Chương : Anh có phải là đại thống soái không?
Mục Hạo Thần cũng ôm tâm trạng như ngồi tàu lượn.
Trước đây, để có được sự coi trọng của nhà họ Mục ở thủ đô và vị trí người thừa kế của nhà họ Mục ở tỉnh, vốn dĩ Mục Hạo Thần không có quan hệ xấu với Mục Hàn giờ lại chó cùng rứt giậu, lựa chọn ra tay với Mục Hàn.
Vu oan hãm hại, điều động sát thủ, dùng bất cứ thủ đoạn nham hiểm nào.
Vừa nghĩ đến hành động mà mình làm, Mục Hạo Thần nở nụ cười đau khổ.
Với thân phận đại thống soái của Mục Hàn, người kế thừa nhà họ Mục ở tỉnh có tính là gì?
Nhà họ Mục ở thủ đô có là cái thá gì?”
Ở trước mặt Mục Hàn chẳng qua cũng chỉ là con kiến, hạt bụi mà thôi.
“Đại thống soái!”, Mục Hạo Thần quỳ sụp trước mặt Mục Hàn, sắc mặt u ám, rầu rĩ thở dài: “Sớm biết anh là đại thống soái thì tôi cần gì phải hao tổn tâm huyết như vậy, nhằm vào anh ở khắp nơi!”
“Ngay cả nhà họ Mục ở thủ đô cũng không ngờ được, bọn họ cho rằng anh vẫn đang ngấp nghé vị trí người thừa kế, ngờ đâu với thân phận của anh thì một nhà họ Mục ở thủ đô nhỏ bé có là cái gì chứ?”
“Mục Hạo Thần, cuối cùng anh cũng hiểu ra rồi”, Mục Hàn cười nhạt, nói: “Chỉ có điều anh hiểu ra quá muộn!”
“Đại thống soái, tôi tự hỏi đã làm nhiều chuyện có lỗi với anh như vậy, với năng lực của anh, muốn tôi chết cũng chỉ là chuyện phút chốc!”, Mục Hạo Thần nói một cách sâu xa: “Đại thống soái, anh là người ở trên vị trí cao, nếu đích thân ra tay, chỉ sợ làm bẩn tay anh. Cho nên tôi quyết định tự sát ngay trước mặt mọi người, coi như cho đại thống soái anh một câu trả lời!”
Nói xong, Mục Hạo Thần nhìn xung quanh.
Cuối cùng tìm được một cây cột đứng ở bên cạnh.
Hắn dốc toàn sức, chuẩn bị đập đầu tự tử.
“Khoan đã!”, có điều, hắn lại bị Mục Hàn chặn lại: “Hôm nay là tiệc chào mừng do chính quyền Sở Bắc tổ chức cho tôi, anh đổ máu tại chỗ là đang định khiến tôi chịu tiếng xấu máu tanh tàn khốc sao?”
“Đại thống soái, tôi…”, Mục Hạo Thần nhất thời nghẹn họng.
“Hôm nay là tiệc chào mừng, tôi không muốn thấy máu, để tránh làm mọi người mất hứng”, giọng Mục Hàn bình tĩnh nói tiếp: “Tôi vừa đến Sở Bắc tạm giữ chức phó, hôm này coi như là một đặc xá của tôi!”
“Anh cũng rút lui như nhà họ Đường đi!”
Nghe thấy Mục Hàn lại đặc xá cho mình, Mục Hạo Thần cảm thấy vô cùng bất ngờ, vui mừng khôn xiết, vội vàng dập đầu với Mục Hàn: “Cảm ơn đại thống soái đã tha mạng! Cảm ơn ân đức của đại thống soái!”
“Bắt đầu từ hôm nay, Mục Hạo Thần tôi tuyên bố, rút khỏi giới kinh doanh Sở Bắc!”
“Trên dưới tập đoàn Phóng Mục cũng để cho đại thống soái toàn quyền xử lý!”
Mục Hạo Thần và cả nhà Đường Bắc Sơn cùng nhau rời khỏi buổi tiệc.
Vì lí do bảo mật, mọi người tham gia ở đây đều được yêu cầu không thể tiết lộ chuyện xảy ra ở buổi tiệc chào mừng.
Nhưng tin tức nhà họ Đường giàu nhất Sở Bắc và Mục Hạo Thần của tập đoàn Phóng Mục cùng lúc tuyên bố rút khỏi giới kinh doanh đã lan truyền ra ngoài, gây ra sự chấn động lớn ở Sở Bắc.
Suy cho cùng, một người là ông trùm giới kinh doanh nổi tiếng từ xưa, nhà giàu nhất Sở Bắc.
Một người là nhân tài kiệt xuất thanh niên giới kinh doanh của Sở Bắc.
Lúc cả nhà họ Đường Sở Bắc và Mục Hạo Thần ra khỏi cổng sơn trang, đám người nhà họ Tần vẫn đang đợi bên ngoài.
Tuy nói bị tước đoạt tư cách tham gia tiệc chào mừng, nhưng đám người nhà họ Tần vẫn không muốn từ bỏ bất cứ cơ hội tiếp xúc với đại thống soái.
Nếu đã không được gặp đại thống soái, vậy thì chờ ở cổng, thông qua cầu nối trung gian của những ông lớn tham gia buổi tiệc, nói không chừng có thể kết nối mối quan hệ với đại thống soái.
“Ông Đường mọi người ra rồi à?”, nhìn thấy đám người Đường Bắc Sơn đi ra, Tần Nam lập tức bước lên trước, khuôn mặt tươi cười hỏi: “Tiệc chào mừng kết thúc rồi sao?”
“Ông Đường gặp được đại thống soái rồi chứ?”
Đường Bắc Sơn liếc nhìn Tần Nam sâu xa, nói với vẻ đầy ẩn ý: “Nhà họ Tần các người có rồng rồi đấy!”
Nói xong, cụ ta thẳng thừng dắt cậu Đường và Đường Yên Nhiên rời đi.
“Ông Đường nói nhà họ Tần chúng ta có rồng là có ý gì?”, sắc mặt Ngô Tâm Ưu ở bên cạnh lộ ra vẻ nghi ngờ: “Trừ phi tiệc chào mừng của đại thống soái lần này có mối quan hệ cực lớn với nhà họ Tần của chúng ta?”
“Con nghĩ là con đã hiểu ra rồi!”, lúc này, Tần Yến cướp lời: “Ông Đường nói nhà họ Tần có rồng, chắc chắn là chỉ Diệp Chí Văn!”
“Mọi người suy nghĩ kỹ đi, Diệp Chí Văn là binh lính thân cận của đại thống soái ở chiến khu Sở Bắc, tiệc chào mừng đại thống soái lần này, chắc chắn nó sẽ bảo vệ bên cạnh đại thống soái”.
“Đúng đúng!”, Lưu Minh hùa theo: “Có thể ngày ngày nhìn thấy đại thống soái, đây phải là vinh hạnh lớn nhường nào!”
“Cho nên, nhất định là ông Đường đã nhìn thấy Diệp Chí Văn, lúc này mới nói ra câu nhà họ Đường có rồng!”
“Diệp Chí Văn sắp kết hôn với Lưu Minh Tương nhà chúng ta rồi, cũng coi như là một phần của nhà họ Tần, dựa vào mối quan hệ này, Sở Bắc có ai không nhìn nhà họ Tần chúng ta với con mắt khác chứ?”
Lưu Minh Tương ở bên cạnh càng thêm kiêu ngạo.
Cảm giác nở mày nở mặt.
“Quả thật là như vậy!”, Tần Nam gật đầu, nói: “Nếu Lâm Nhã Hiên đã tự lập công ty riêng, vị trí phó tổng giám đốc của công ty Tần Thị cũng trống không, tôi thấy, cứ để con bé Minh Tương này thay thế đi!”
“Ông này, cái gọi là chuyện tốt thành đôi, chi bằng cũng đổi chức vụ của Tần Yến và Lưu Minh đi!”, Ngô Tâm Ưu đề nghị.
“Đề nghị hay!”, Tần Nam đồng ý: “Tần Yến thăng chức làm trưởng phòng tài vụ, Lưu Minh thăng chức làm trưởng phòng nhân sự!”
Ba người Tần Yến, Lưu Minh và Lưu Minh Tương vui mừng hớn hở.
Phó tổng giám đốc, trưởng phòng tài vụ, trưởng phòng nhân sự ba chức vụ quan trọng đều do cả nhà bọn họ đảm nhận, điều này rõ ràng là muốn những người nhà họ Tần khác biết, huyết mạch này của bọn họ mới là người thừa kế sản nghiệp tương lai của nhà họ Tần.
…
Sau khi tiệc chào mừng kết thúc, Mục Hàn đi tìm mấy người Lâm Nhã Hiên.
Lúc này, ba người Lâm Nhã Hiên, Tần Lệ và Lâm Lợi Cương đang nằm nghỉ ngơi dưới dù che nắng bên hồ.
Gió thổi nhẹ qua, nhìn ra xa mặt hồ sóng biếc dập dờn, cũng rất dễ chịu.
“Mục Hàn, sao mày đi vệ sinh mà lại đi lâu như vậy?”, Tần Lệ cười nhạo: “Mày rớt vào bồn cầu à?”
“Cái đó thì không”, sắc mặt Mục Hàn lộ ra vẻ lúng túng, lắc đầu: “Con chỉ tùy tiện lòng vòng xung quanh thôi”.
“Trời đất!”, Lâm Nhã Hiên đang cầm điện thoại xem tin tức, đột nhiên hô lên tiếng ngạc nhiên: “Đường Bắc Sơn – người giàu nhất Sở Bắc, tổng giám đốc tập đoàn Phóng Mục – Mục Hạo Thần, mười phút trước đã cùng lúc tuyên bố ra bên ngoài, muốn rửa tay gác kiếm, rút lui từ đây, không lo chuyện trong giới kinh doanh nữa!”
Vì tin tức này xảy ra đột ngột, mấy kênh truyền thông hot Sở Bắc liên tiếp đưa tin.
Cho nên Lâm Nhã Hiên cũng không hề nghi ngờ tính chân thực của tin tức này.
Đột nhiên Lâm Nhã Hiên đặt điện thoại xuống, nhìn sang Mục Hàn: “Mục Hàn, anh thành thật khai báo, rốt cuộc anh có thân phận gì?”
“Tại sao anh có thể biết trước Đường Bắc Sơn và Mục Hạo Thần sắp tiêu đời?”
Ngay cả Tần Lệ và Lâm Lợi Cương cũng vô cùng tò mò, muốn biết đáp án.
Suy cho cùng, trước đây khi gặp đám người Đường Bắc Sơn và Mục Hạo Thần, Mục Hàn đã từng nói, đừng thấy bây giờ bọn họ có tương lai rộng mở, sau khi tiệc chào mừng kết thúc, chắc chắn bọn họ sẽ tiêu đời!
“Bây giờ, chỉ có một khả năng mới có thể giải thích chuyện này”, Lâm Nhã Hiên hỏi với vẻ đầy nghiêm túc: “Mục Hàn, anh có phải là đại thống soái không?”