Chương : Chào mừng cụ Tưởng xuất quan
Ngày hôm sau.
Mục Nhật Thiên lái xe tới tập đoàn Phóng Mục làm việc như thường lệ.
Sau khi tới phòng làm việc, ông ta nhìn thấy một cái hộp đặt trên mặt bàn, bên trên còn viết: “Thân gửi Mục Nhật Thiên”.
Mục Nhật Thiên lập tức gọi thư ký tới hỏi: “Cái hộp này là do ai gửi tới?”
Thư ký trả lời: “Là do nhân viên chuyển phát nhanh giao tới, anh ta nói với tôi rằng một người bạn cũ của ông nhờ anh ta tiện đường mang đến, tôi nghĩ rằng nếu đã là bạn cũ của ông vậy thì cứ mang thẳng vào bàn làm việc cho ông luôn ạ!”
“Bạn cũ của tôi?”, Mục Nhật Thiên hơi mơ hồ.
“Vâng ạ”, thư ký gật đầu nói: “Anh ta còn nói ông mở hộp ra xem là sẽ rõ ngay”.
Mục Nhật Thiên lập tức mở hộp ra.
Khi nhìn thấy một con dao găm sáng loáng bên trong hộp, Mục Nhật Thiên giật nảy mình: “Chuyện này là sao?”
Bên dưới con dao găm còn có một tờ giấy.
Trên tờ giấy viết: “Hai ngày nữa là ngày giỗ của Mục Nam, tôi đợi ông đến!”
Nhìn thấy nội dung trên tờ giấy, mặt Mục Nhật Thiên liền biến sắc.
Ông ta vội vàng đi tìm Mục Ngưu.
“Khoảng thời gian gần đây vẫn luôn bận rộn đối đầu với Giải trí Thiên Thành nên mới quên mất chuyện này!”, Mục Ngưu cũng toát mồ hôi lạnh: “Hai ngày nữa là ngày giỗ của Mục Nam rồi, lần trước Mục Hàn cũng nói với chúng ta, bảo chúng ta đến trước mộ Mục Nam sám hối, giải quyết hết toàn bộ ân oán trong quá khứ!”
“Võ công của Mục Hàn rất lợi hại, chúng ta không phải là đối thủ đâu!”, Mục Nhật Thiên cau mày nói: “Lần trước chúng ta đi mời Tưởng Đỉnh Thiên, cụ ấy cũng đồng ý xuống núi rồi, tại sao giờ lại không có chút tin tức nào hết vậy”.
“Đúng thế!”, Mục Ngưu thở dài nói: “Liệu có phải Tưởng Đỉnh Thiên quên mất chuyện của chúng ta rồi không?”
“Con nghĩ rằng chúng ta nên mau chóng đến tỉnh thêm một chuyến nữa, xem rốt cuộc Tưởng Đỉnh Thiên đã xảy ra chuyện gì?”
Sau đó, hai bố con Mục Nhật Thiên không chút chậm trễ, đi tới tỉnh ngay trong ngày.
Ở một vùng núi sâu cách tỉnh hơn ba mươi cây số.
Đủ loại xe đỗ đầy trên đường quốc lộ xung quanh núi.
Mỗi một cây số lại có một người đàn ông cường tráng đứng canh giữ.
Bên ngoài hang động nơi Tưởng Đỉnh Thiên bế quan tu luyện có rất nhiều người.
Biết được thông tin Tưởng Đỉnh Thiên sắp xuất quan, ông trùm các giới ở tỉnh đều lũ lượt kéo đến, chuẩn bị quà cáp chúc mừng.
Hơn nữa, Tưởng Thiên Sinh đã sớm thông báo cho ông trùm các giới ở tỉnh rằng sau khi Tưởng Đỉnh Thiên xuất quan sẽ đến thẳng Sở Bắc để đối phó với tập đoàn Phi Long, vậy nên, bọn họ cũng sẽ trở thành người đi theo Tưởng Đỉnh Thiên.
Ngoài ông trùm các giới ở tỉnh thì các ông trùm có mối quan hệ tốt với Tưởng Đỉnh Thiên từ các tỉnh khác cũng lũ lượt kéo tới.
Lúc này, cả vùng núi sâu đều trở nên vô cùng náo nhiệt.
Ngay cả mãnh hổ, báo hay sói hoang cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ẩn náu trong hang, không dám ra ngoài hoạt động.
Không biết từ lúc nào, bên trong hang động nơi Tưởng Đỉnh Thiên bế quan tu luyện đột nhiên vang lên một tiếng gào lớn, vang vọng khắp nơi.
Tưởng Thiên Sinh lập tức hô lớn: “Cung nghênh gia sư xuất quan!”
Mấy ông trùm các giới đang chờ đợi cũng đồng thanh hô lớn: “Cung nghênh cụ Tưởng xuất quan!”
Thét gào một lúc lâu, vang vọng khắp sông núi.
Lúc Mục Nhật Thiên tới thì vừa khéo được chứng kiến cảnh tượng hoành tráng này.
“Xem ra cụ Tưởng thật sự sắp xuất quan rồi!”, Mục Ngưu kích động nói: “Con trai, con mau xem, bao nhiêu ông trùm ở tỉnh đến đây như vậy chỉ để nghênh đón cụ Tưởng xuất quan!”
“Bế quan tròn năm mươi năm, cuối cùng cụ Tưởng cũng chịu xuất quan rồi!”, Mục Nhật Thiên bùi ngùi nói: “Năm mươi năm trước, cụ Tưởng tung hoành khắp tỉnh không có địch thủ, bế quan năm mươi năm trời, chẳng ai có thể biết được cụ ấy đã đạt tới cảnh giới gì rồi!”
“Nghe nói là cảnh giới Tiên Nhân!”, nghe hai bố con Mục Nhật Thiên nói chuyện, một ông trùm không nhịn được cũng góp lời: “Cảnh giới Tiên Nhân được người ta gọi là nửa người nửa thần, đã phá vỡ được hạn định của tuổi thọ loài người, có thể sống hơn hai trăm tuổi, cùng với sự tăng lên của tuổi tác thì công lực cũng sẽ không ngừng tăng cao”.
“Cảnh giới Tiên Nhân ư?”, hai bố con Mục Nhật Thiên không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh.
Mục Nhật Thiên đáp: “Nghe nói Điện Long Vương thần bí nhất thế giới không chỉ nắm giữ hơn một nửa số của cải và quyền thế toàn cầu, mà Điện Chủ của bọn họ còn đặt chân vào cảnh giới thần tiên từ lâu”.
“Mà cụ Tưởng đạt tới cảnh giới Tiên Nhân, e rằng ngoài vị Điện Chủ của Điện Long Vương thần bí kia ra thì không còn đối thủ nào khác!”
“Cũng chưa chắc!”, ông trùm kia lắc đầu nói: “Trước đây trong lãnh thổ Hoa Hạ, còn một người có thể khống chế được cụ Tưởng, người đó là đại thống soái lãnh đạo tứ đại chiến thần dẹp tan hơn bốn mươi nước nhăm nhe lãnh thổ Hoa Hạ, nghe nói người đó đã đạt tới cảnh giới Cảnh giới Tiên Địa!”
“Đúng vậy, đúng vậy!”, hai bố con Mục Nhật Thiên vội vàng gật đầu.
Dù sao, đó cũng là người duy nhất được phong quân hàm đại thống soái kể từ khi Hoa Hạ dựng nước.
Tưởng Đỉnh Thiên thật sự không có tư cách để so sánh với đại thống soái.
“Mặc dù so với hai người đó thì cụ Tưởng vẫn còn kém hơn một chút, nhưng ngoài hai người đó ra thì khắp cả tỉnh này liệu ai có thể đấu với cụ Tưởng được nữa đây?”, lúc này, ông trùm kia lại nói: “Mà hai vị thần như Điện Chủ của Điện Long Vương và đại thống soái rõ ràng sẽ không dễ gì quay lại giới thế tục”.
“Vậy nên, giờ đây cụ Tưởng giữ vị trí số một trong lãnh thổ Hoa Hạ!”
“Đúng thế, đúng thế!”, hai bố con Mục Nhật Thiên vội vã gật đầu.
Ba người đang nói chuyện thì có một tiếng gào chấn động vang ra từ hang động nơi Tưởng Đỉnh Thiên bế quan.
“Xem ra cụ Tưởng xuất quan rồi!”, ông trùm kia vô cùng kích động, vội vàng chạy thẳng tới hang động nơi Tưởng Đỉnh Thiên bế quan.
“Chúng ta cũng mau qua đó đi”, Mục Nhật Thiên nói với Mục Ngưu.
Lúc hai bố con Mục Nhật Thiên tới bên ngoài hang động, Tưởng Đỉnh Thiên đã xuất quan.
Năm mươi năm trước, trước khi Tưởng Đỉnh Thiên bế quan thì tóc vẫn còn đen.
Bây giờ khi xuất quan, cả mái tóc đã bạc trắng xõa xuống ngang vai.
Nhưng ánh mắt thì càng thêm sắc bén.
Cả người từ trên xuống dưới toát ra một luồng sát khí nồng đậm.
“Cụ Tưởng, cuối cùng cụ cũng xuất quan rồi!”, hai bố con Mục Nhật Thiên lập tức bước lên trước, nước mắt lưng tròng nói: “Suốt khoảng thời gian này, tập đoàn Phi Long hùng hổ dọa người, chèn ép chúng tôi đủ đường”.
“Đặc biệt là thằng con rơi Mục Hàn của nhà họ Mục ở thủ đô, cậy bản thân có tập đoàn Phi Long chống lưng nên không coi cụ ra gì, bảo chúng tôi hai ngày nữa đến nhận tội với cậu ta”.
“Mấy người không nhắc đến tên tôi với cậu ta sao?”, Tưởng Đỉnh Thiên hỏi.
“Nhắc rồi ạ”, Mục Nhật Thiên toan tính, nói: “Nhưng tên Mục Hàn đó nói cụ Tưởng chẳng là cái gì, sau lưng cậu ta là tập đoàn Phi Long, nếu như cụ dám tới Sở Bắc thì cậu ta sẽ là người đầu tiên đuổi cụ đi!”
Tưởng Đỉnh Thiên nghe vậy thì nhìn sâu vào mắt Mục Nhật Thiên bằng ánh mắt sắc bén của mình.
Dọa Mục Nhật Thiên hoảng hốt, tim đập thình thịch, còn cho rằng Tưởng Đỉnh Thiên đã nhìn thấu những lời lẽ dối trá mà ông ta thêm mắm dặm muối.
Tuy nhiên, lời nói tiếp theo của Tưởng Đỉnh Thiên khiến Mục Nhật Thiên thở phào nhẹ nhõm: “Khẩu khí lớn thật!”
“Tôi bảo Tưởng Thiên Sinh đi cùng với mấy người trở về Sở Bắc lấy đầu Mục Hàn, làm quà mừng tôi tiến quân vào Sở Bắc!”