn. Nhưng mấu chốt ở chỗ, Mục Hàn chỉ là người ở rể, cho dù nhà họ Lâm ở Sở Dương có lòng giúp đỡ thì cũng tuyệt đối không thể nào, chỉ trong một phút ngắn ngủi mà họ lại chi ra được một trăm triệu ư?
Nếu không phải là do Mục Hàn thì một trăm triệu này ở đâu ra?
Tần Nam không tin người cháu rể ngoại quốc John kia lại chợt cắn rứt lương tâm chuyển lại một trăm triệu.
Ngay cả Lâm Nhã Hiên cũng nhìn Mục Hàn với vẻ tán thưởng.
Mục Hàn nhún vai nói: “Không phải cháu làm đâu”.
Theo cách nghĩ của Mục Hàn, ngay cả khi John trốn đến nước Chiến Ưng, hắn vẫn sẽ bị đưa ra trước pháp luật và phải nôn ra một trăm triệu kia.
Do đó, Mục Hàn sẽ không bao giờ cho phép Mộ Dung Phong bơm vốn vào tài khoản công khai của công ty Tần Thị.
Điện Long Vương có rất nhiều tiền và kiểm soát một nửa của cải thế giới, nhưng mỗi đồng của Điện Long Vương mà Mục Hàn sử dụng đều dùng vào những việc cần thiết nhất.
“Cháu rể ngoan, cháu đừng khiêm tốn nữa!”, liên tưởng đến những gì Mục Hàn vừa nói, Tần Nam đột nhiên nở nụ cười: “Trước kia chúng ta đều coi thường cháu, nhưng không ngờ cháu mới chính là con rồng thật sự của nhà họ Tần!”
“Cháu rể ngoan đừng để bụng những chuyện hiểu lầm trước đây nữa nhé!”
Với sự mở đầu của Tần Nam, tất cả mọi người trong nhà họ Tần đều quay đầu lại và nịnh bợ Mục Hàn.
Ngay cả địa vị của Lâm Nhã Hiên cũng ‘nước lên thuyền lên’.
Sắc mặt của hai bố con Trương Hạo và Trương Tâm Lăng ở một bên trông vô cùng khó coi.
Trước đây thì Tần Phiêu mắc phải sai lầm, giờ lại có Trương Tâm Lăng bị một tên ngoại quốc lừa tiền lừa tình.
Điều này khiến ấn tượng tốt của Tần Nam và Ngô Tâm Ưu đối với cả nhà họ bị sụt giảm.
Với một trăm triệu tiền quỹ, hoạt động của công ty Tần Thị lại lập tức trở nên bình thường.
Dự án vườn sinh thái cũng có thể khởi công được rồi.
“Mục Hàn, đây là một bản thỏa thuận mua bán đất giữa công ty chúng ta và tập đoàn Đường Thị. Giờ em không có thời gian, anh có thể giúp em mang qua đó được không?”, Lâm Nhã Hiên nói với Mục Hàn.
“Không vấn đề”, Mục Hàn gật đầu.
Mục Hàn nhận lấy bản thỏa thuận và rời khỏi công ty Tần Thị.
Trước tiên anh gọi cho Mộ Dung Phong: “Công ty Tần Thị đã được rót vốn một trăm triệu tệ, không phải ông làm đấy chứ?”
“Đương nhiên không phải!”, Mộ Dung Phong đáp: “Tuy rằng đó là công ty của vợ Điện Chủ, nhưng không có chỉ thị của cậu, làm sao tôi dám tùy ý chuyển tiền!”
“Vậy thì thật kỳ lạ”, Mục Hàn khá khó hiểu: “Là ai đã giúp nhà họ Tần vào thời điểm mấu chốt này?”
Mộ Dung Phong nói: “Điện Chủ, tôi sẽ điều tra ngay!”
Chính vào lúc Mục Hàn đang trên đường đến tập đoàn Đường Thị, hai ông cháu Đường Bắc Sơn và Đường Yên Nhiên đã đến tập đoàn Tần Thị.
Sự xuất hiện của Đường Bắc Sơn – người giàu nhất khiến Tần Nam vô cùng kinh ngạc.
“Cụ Đường, việc cụ tới đây đối với công ty Tần Thị mà nói quả thực là rồng đến nhà tôm mà!”, Tần Nam rất khách sáo nói.
“Cụ Tần, tôi và cụ đều là người làm ăn buôn bán, tin rằng trong lòng cụ biết rất rõ, Đường Bắc Sơn tôi không phải là người không có việc gì tự nhiên đến nhà người ta!”, Đường Bắc Sơn hỏi: “Tin chắc là công ty cụ đã nhận được số tiền một trăm triệu rồi phải không?”
“Hả?”, nghe thấy Đường Bắc Sơn nói như vậy, Tần Nam lập tức hiểu ra: “Cụ Đường, hóa ra một trăm triệu đó…”
“Đúng vậy! Là tập đoàn Đường Thị chúng tôi chuyển tới”, Đường Yên Nhiên ở một bên đón lời: “Cụ Tần, cụ không cần ngạc nhiên, trước mắt công ty Tần Thị đang gặp khủng hoảng về tài chính, cần gấp một trăm triệu này!”
Đường Yên Nhiên vừa dứt lời, mọi người trong nhà họ Tần liền lập tức xôn xao hẳn lên.
Đặc biệt là hai bố con Trương Hạo và Trương Tâm Lăng – hai người vừa bị mất hết thể diện.
“Nhà họ Tần chúng ta quả thực là đã gặp được quý nhân mà!”, Trương Hạo vốn là người làm trong cơ quan nhà nước nên rất giỏi việc giậu đổ bìm leo: “Vừa xong suýt nữa chúng tôi còn nhận nhầm quý nhân kia!”
“Đúng vậy!”, Trương Tâm Lăng cũng phụ họa theo: “Ở cả cái Sở Bắc này, ngoài người giàu nhất là Đường Bắc Sơn ra thì còn ai có thể lấy ra được một trăm triệu chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi chứ?”
“Tôi thấy có một số người đúng là không biết xấu hổ!”
Trương Tâm Lăng vừa nói, vừa cố ý liếc nhìn Lâm Nhã Hiên, nói bằng giọng châm chọc: “Rõ ràng là công lao của nhà họ Đường mà lại đi mạo nhận, khiến mọi người đều tưởng rằng là bọn họ làm!”
“Từ lâu tôi đã cảm thấy tên này không phải người tốt đẹp gì!”
“Mọi người xem có đúng như dự đoán không!”
“Ôi trời, Tâm Lăng, nghe chị nói như vậy thì em đã hiểu ra hết rồi!”, ngay cả Lưu Minh Tương cũng nói chen vào: “Chắc chắn là cái tên đó biết trước được tin nhà họ Đường chuyển một trăm triệu cho chúng ta nên mới chạy đến trước làm bộ làm tịch để tạo ra một màn kịch lập được công lao!”
“Sau đó hưởng thụ sự tán dương của mọi người đối với cậu ta một cách danh chính ngôn thuận, chiêu lừa gạt để lấy cái lợi về mình này thật là cao tay quá mà!”
“Có câu, chồng nào thì vợ nấy, Lâm Nhã Hiên, hai vợ chồng nhà em thật đúng là phu xướng phụ tùy mà!”
Trương Tâm Lăng và Lưu Minh Tương kẻ tung người hứng.
Chĩa mũi dùi về phía Mục Hàn.
Điều đó khiến cho Lâm Nhã Hiên ở một bên nghe thấy sắc mặt xám xịt.
Đường Yên Nhiên đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Cô ta không khỏi liếc nhìn Lâm Nhã Hiên khinh bỉ và nói với Đường Bắc Sơn: “Ông nội, ông nghe xem, cháu đã nói cái tên Mục Hàn đó chả phải loại người tốt đẹp gì!”
“Rõ ràng là người nhà họ Đường chúng ta cứu nhà họ Tần bọn họ, nhưng tên này lại muốn giành lấy công lao về mình”.
“Nếu chúng ta không đến kịp, e rằng không ai có thể vạch trần ý đồ của tên này phải không?”
“Quả nhiên lòng dạ thâm sâu!”, Đường Bắc Sơn gật đầu tán thành: “Thật đúng là lòng tham không đáy, chẳng trách sáu năm trước đang ở đỉnh cao sự nghiệp, đột nhiên thất bại thê thảm!”
“Người trẻ tuổi ấy mà, làm gì thì phải làm cho đàng hoàng tử tế!”
“Không phải như mọi người nghĩ đâu!”, Lâm Nhã Hiên giải thích.
Rõ ràng là trước đây Mục Hàn chưa từng nói khoản tiền một trăm triệu này là công lao của anh.
Là họ cứ ra sức đổ lên người anh!
Bây giờ lại trách Mục Hàn tranh công?
Lâm Nhã Hiên thực sự cảm thấy không thể nói lý với họ được.
“Mấy người nghe cho rõ đây, nhà họ Đường chúng tôi không cần nhà họ Tần các người hoàn trả lại khoản tiền quỹ một trăm triệu này”, lúc này Đường Yên Nhiên nói: “Nhưng mà, tôi hi vọng mọi người chuyển lời này đến Mục Hàn. Từ nay về sau, nhà họ Đường chúng tôi không còn nợ anh ta cái gì nữa, kêu anh ta sau này đừng có giở trò với nhà họ Đường chúng tôi. Nếu không, đừng trách nhà họ Đường chúng tôi không khách sáo!”
Nói xong, Đường Yên Nhiên đỡ Đường Bắc Sơn rời đi.
“Cái gì?”
“Cái tên khốn kiếp Mục Hàn này, thật đúng là ăn gan hùm mật gấu mới dám giở trò với nhà họ Đường”.
“May mà nhà họ Đường rộng lượng, lấy đức báo oán. Chẳng những không trả thù chúng ta mà còn đưa cho chúng ta khoản quỹ một trăm triệu để vượt qua cơn hoạn nạn!”
“Theo tôi thấy, đợi sau khi Mục Hàn quay lại, chúng ta nhất định phải trói tên này lại đưa đến nhà họ Đường tạ tội!”