Chương : Tưởng Thiên Sinh đến Sở Bắc
Vừa nghe Tưởng Đỉnh Thiên muốn mình đi Sở Bắc trước để mở đường cho cụ ta, Tưởng Thiên Sinh nóng lòng muốn thử sức.
Năm mươi năm trở lại đây, Tưởng Đỉnh Thiên bế quan tu luyện, Tưởng Thiên Sinh vẫn luôn ở bên cạnh.
Đã rất lâu, ông ta chưa rời khỏi dãy núi này.
Ông ta nhất định phải tận dụng lần xuống núi này để giải tỏa bản tính trời sinh đã kìm nén bấy lâu.
“Tập đoàn Phi Long trở thành bá chủ của Sở Bắc trong một thời gian ngắn như vậy thì thực lực không thể xem thường!”, Tưởng Đỉnh Thiên lại nói tiếp: “Vậy để ba người Lốc Xoáy, Sóng Thần và Dịch Bệnh đi cùng Thiên Sinh”.
Chỉ đi mở đường mà đã cử ba người trong tứ đại Kim Cang đi theo.
Đủ cho thấy được quyết tâm tiêu diệt tập đoàn Phi Long của Tưởng Đỉnh Thiên.
Tưởng Thiên Sinh vui mừng, phấn khích.
Tứ đại Kim Cang được biết đến là thuộc hạ dưới trướng Tưởng Đỉnh Thiên, những cao thủ hàng đầu trong toàn tỉnh, có ba người này đi theo bên cạnh, Tưởng Thiên Sinh hoàn toàn có thể hoành hành ngang ngược ở Sở Bắc.
“Cụ Tưởng, hai bố con tôi bằng lòng dẫn đường cho ông Tưởng”, lúc này, Mục Ngưu chủ động lên tiếng.
Mục Nhật Thiên cũng vội phụ họa theo.
Suy cho cùng, hai ngày nữa là đến ngày giỗ của Mục Nam.
Bố con Mục Nhật Thiên thật sự rất sợ người luyện võ như Mục Hàn.
Nhưng chỉ cần đi theo sau Tưởng Thiên Sinh, có ba trong tứ đại Kim Cang bảo vệ, bố con Mục Nhật Thiên cho rằng Mục Hàn căn bản không thể làm gì bọn họ.
“Sư phụ, tại sao không để Tai Ương đi theo ạ?”, Tưởng Thiên Sinh hỏi.
Trong số tứ đại Kim Cang, sức mạnh của Tai Ương lớn hơn nhiều so với ba người còn lại.
Nghe nói từ nhỏ Tai Ương đã lớn lên trong hang sói, hành động cử chỉ không khác gì dã thú, hơn nữa còn được tổ chức sát thủ tàn bạo nhất lúc đó chọn trúng, bồi dưỡng thành kẻ ác với bản lĩnh vượt trội.
Cách mà tổ chức sát thủ này huấn luyện những tên sát thủ vô cùng tàn bạo, mỗi ngày đều sẽ đưa một trăm tên sát thủ đang được huấn luyện vào một nơi tương tự như trường đấu thú, để họ sát hại lẫn nhau, cuối cùng chỉ còn một tên sát thủ, kẻ đó sẽ được tiếp tục huấn luyện lên một cấp độ cao hơn.
Ngoài ra, bên trong trường đấu thú còn đồng thời thả hổ, báo, sói hoang và những loài động vật hoang dã khác khiến cuộc chiến giữa một trăm tên sát thủ càng tăng thêm độ khó.
Sát thủ xuất thân từ tổ chức này về cơ bản đều là sát thủ nổi tiếng trên thế giới, ngay cả cảnh sát của nước Chiến Ưng cũng đau đầu.
“Tai Ương ra tay thì chắc chắn máu sẽ chảy thành sông, trăm họ lầm than, tang thương khắp nơi, oán than khắp chốn!”, Tưởng Đỉnh Thiên lắc đầu nói: “Sức mạnh phá hủy của Tai Ương quá khủng khiếp, sư phụ không thể dễ dàng để nó ra ngoài được”.
“Một khi Tai Ương ra ngoài sẽ gây ra hậu quả khó lường, e rằng sẽ kinh động đến người đó”.
Lúc Tưởng Đỉnh Thiên tranh giành ngôi vị bá chủ ở tỉnh, đã từng bị kẻ thù đuổi giết, tính mạng nghìn cân treo sợi tóc, Tai Ương chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân mà khiến đám người trong thế giới ngầm ở tỉnh máu chảy khắp nơi, cứu Tưởng Đỉnh Thiên trở về từ cõi chết.
Thậm chí còn tắm trong máu của kẻ thù.
Tạo thành bầu không khí u ám chết chóc cho thế giới ngầm ở tỉnh kéo dài trong vòng một năm.
Điều này cho thấy sự khủng khiếp của Tai Ương.
“Người đó sao?”, Tưởng Thiên Sinh không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, ánh mắt lộ ra vẻ thắc mắc: “Sư phụ không nói thì con cũng suýt quên mất, hiện nay người đó đang giữ chức vụ phó ở Sở Bắc đấy ạ”.
“Không sai, tuy chỉ là tạm thời nhậm chức trên danh nghĩa, không tham gia vào chuyện chính sự”, Tưởng Đỉnh Thiên gật đầu nói: “Nhưng nếu chúng ta gây ra động tĩnh quá lớn thì chắc chắn người đó sẽ không trơ mắt đứng nhìn”.
“Nếu vậy thì chúng ta sẽ bị động rồi”.
“Suy cho cùng, trong mắt người đó, dù thực lực của con và sư phụ có mạnh đến đâu cũng chỉ là một người phàm mà thôi”.
Cho dù Tưởng Đỉnh Thiên bế quan tu luyện năm mươi năm thì cụ ta vẫn cho rằng mình không có tư cách so tài với người đó.
Người có thể một mình chống lại sự tấn công của hơn bốn mươi nước nhăm nhe Hoa Hạ, hơn nữa trong cuộc chiến còn huấn luyện và bồi dưỡng ra được tứ đại chiến thần, loại thực lực lớn mạnh ngút trời như vậy không phải là thứ mà người như Tưởng Đỉnh Thiên có thể đạt được.
Tưởng Thiên Sinh gật đầu nói: “Vẫn là sư phụ suy nghĩ chu đáo”.
“Có hai bố con hai người dẫn đường thì mọi việc ắt sẽ thuận lợi”, Tưởng Đỉnh Thiên gật đầu với bố con Mục Nhật Thiên, sau đó liếc mắt nhìn quanh đám đông một lượt và hỏi với vẻ nghi ngờ: “Sao Thập Điện Diêm La – Tần Quảng Vương không đến?”
Lúc trước Thập Điện Diêm La – Tần Quảng Vương tiến quân vào Sở Bắc với khí thế mạnh mẽ, cuối cùng lại thất bại thảm hại ra về.
Từ đó, ông ta đóng cửa nhà họ Tần ở tỉnh, không ra ngoài nửa bước.
Tưởng Đỉnh Thiên đều biết rõ những chuyện này.
“Hôm nay cụ Tưởng xuất quan, sao tôi có thể không đến được chứ?”, đúng lúc này, trong đám đông vang lên giọng nói của Tần Quảng Vương: “Có điều, cụ Tưởng muốn tôi đi cùng ông Tưởng đến Sở Bắc thì e rằng sẽ khiến cụ Tưởng thất vọng rồi”.
“Sao vậy?”, Tưởng Đỉnh Thiên vuốt râu cười nói: “Ông bị tập đoàn Phi Long đánh đến sợ rồi à?”
“Đường đường là Thập Điện Diêm La – Tần Quảng Vương một trong mười người giàu có quyền lực ở tỉnh, năm mươi năm trước cũng là kẻ mạnh hàng đầu ở tỉnh tranh giành với tôi, hôm nay lại trở thành con rùa rụt cổ rồi à?”
“Đúng vậy!”, Tưởng Thiên Sinh cũng không nhẫn nhịn được vội nói: “Tần Quảng Vương, ông sợ cái gì chứ? Có sư phụ của tôi chống lưng cho ông, bây giờ là thời cơ tốt nhất để ông báo thù!”
“Thôi bỏ đi”, Tần Quảng Vương lắc đầu nói: “Cụ Tưởng, tôi không dám nghi ngờ thực lực số một ở tỉnh của cụ”.
“Nhưng tôi vẫn phải nói, hãy nghe lời khuyên của tôi, kịp thời dừng tay lại đi! Tập đoàn Phi Long thâm sâu khó lường, cụ không tưởng tượng được đâu, đó không phải là người mà tôi và cụ có thể đấu lại được”.
“Khốn nạn”,Tưởng Thiên Sinh vừa nghe đến đây đã nổi giận: “Tần Quảng Vương, ông là cái gì chứ, có thể so sánh với sư phụ tôi được sao?”
“Ông là ông, sư phụ là sư phụ, ông không đấu lại tập đoàn Phi Long không có nghĩa là sư phụ tôi cũng không đấu lại được”.
“Khắp cả tỉnh này, từ trước đến nay chưa từng có ai đấu lại sư phụ tôi”.
“Thôi bỏ đi”, Tưởng Đỉnh Thiên lên tiếng ngăn cản Tưởng Thiên Sinh: “Sư phụ hiểu tâm lý một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng của Tần Quảng Vương. Có điều, như vậy đúng là hơi sỉ nhục danh tiếng của Thập Điện Diêm La”.
“Mỗi người đều có quyết định của riêng mình, chúng ta cũng không có quyền ép buộc”.
“Thiên Sinh, con tới Sở Bắc mở đường, lập một vài chiến công, để Thập Điện Diêm La – Tần Quảng Vương mở rộng tầm mắt”.
“Vâng thưa sư phụ!”, Tưởng Thiên Sinh cung kính nói.
Theo sự sắp xếp của Tưởng Đỉnh Thiên, Tưởng Thiên Sinh dẫn theo ba người Lốc Xoáy, Sóng Thần và Dịch Bệnh rời khỏi tỉnh, đi về phía Sở Bắc.
Khi đến Sở Bắc, đã hơn bảy giờ tối.
“Đã năm mươi năm không đến Sở Bắc rồi”, Tưởng Thiên Sinh đứng trên đường cái ở Sở Bắc, bùi ngùi xúc động, hỏi Mục Nhật Thiên: “Gia tộc giàu có nào có quan hệ thân thiết nhất với tập đoàn Phi Long?”
“Hiệp hội kinh doanh Sở Bắc”, Mục Nhật Thiên trả lời: “Sau khi tập đoàn Phi Long đến đây, ba hội trưởng của hiệp hội kinh doanh Sở Bắc là Sở Nhân Vương, Bắc Sở Vọng và Thương Trăn đã cam tâm tình nguyện làm chó cho bọn họ”.
“Năm đó, hiệp hội kinh doanh Sở Bắc nắm giữ mạch máu kinh tế của Sở Bắc, ngay cả chính quyền thành phố cũng không thể làm gì được, không ngờ lại cam tâm làm tay sai cho kẻ khác”, Tưởng Thiên Sinh nheo mắt, gật đầu nói: “Dù sao cũng đều làm chó, làm chó cho ai chẳng như nhau?”
“Tối nay, tôi sẽ đến thăm gia đình Bắc Dã Vọng trước, bắt con chó này đổi chủ!”