Chương : Có mắt mà không thấy rồng thật
“Bảo cháu đến xin lỗi Đường Bắc Sơn ư?”
Ở khu nhà của nhà họ Tần.
Mục Hàn tỏ vẻ điềm tĩnh: “Cháu không nợ nhà họ Đường bất cứ thứ gì, tại sao phải xin lỗi Đường Bắc Sơn?”
Nghĩ đến chuyện nghênh đón đạo trưởng Cửu Dương ở sân bay quốc tế Sở Bắc, Mục Hàn nheo mắt: “Người cần xin lỗi là Đường Yên Nhiên!”
Mình đã cho bọn họ thời gian nhưng xem ra họ không hề trân trọng.
“Cướp công lao cứu nhà họ Tần của cụ Đường – người giàu nhất Sở Bắc mà còn không sai ư?”, Trương Hạo cười khẩy.
“Cháu không hề nhận công lao gì về mình hết, đều là mọi người tự nghĩ vậy”, Mục Hàn thờ ơ đáp: “Tóm lại, muốn cháu đi xin lỗi Đường Bắc Sơn là chuyện không thể!”
“Hơn nữa, Đường Bắc Sơn có thể nhận nổi lời xin lỗi của cháu sao?”
Mục Hàn là Điện Chủ của Điện Long Vương, quả thật Đường Bắc Sơn không có tư cách để được Mục Hàn xin lỗi.
“Quá kiêu căng, đúng là kiêu căng mà!”, Tần Nam giận sôi máu: “Dám khinh thường người giàu nhất Sở Bắc, sớm muộn gì cũng đem lại tai hoạ chết chóc cho nhà họ Tần chúng ta!”
“Trói thằng ranh không coi ai ra gì này lại cho tôi!”
“Hôm nay, tôi nhất định phải bắt nó đến xin lỗi nhà họ Đường!”
Nhận được mệnh lệnh của Tần Nam, mấy người Trương Hạo và Vương Binh quay sang nhìn nhau, lộ rõ biểu cảm hả hê.
Với tính cách của Mục Hàn, tám chín phần là anh sẽ phản kháng lại.
Giải quyết ổn thoả Mục Hàn rồi thì Lâm Nhã Hiên cũng không ngồi vững trên ghế phó tổng giám đốc được nữa.
Đến lúc đó, gia nghiệp nhà họ Tần vẫn sẽ là của bọn họ.
Mấy người Trương Hạo, Vương Binh cầm theo một sợi dây thừng tiến về trước muốn trói Mục Hàn lại.
Nhưng mấy người này hoàn toàn chẳng là cái thá gì trong mắt Mục Hàn.
Mục Hàn ném văng mấy người đó ra xa giống như xách một cái ghế nhẹ.
“Người đâu, lên hết cho tôi!”, Tần Nam thấy thế vội ra lệnh cho người giúp việc trong nhà.
Mười người giúp việc cùng nhau xông lên, nhưng vẫn bị Mục Hàn đánh gãy răng chỉ trong phút chốc.
“Đây…”
Tần Nam bị doạ chết khiếp.
Cụ ta hoàn toàn không ngờ được rằng Mục Hàn lại đánh đấm giỏi như vậy.
“Mau… mau gọi điện cho Chí Văn!”, trong lúc hoảng loạn, Tần Yến vội nói với Lưu Minh Tương: “Chí Văn là binh lính thân cận của đại thống soái, chắc chắn Mục Hàn không đánh lại nó!”
“Tốt nhất là bảo Chí Văn phái một đội lính bộ binh đến bắt Mục Hàn lại!”
“Đúng đúng đúng!”, Lưu Minh Tương vội vàng gọi điện: “Chí Văn, trong nhà xảy ra chuyện, có kẻ đánh người nhà mình, ba bác rể đều bị đánh ngã xuống đất hết rồi, anh mau về đi!”
Diệp Chí Văn nhanh chóng trở về.
Nhìn cảnh tượng thảm hại dưới đất, hắn tức giận hỏi tội: “Là ai đã ra tay?”
Có Diệp Chí Văn để dựa dẫm, hiển nhiên Lưu Minh Tương càng thêm kiêu căng hơn, cô ta ôm lấy cánh tay Diệp Chí Văn rồi chỉ vào Mục Hàn: “Chí Văn, là cậu ta ra tay!”
“Anh phải ra mặt trút giận cho mấy bác rể”.
“Hả?”, vừa nghe thấy tên Mục Hàn, Diệp Chí Văn lập tức sững sờ.
Đây là đại thống soái dưới một người mà trên mười nghìn người đấy!
Diệp Chí Văn đâu có gan dám đụng tới anh?
Hơn nữa, Diệp Chí Văn đã sớm biết rõ thái độ của người nhà họ Tần với Lâm Nhã Hiên.
Chỉ là không tiện để lộ thân phận thật của Mục Hàn mà thôi.
“Chắc chắn có hiểu lầm gì rồi!”, Diệp Chí Văn nghĩ ngợi rồi đành lên tiếng hoà giải.
“Hiểu lầm?”, Trương Hạo đang nằm dưới đất tức giận hét lên: “Cháu nhìn mọi người xem, thành ra thế này hết rồi mà còn có hiểu lầm gì nữa?”
“Chí Văn, binh lính của con đâu? Mau bảo họ vào bắt trói tên khốn nạn này đi!”
Diệp Chí Văn đâu dám bắt trói Mục Hàn chứ!
“Bố, đều là người một nhà cả, hà tất phải đối đầu thế này”, Diệp Chí Văn đau đầu nói: “Con ở chiến khu Sở Bắc, lãnh đạo luôn dạy rằng quân dân như cá với nước, người lạ còn thế mà chúng ta là gia đình lớn, có quan hệ huyết thống thì tại sao lại không làm được?”
“Lãnh đạo?”, mắt Ngô Tâm Ưu lóe sáng, hỏi: “Chí Văn, lãnh đạo mà con nhắc đến là đại thống soái ư?”
Ngô Tâm Ưu vừa hỏi xong, tất cả mọi người nhà họ Tần đều đồng loạt liếc nhìn Diệp Chí Văn.
Suy cho cùng, trong mắt người nhà họ Tần, Diệp Chí Văn là binh lính thân cận của đại thống soái.
Trong đầu Diệp Chí Văn loé lên một suy nghĩ, hắn gật đầu: “Đúng vậy!”
“Mọi người nghĩ xem, ngay cả đại thống soái cũng dạy như thế thì chẳng lẽ chúng ta không nên học tập theo sao?”
Mục Hàn không khỏi thầm thấy buồn cười.
Tôi nói những lời như thế khi nào vậy?
“Xem ra Diệp Chí Văn ở bên cạnh đại thống soái, đến tư tưởng cũng không giống chúng ta nữa, quả nhiên là tiền đồ rộng mở!”, Tần Nam gật đầu: “Đúng rồi, nghe nói vị đại thống soái này nhậm chức ở Sở Bắc, lãnh đạo thành phố muốn tổ chức tiệc nghênh đón cậu ấy, lúc đó chắc chắn sẽ là nơi tụ họp của giới thượng lưu, là một cơ hội tốt để kết giao với những nhân vật lớn trong xã hội, hơn nữa, còn có thể nhìn thấy khuôn mặt thật của đại thống soái!”
“Chí Văn, cháu có thể giúp nhà họ Tần chúng ta giật lấy một suất tham gia bữa tiệc đó không?”
“Đương nhiên là được ạ!”, không đợi Diệp Chí Văn trả lời, Lưu Minh Tương đã giành nói trước: “Chí Văn là binh lính thân cận của đại thống soái, chỉ cần anh ấy mở lời thì đại thống soái nhất định sẽ nể mặt thôi!”
“À!”, Diệp Chí Văn đổ mồ hôi lạnh, giả vờ cứng rắn trả lời: “Cháu cố hết sức vậy!”
Diệp Chí Văn thầm thấy cạn lời.
Rõ ràng đại thống soái đang đứng ngay trước mắt nhưng nhà họ Tần lại cứ muốn bỏ gần tìm xa.
Đúng ra có mắt mà không thấy rồng thật!
Tần Nam gật đầu nói: “Nếu Chí Văn đã nói vậy rồi thì tôi cũng nể mặt Chí Văn một lần, tha cho Mục Hàn tội danh đánh ba đứa con rể của tôi lần này!”
“Tuy nhiên, Mục Hàn có thể không đi xin lỗi cụ Đường, nhưng có một điều kiện, nhất định phải ly hôn với Nhã Hiên!”
Tần Nam càng lúc càng khó chịu với cái gai trong mắt là Mục Hàn.
Lâm Nhã Hiên nhậm chức phó tổng giám đốc mới mấy tháng ngắn ngủi mà đã rất có danh tiếng, Tần Nam rất coi trọng năng lực của cô.
Nhưng với Mục Hàn – người bên cạnh Lâm Nhã Hiên lại khiến Tần Nam vô cùng lo lắng.
Có Mục Hàn ở đây thì Tần Nam thật sự không yên tâm để Lâm Nhã Hiên làm người thừa kế.
Tần Nam nháy mắt với Ngô Tâm Ưu.
Ngô Tâm Ưu gật đầu, lấy ra một tấm chi phiếu, đưa cho Mục Hàn và nói: “Mục Hàn, tôi biết cậu tạm thời nhẫn nhịn vì lợi ích lâu dài, làm người chồng ở rể của Nhã Hiên là vì muốn trải qua những ngày sống trong giàu sang”.
“Đây là chi phiếu mười triệu tệ, lúc nào cũng có thể đổi thành tiền mặt, chỉ cần cậu đồng ý ly hôn với Nhã Hiên thì mười triệu này sẽ là của cậu!”
“Các người cho rằng cháu kết hôn với Nhã Hiên chỉ vì mười triệu ít ỏi này thôi à?”, Mục Hàn dở khóc dở cười: “Đúng là nực cười!”
Có điều, những lời của Mục Hàn lọt vào tai Ngô Tâm Ưu lại mang nghĩa khác.
“Mười triệu mà cậu còn chê ít à?”, Ngô Tâm Ưu giận dữ nói: “Chẳng trách cụ Đường lại đặc biệt đến nhà cảnh cáo cậu!”
“Chi phiếu mười triệu này cậu cầm trước đi, tôi cho cậu thời gian ba ngày suy nghĩ”.
“Không cần suy nghĩ, cháu sẽ không đồng ý đâu”, Mục Hàn nắm chặt tấm chi phiếu, tức giận rời đi.
Lúc đi đến cửa, anh tiện tay ném chi phiếu vào thùng rác.
“Sao lại như thế, có lý nào lại thế chứ!”, Ngô Tâm Ưu nổi giận đùng đùng.
“Miệng thì nói chẳng thèm để tâm đến mười triệu cỏn con nhưng lúc rời đi còn nắm chặt tấm chi phiếu với dáng vẻ hớn hở không ai bằng!”, Lưu Minh Tương bĩu môi khinh bỉ.
Chỉ có Diệp Chí Văn nói giúp cho Mục Hàn: “Cháu nghĩ rằng mọi người nên đối xử tốt với Mục Hàn hơn!”
Thật ra những gì Diệp Chí Văn muốn nói là: Mục Hàn mới là quý nhân thật sự của nhà họ Tần!