Chương : Một trăm linh tám loại cực hình
Sau khi xảy ra chuyện của Lý Diệu Huy, hiển nhiên Phương Viên làm chuyện gì cũng không có tinh thần.
Ngay cả bữa cơm này, Phương Viên cũng không ăn được mấy miếng.
Dáng vẻ rất không muốn ăn.
Sau khi dùng bữa xong, Lâm Nhã Hiên nói với Mục Hàn: “Chồng à, em thấy tối nay Phương Viên có gì đó không đúng lắm, chi bằng chúng ta đưa cậu ấy về trước, rồi chúng ta hẵng về!”
“Được”, Mục Hàn gật đầu nói.
Sau khi đưa Phương Viên về căn biệt thự Hoàng Đình số , Lâm Nhã Hiên lại dặn dò Mục Hàn: “Chồng ơi, em cảm thấy hình như Phương Viên có tâm sự gì đó, ngày mai anh đi làm, để ý quan sát cậu ấy một chút”.
“Chắc là không có chuyện gì đâu!”, Mục Hàn mỉm cười, nói: “Trước khi chúng ta về, cô ấy còn vui vẻ hoạt bát lắm mà!”
“Anh đoán chắc là Phương Viên đến tháng nên mới như vậy!”
“Dù sao, phụ nữ mỗi tháng luôn có vài ngày như thế, tính cách sẽ vô cùng cáu kỉnh!”
“Nhất là mấy người không có người yêu, chó cũng không thèm này!”
Lâm Nhã Hiên: “…”
Mặc dù miệng trêu chọc nhưng hôm sau khi đi làm ở tập đoàn Phi Long, Mục Hàn vẫn để ý đến Phương Viên.
Anh phát hiện đúng là cô ta không ổn lắm.
Buổi sáng, lúc tổ chức hội nghị cấp cao, chẳng những cầm nhầm tài liệu, mà người khéo ăn khéo nói như cô ta thậm chí còn nói năng nhạt nhẽo, buồn chán.
Đã vậy còn thất thần trong lúc Chúc Long báo cáo công việc.
Kể cả chuyện cấp dưới vừa mới báo cáo với cô ta xong, quay đầu đi một cái đã quên mất.
Lúc đi đường, còn hơi hoảng hốt, mấy lần đụng phải đồng nghiệp.
“Đại ca, tôi thấy hôm nay Phó Tổng giám đốc Phương cực kỳ quái lạ!”
Văn phòng tổng giám đốc.
Chúc Long báo cáo với Mục Hàn: “Hôm nay cô ấy cứ như hồn bay phách lạc, còn khiến các nhân viên khác chú ý bàn luận. Tất cả mọi người đang suy đoán, có phải Phó Tổng giám đốc Phương đã biết yêu rồi hay không?”
“Rốt cuộc người đàn ông nào mà có sức quyến rũ đến mức khiến cô ấy si mê thành như vậy?”
“Không phải cô ấy yêu đương gì đâu”, Mục Hàn lắc đầu nói: “Từ trạng thái của Phương Viên cho thấy, cô ấy gặp phải phiền phức gì đó rồi!”
“Phiền phức?”, Chúc Long cau mày nói: “Phó Tổng giám đốc Phương là trụ cột của tập đoàn Phi Long chúng ta, nếu cô ấy gặp rắc rối, vậy việc vận hành của tập đoàn Phi Long chúng ta sẽ bị trì trệ mất!”
“Tôi sẽ giải quyết chuyện này”, Mục Hàn nói.
Sau đó, Mục Hàn gọi điện thoại cho Mộ Dung Phong.
“Ông điều tra tất cả tin tức của Phương Viên cho tôi, bao gồm cả việc cô ấy gọi cho ai, gặp mặt người nào, đi đến những đâu, còn có những nơi nào đáng nghi trong vòng ba ngày qua, báo cáo chi tiết cho tôi toàn bộ”.
“Vâng!”, Mộ Dung Phong trả lời.
Chưa tới một phút, Mộ Dung Phong đã gửi thông tin cho Mục Hàn.
Nhìn những tin tức mà Mộ Dung Phong gửi tới, Mục Hàn không khỏi nheo mắt lại: “Thì ra vấn đề của Phương Viên, lại xuất phát từ bạn trai cũ!”
Mục Hàn mỉm cười, nói với Chúc Long: “Tiểu Long, tôi thấy gần đây cậu rảnh rỗi đến sắp phát điên rồi nhỉ, có muốn vận động tay chân chút không?”
“Được!”, Chúc Long cười ha ha, nói: “Vận động tay chân là việc tôi thích nhất!”
Mộ Dung Phong cực kỳ thông minh, ngay cả vị trí hiện tại của Lý Diệu Huy – bạn trai cũ Phương Viên, cũng gửi luôn cho Mục Hàn.
Giờ phút này, một nơi nào đó trong thôn Thành Trung ở Sở Bắc.
Trong một căn phòng trọ.
“Ông Mục, tôi đã nói với người phụ nữ Phương Viên kia theo những lời dặn dò của ông. Trong tay tôi có giữ ảnh riêng tư của cô ta nên cô ta không dám không nghe lời tôi!”
Lý Diệu Huy đang gọi điện thoại báo cáo với Mục Nhật Thiên.
“Làm tốt lắm!”, đầu bên kia điện thoại, Mục Nhật Thiên vui vẻ đáp: “Sau khi chuyện này thành công, sẽ không thiếu phần thưởng của cậu đâu!”
“Cảm ơn ông Mục!”, Lý Diệu Huy khom lưng uốn gối nói.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Mục Nhật Thiên, chuông điện thoại di động của Lý Diệu Huy lại vang lên.
Thấy Phương Viên gọi tới, khóe miệng Lý Diệu Huy không khỏi nhếch miệng cười khẩy.
“Lý Diệu Huy, tôi đồng ý với yêu cầu của anh!”, đầu máy bên kia, có vẻ như Phương Viên đã hạ quyết tâm: “Có điều tôi muốn đàm phán mặt đối mặt với người của nhà họ Mục ở tỉnh. Thời gian là hai giờ chiều nay, địa điểm ở quán trà Đông Huy!”
“Được!”, Lý Diệu Huy mỉm cười, nói: “Tôi sẽ báo với ông Mục!”
“Cô sớm nghe lời như thế này thì có phải tốt hơn không!”
Thế là Lý Diệu Huy lại lần nữa gọi điện thoại cho Mục Nhật Thiên.
Còn Mục Hàn và Chúc Long đã đi tới nơi nào đó trong thôn Thành Trung.
Đứng trước một căn phòng trọ, Chúc Long hỏi Mục Hàn: “Đại ca, có phải ở đây không?”
“Tư liệu Mộ Dung Phong gửi cho tôi chắc chắn là chính xác trăm phần trăm”, Mục Hàn gật đầu nói: “Không sai, chính là chỗ này!”
“Xem đây!”, Chúc Long giơ chân đá mạnh, cánh cửa phòng trọ trước mắt cứ thế bị đá nát.
“Ầm”, một tiếng vang lớn khiến Lý Diệu Huy vừa kết thúc cuộc gọi với Mục Nhật Thiên giật nảy mình.
Hắn đưa tay chỉ vào Chúc Long, nổi giận nói: “Các ngươi làm cái trò gì vậy?”
Chúc Long bước tới trước mặt Lý Diệu Huy, liếc xéo hắn: “Anh là Lý Diệu Huy à?”
Vừa nghe đối phương biết tên mình, Lý Diệu Huy thầm giật nảy mình, hơi nghi ngờ hỏi: “Xin hỏi các người là…”
“Thân phận của chúng tôi, anh không xứng để biết”, Chúc Long thẳng thừng làm động tác đòi đồ với Lý Diệu Huy: “Đưa ảnh riêng tư của Phó Tổng giám đốc Phương – phó tổng giám đốc của chúng tôi, ra đây!”
“Hả?”, Lý Diệu Huy lập tức giả ngốc nói: “Phó Tổng giám đốc Phương gì, ảnh riêng tư gì chứ? Sao tôi nghe không hiểu gì hết vậy?”
“Anh bớt diễn trò đi! Phó Tổng giám đốc Phương là Phương Viên – bạn gái cũ của anh!”, lúc này, Mục Hàn bước tới, nheo mắt nói: “Lý Diệu Huy, tôi khuyên anh bớt giở trò lừa lọc trước mặt chúng tôi đi”.
“Anh bạn này của tôi xuất thân là lính canh ngục, có một trăm linh tám loại cực hình, mà mỗi loại đều có thể khiến anh đau đớn đến mức không muốn sống nữa!”
Chúc Long cũng hết sức phối hợp lấy một bộ dụng cụ tra tấn ra.
“Loại cực hình thứ nhất này được gọi là thiên đao vạn quả!”, trong tay Chúc Long cầm một lưỡi đao vô cùng sắc bén, cười ha hả nói: “Tôi sẽ dùng lưỡi đao lướt qua là đứt ngay này, cắt trên người anh một nghìn, mười nghìn lần, tuyệt đối đảm bảo cho anh nếm được cảm giác thế nào là sống không bằng chết!”
“Thậm chí là cảm nhận tuyệt vời khi muốn chết mà không thể chết nữa!”
Sắc mặt Lý Diệu Huy biến đổi trong nháy mắt.
Thấy lưỡi dao trong tay Chúc Long cách ngực mình càng lúc càng gần, Lý Diệu Huy vội vàng nói: “Tôi đưa, tôi sẽ đưa ra hết!”
Thế là, Lý Diệu Huy lấy điện thoại di động ra, xóa bỏ tất cả ảnh riêng tư của Phương Viên mà hắn lưu giữ, ngay trước mặt Mục Hàn và Chúc Long.
“Anh không còn giữ file gốc chứ?”, Mục Hàn hỏi.
“Không có!”, Lý Diệu Huy vội vàng xua tay nói: “Tuyệt đối không có!”
“Đại ca, tôi thấy tên này không thành thật, chi bằng làm một mẻ mà khỏe suốt đời đi!”, Chúc Long lại đưa tay làm động tác cắt cổ, trong nháy mắt liền hù dọa Lý Diệu Huy sợ đến mức hồn bay phách lạc, hối hả xin tha: “Xin hai anh đừng giết tôi!”
“Đáng tiếc, trễ rồi!”, Chúc Long cười hì hì, lưỡi dao nhoáng qua một cái thật nhanh trước mắt Lý Diệu Huy.
Lý Diệu Huy chỉ cảm thấy trên cổ lạnh ngắt, lập tức ngã phịch xuống đất.
“Mới vậy mà đã sợ ngất luôn rồi sao?”
Chúc Long lấy điện thoại Lý Diệu Huy ra, lướt tìm kiếm thông tin.