Chương : Chuyển mũi dùi
Khi Mục Hàn đến tập đoàn Đường Thị, Mộ Dung Phong cũng đã gửi đi một tin nhắn.
Hóa ra một trăm triệu kia là do Đường Bắc Sơn chuyển cho công ty Tần Thị? Mục Hàn cảm thấy khá ngạc nhiên.
Trong ấn tượng của Mục Hàn, nhà họ Đường, đặc biệt là Đường Yên Nhiên có ấn tượng rất xấu về anh.
Với thực lực của nhà họ Đường, việc tìm ra thân thế của anh là việc rất dễ dàng.
Không có lý do gì nhà họ Đường lại giúp đỡ công ty Tần Thị?
Mục Hàn để bản thỏa thuận ở quầy lễ tân của công ty Đường Thị rồi bước ra ngoài đầy suy tư.
Thật không may, anh lại tình cờ gặp hai ông cháu Đường Bắc Sơn và Đường Yên Nhiên vừa trở về.
“Mục Hàn, anh đến tòa nhà công ty chúng tôi làm cái gì vậy?”, Đường Yên Nhiên lập tức cảnh giác hẳn lên.
“Tôi chỉ đến đây để gửi tài liệu thôi”, Mục Hàn hờ hững nói.
“Tôi không tin!”, vẻ mặt Đường Yên Nhiên đầy nghi hoặc: “Nhất định là anh đến công ty chúng tôi thăm dò trước, chuẩn bị làm thế nào để bắt chẹt một khoản tiền của chúng tôi thì có!”
“Thần kinh!”, Mục Hàn cười khẩy.
Rồi anh đi thẳng ra bên ngoài.
“Đứng lại!”, Đường Yên Nhiên hét lên: “Lúc trước anh đã cứu ông nội tôi. Nhà họ Đường chúng tôi biết ơn anh, nhưng nếu anh muốn lợi dụng thân phận người giàu nhất của ông tôi để đạt được mục đích cá nhân của mình thì tôi nói cho anh biết, đừng có mơ tưởng hão huyền!”
“Tôi tin rằng anh cũng đã biết rằng công ty Tần Thị đã được rót vốn một trăm triệu nhân dân tệ, đó là số tiền mà tập đoàn Đường Thị chúng tôi đã chi, nó đủ để giúp công ty Tần Thị vượt qua cơn khủng hoảng trước mắt”.
“Anh đã cứu ông tôi một mạng, chúng tôi cũng giúp công ty vợ anh vượt qua khó khăn, coi như đã trả xong món nợ ân tình này!”
“Sau này, xin hãy tránh xa nhà họ Đường chúng tôi ra, đừng có suốt ngày hau háu vào tài sản của nhà họ Đường chúng tôi!”
“Trong mắt tôi, tài sản của nhà họ Đường các cô chẳng qua là tiền tiêu vặt mà thôi”, Mục Hàn xoay người, lộ ra vẻ khinh thường: “Chỉ có tài sản mấy chục tỷ thôi, tôi còn chưa thèm để tâm tới đâu!”
Quả thực, với tư cách là chủ nhân của Điện Long Vương, người kiểm soát một nửa tài sản và quyền lực của thế giới, khối tài sản hàng chục tỷ của Đường Bắc Sơn đối với Mục Hàn mà nói thậm chí không bằng một con số lẻ của Mục Hàn.
“Cậu!”, Đường Bắc Sơn khịt mũi, nói với vẻ không hài lòng: “Này cậu thanh niên, ngông cuồng cũng được nhưng không thể dốt nát được!”
“Sự ngu dốt chắc chắn sẽ phải trả giá!”
“Trọc phú họ Đường, tôi hy vọng cụ đừng nên tự cảm thấy bản thân mình là tốt”, khóe miệng Mục Hàn hơi cong lên, anh thản nhiên nói: “Ngày đó tôi cứu cụ, không phải vì cụ có thân phận là người giàu nhất. Nếu đổi lại là người khác, tôi cũng vẫn cứu họ như vậy thôi!”
“Còn nữa, khủng hoảng của công ty Tần Thị, chúng tôi sẽ tự mình giải quyết, không cần nhà họ Đường các người ra tay cứu giúp!”
“Hay cho một kẻ tự cho mình là thanh cao!”, Đường Yên Nhiên cười nhạo: “Nếu như anh đã coi thường sự giúp đỡ của nhà họ Đường chúng tôi như vậy, vậy mời anh hãy trả lại một trăm triệu tệ cho chúng tôi!”
“Tôi sẽ trả lại tiền lại cho các người, nhưng không phải bây giờ”, Mục Hàn trả lời.
Theo Mục Hàn nghĩ, sau khi bắt được John, anh sẽ yêu cầu John phải nôn ra một trăm triệu.
Mục Hàn sẽ không vì công ty Tần Thị mà lấy tiền của Điện Long Vương để trả lại cho Đường Bắc Sơn.
“Ha ha!”, Đường Yên Nhiên bật cười khi nghe được những lời của Mục Hàn: “Tôi còn tưởng rằng anh kiêu ngạo thế nào cơ, hóa ra cũng chỉ là nói mồm vậy thôi!”
“Tôi thấy anh cũng không trả nổi đâu, số tiền quỹ một trăm triệu xem như chúng tôi tặng cho anh rồi”.
“Tôi đã nói rồi, tôi sẽ trả lại cho nhà họ Đường các người”, Mục Hàn lạnh lùng nói.
Sau đó, anh bước thẳng ra ngoài, chẳng thèm đếm xỉa đến Đường Yên Nhiên nữa.
Lúc này.
Bên kia đại dương.
Nước Chiến Ưng.
Trong một quán bar, John và Smith đang ngồi ở ghế trong gian hàng, mỗi người đều vòng tay qua hai người đẹp mắt xanh tóc vàng, bộ dạng vô cùng phóng khoáng thoải mái.
Rượu họ uống là một chai Remy trị giá hơn một nghìn đô.
Họ cũng boa cho người đẹp rất nhiều tiền.
“John, Smith!”
Đúng lúc này, trước mặt hai người xuất hiện một đám người da trắng cao lớn.
“We … Wesley?”
Nhìn thấy người đàn ông da trắng dẫn đầu, John và Smith ngay lập tức tỉnh rượu.
Wesley là trùm của băng đảng xã hội đen và có mối quan hệ rất thân thiết với cảnh sát, có thể coi là người của cả hai xã hội.
Ở nơi này, quyền lực của Wesley thậm chí còn lớn hơn cả cảnh sát trưởng.
Không còn cách nào khác, xã hội dưới tầng đáy của nước Chiến Ưng chính là hỗn loạn như vậy.
“Bắt lấy hai tên khốn nạn này!”
Wesley ra lệnh, ngay lập tức bốn người đàn ông to lớn bước tới và bắt giữ hai người họ.
“Wesley, anh có thể cho chúng tôi biết tại sao không?”, John vùng vẫy và nói: “Chúng tôi luôn tuân thủ luật chơi mà anh đặt ra, chúng tôi không hề xúc phạm đến anh!”
“Có thực sự là không xúc phạm tao không? Vốn dĩ cái loại tôm tép như mày tao chả thèm đếm xỉa tới”, Wesley nói với giọng điệu lười biếng: “Tuy nhiên, mày đã xúc phạm một người không nên xúc phạm!”
Khi Wesley nói, hắn ta đưa tay lấy ra một bức ảnh.
“Mục Hàn?”
Khuôn mặt của John đầy ngạc nhiên.
“Đúng vậy, mày đã xúc phạm đến vị đại ca này!”, Wesley gật đầu: “Anh ta là Điện Chủ của Điện Long Vương, mày có biết Điện Long Vương không? Họ kiểm soát một nửa tài sản và quyền lực của thế giới, thậm chí ngay cả đại ca của đại ca của đại ca tao ở trong Điện Long Vương cũng chỉ là hạng tép riu không đáng nhắc tới mà thôi!”
“Ơ việc này?”
John hoàn toàn chết lặng.
Wesley ở đây cũng đã một tay che trời rồi, còn đại ca của đại ca của đại ca hắn ta ở trong Điện Long Vương lại chỉ là một tên tép riu không đáng nhắc đến ư? Điện Long Vương này đáng sợ đến mức nào chứ?
“Đúng vậy! Tôi đã lấy đi một trăm triệu của công ty vợ anh ta!”
Mặt John đầy mồ hôi, hắn ta không dám che giấu.
“Một trăm triệu?”, Wesley cũng sửng sốt, hắn ta tức giận nói: “John, mày thật là gan to tày trời”.
“Anh em đâu, lôi John và Smith ra đập cho một trận để chúng nôn ra một trăm triệu kia đi”.
“Sau đó, gửi thuyền đến nước Hoa Hạ ở bên kia đại dương!”
Rất nhanh sau đó.
Bên phía Hoa Hạ.
John và Smith được gửi đến Sở cảnh sát Sở Bắc.
Hơn nữa một trăm triệu tiền quỹ cũng đã được chuyển đến đây.
Mặc dù họ đã phung phí rất nhiều, nhưng Wesley không thiếu cách để khiến họ trả lại.
Sở cảnh sát Sở Bắc ngay lập tức thông báo cho nhà họ Tần.
Biết tin thủ phạm bị đưa ra trước công lý, đồng thời thu hồi được một trăm triệu nhân dân tệ, gia đình họ Tần vô cùng mừng rỡ.
Thậm Chí giờ Tần Nam nhìn Trương Hạo và Trương Tâm Lăng cũng thuận mắt hơn.
“Tôi nghĩ đã đến lúc thu dọn tàn cục rồi!”
Việc này xảy ra khiến Trương Hạo cảm thấy vô cùng khó chịu, ông ta liền nhân cơ hội đề nghị: “Mục Hàn giở trò xảo trá muốn cướp công lao giúp đỡ chúng ta của nhà họ Đường. Lần này nếu không phải nhà họ Đường mang một trăm triệu nhân dân tệ tiền quỹ đến và lợi dụng sức ảnh hưởng mạnh mẽ của cụ ấy, ngay cả John đang ở nước ngoài cũng có thể bị bắt trở lại, e rằng nhà họ Tần của chúng ta cũng xong đời luôn rồi!”
“Vì vậy, chúng ta phải đưa Mục Hàn đến nhà họ Đường để nhận tội. Mọi người nói xem có nên làm như thế không?”
“Em là người đầu tiên tán thành!”, Vương Binh gật đầu.
“Em cũng đồng ý!”, Thôi Sĩ Kỳ giơ tay biểu quyết.
“Mấy người!”, Lâm Nhã Hiên bỗng hoảng sợ khi thấy mọi người trong nhà họ Tần chuyển mũi nhọn sang Mục Hàn.
“Nếu như tất cả mọi người đều đồng ý, vậy thì Nhã Hiên, cháu gọi Mục Hàn về đi!”, Tần Nam bày tỏ sự tôn trọng đối với ý kiến của đại đa số.
Cụ ta căn dặn Lâm Nhã Hiên.