Chương : Quỹ từ thiện làm trò xảo trá
Khi nghe tin này, Mục Hàn lập tức hiểu rằng chắc chắn có kẻ giở trò.
Anh kiếm cớ rời khỏi căn Hoàng Đình số rồi đến thẳng tập đoàn Phi Long.
Là một nhà đầu tư vào Giải trí Thiên Thành, tập đoàn Phi Long không hề bị ảnh hưởng bởi tình trạng hỗn loạn lần này.
Nhưng có sóng ắt phải có gió, chẳng hạn như sự biến mất của năm trăm triệu tiền quyên góp lần này.
Trên đường đến tập đoàn Phi Long, Mục Hàn đã căn dặn Mộ Dung Phong phải điều tra ra chân tướng sự việc.
Hóa ra là tập đoàn Chu Thức đã mua chuộc người của quỹ từ thiện và ghi năm trăm triệu do tập đoàn Phi Long quyên góp dưới danh nghĩa tập đoàn Chu Thức.
“Đại ca, tôi sẽ đưa một nghìn binh sĩ đến hang ổ của tập đoàn Chu Thức!”, khi biết tin này, Chúc Long đã rất tức giận.
“Tiểu Long, đừng lỗ mãng”, Mục Hàn ngăn Chúc Long lại, lắc đầu nói: “Dù sao cũng là cuộc chiến kinh doanh, quân đội không tiện trực tiếp can thiệp”.
“Nhưng tập đoàn Chu Thức gan to tày trời, dám nuốt chửng năm trăm triệu của Mục Hàn này, tôi cũng tuyệt đối không thể cứ thế mà cho qua được!”
“Đáng ghét nhất vẫn là tổ chức từ thiện. Đường đường một tổ chức từ thiện của Hoa Hạ lại bị biến thành công cụ cho các doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài tài trợ như tập đoàn Chu Thức. Thực sự là quá đáng ghét!”, Chúc Long nói với sự phẫn nộ.
“Tôn chỉ của quỹ từ thiện lẽ ra là để phục vụ vì dân vì nước, nhưng trong những năm gần đây, những con sâu mục ruỗng ẩn nấp trong quỹ lúc này đã làm hoen ố danh tiếng của quỹ từ thiện, giống như đám người Quách Mỹ Mỹ vậy, đã đến lúc cần loại trừ rồi!”
Mục Hàn cũng gật đầu đồng ý.
Cuối cùng, Mục Hàn quyết định để Chúc Long với thân phận là tổng giám đốc kêu Phương Viên đi cùng anh đến quỹ từ thiện để đàm phán.
“Cái gì?”, sau khi biết được thì ra là tập đoàn Chu Thức đã nuốt trọn năm trăm triệu tiền tài trợ của tập đoàn Phi Long, Phương Viên cũng đầy vẻ tức giận: “Thật là không biết xấu hổ! Thật uổng cho tập đoàn Chu Thức đó còn là một tập đoàn lớn mang tính quốc tế!”
“Tuy nhiên, theo tôi thấy, vẫn là ông chủ đứng phía sau chúng ta tài giỏi, đã nhanh chóng điều tra ra chân tướng sự việc”.
“Này, anh nói ông chủ đứng phía sau bao giờ mới đến công ty nhỉ?”
Nhìn thấy dáng vẻ si tình của Phương Viên, toàn thân Mục Hàn nổi da gà: “Gì đấy?”
“Anh căng thẳng như vậy làm gì?”, Phương Viên trừng mắt nhìn Mục Hàn và nói với vẻ không mấy vui vẻ: “Trông cứ như thể mình là ông chủ ấy vậy!”
Mục Hàn cười và nghĩ thầm: Tôi chính là ông chủ đứng đằng sau mà.
“Đợi khi gặp được ông chủ đứng đằng sau, tôi nhất định phải ăn mặc thật đẹp, sau đó tỏ tình với anh ấy. Cũng chỉ có người như ông chủ ấy mới xứng với dung mạo vô song và tài năng xuất chúng của Phương Viên này thôi!”
Phương Viên nói với vẻ say sưa.
“Đã nói hàng trăm lần rồi, ông chủ đứng phía sau sẽ không để ý đến cô đâu!”, Mục Hàn hờ hững nói.
“Cút!”
………
Rất nhanh sau đó hai người đã đến quỹ từ thiện và tìm người phụ trách.
Người phụ trách họ Lưu, là một phụ nữ trẻ khoảng ba mươi tuổi, trông khá xinh đẹp nhưng lại trang điểm đậm và có mùi phấn son thô tục.
“Trưởng ban Lưu, hôm nay chúng tôi đến đây để hỏi cô tại sao tập đoàn Phi Long của chúng tôi quyên góp năm trăm triệu tệ mà lại biến mất không thể giải thích được?”, Phương Viên nói thẳng.
Bởi vì trước đó Phương Viên đã cùng với Chúc Long quyên góp năm trăm triệu tệ này.
Vì vậy, Trưởng ban Lưu cũng nhận ra Phương Viên.
Ngay khi thấy Phương Viên đến, trong lòng Trưởng ban Lưu liền hiểu ngay có chuyện gì.
Nhưng cô ta giả vờ: “Tập đoàn Phi Long quyên góp năm trăm triệu tệ? Còn có chuyện đó sao?”
Phương Viên bỗng sững sờ sau khi nghe Trưởng ban Lưu nói như vậy.
Đối phương thậm chí còn không thừa nhận việc quyên góp năm trăm triệu tệ?
“Tổ chức từ thiện của mấy người muốn giở trò à?”, Mục Hàn vừa nhìn Trưởng ban Lưu thì liền hiểu ra đây lại là một người phụ nữ giống như Quách Mỹ Mỹ, chắc chắn là câu kết làm càn với quỹ từ thiện. Anh không khỏi cười khẩy: “Vậy mời Trưởng ban Lưu giải thích tại sao ngay khi khoản quyên góp năm trăm triệu của tập đoàn Phi Long của chúng tôi biến mất thì lại xuất hiện một khoản quyên góp năm trăm triệu của tập đoàn Chu Thức trùng hợp như vậy, như thế là sao?”
“Sao hả?”, Trưởng ban Lưu lộ ra vẻ khinh thường: “Mấy người không quyên góp nổi còn không cho phép người khác quyên góp sao?”
“Nếu năm trăm triệu này là do tập đoàn Chu Thức quyên góp thì chúng tôi cũng ok thôi!”, Mục Hàn khịt mũi, nhìn chằm chằm vào Trưởng ban Lưu: “Mấu chốt là năm trăm triệu này rõ ràng là của tập đoàn Phi Long của chúng tôi. Tuy nhiên nó đã bị tổ chức từ thiện của cô giở trò ám muội và biến thành của tập đoàn Chu Thức. Tập đoàn Phi Long của chúng tôi đã đóng góp sức lực và tiền bạc nhưng lại giúp người khác có danh tiếng. Chúng tôi sẽ không bao giờ chấp nhận những hành vi như vậy của các người!”
“Đừng có ngậm máu phun người, hoàn toàn không có chuyện như thế”, Trưởng ban Lưu ra sức phủ nhận, hơn nữa thái độ còn rất kiêu ngạo: “Nếu các người còn tiếp tục ăn nói càn quấy như vậy thì tôi sẽ báo cảnh sát!”
“Báo cảnh sát?”, Mục Hàn cười nói: “Cô báo đi! Để tôi xem sau khi cảnh sát tới, họ sẽ bắt chúng tôi hay là bắt cô?”
“Một khoản quyên góp lớn như khoản năm trăm triệu tệ chắc chắn ngân hàng sẽ có sao kê ở ngân hàng. Cho dù quỹ từ thiện của các người muốn làm giả cũng không thể. Hay là đợi sau khi cảnh sát đến, tôi sẽ đưa họ đến ngân hàng để điều tra sổ sách chuyển khoản tiền năm trăm triệu đó?”
Nghe Mục Hàn nói vậy, Trưởng ban Lưu chợt cảm thấy hoảng sợ.
Cô ta vội vàng nói: “Này, tôi nói anh này, ban đầu tập đoàn Phi Long các anh quyên góp tiền là có ý gì? Lẽ nào là vì muốn nổi tiếng sao?”
“Tất nhiên là không”, Phương Viên ngay lập tức phản bác lại: “Tập đoàn Phi Long chúng tôi làm từ thiện là để giúp đỡ nhiều người hơn”.
“Đúng vậy!”, Trưởng ban Lưu dang tay nói: “Nếu như làm từ thiện không để lại tên tuổi thì sao lại để tâm khoản quyên góp năm trăm triệu là dưới danh nghĩa tập đoàn Phi Long hay tập đoàn Chu Thức chứ?”
“Cô!”, Phương Viên nghe xong đột nhiên không biết phải nói sao nữa.
Nghe ra thì có vẻ rất có lý, nhưng hình như lại không có lý.
Cô ta không biết phải phản bác lại như thế nào.
Trưởng ban Lưu tranh thủ nói luôn: “Vậy nên mới nói, mấy người căn bản không cần thiết phải đôi co chuyện này. Nếu đã quyên góp tiền rồi, cũng đã giúp đỡ được người cần giúp rồi, lại còn giúp tập đoàn Chu Thức có được tiếng tăm, một mũi tên trúng ba đích thì tại sao lại không làm chứ?”
“Thật là một kẻ miệng lưỡi khéo ăn khéo nói, khua môi múa mép!”, khóe miệng Mục Hàn hơi nhếch lên, anh cười khẩy: “Tập đoàn Phi Long chúng tôi quyên góp năm trăm triệu, tại sao phải để tập đoàn Chu Thức giành được tiếng tốt?”
“Chúng tôi chi tiền, danh tiếng thì của người ta”.
“Cô nghĩ tập đoàn Phi Long của chúng tôi tiêu tiền như rác à?”
“Nếu như số tiền ủng hộ năm trăm triệu đã vào tài khoản của quỹ từ thiện chúng tôi thì việc tiếp theo phải làm như thế nào, đương nhiên sẽ do quỹ từ thiện chúng tôi quyết định. Cho dù mấy người có đi báo cảnh sát cũng vô dụng thôi”, vì đã chơi bài ngửa với nhau rồi nên Trưởng ban Lưu cũng nói cứng rắn thẳng thắn luôn.
Mặc dù tập đoàn Phi Long nổi tiếng ở Sở Bắc và được đồn đại là có nền tảng sâu sắc, nhưng trong mắt của Trưởng ban Lưu thì hoàn toàn không thể so sánh với một tập đoàn quốc tế lớn như tập đoàn Chu Thức.
Hơn nữa, Trưởng ban Lưu đã sớm âm thầm móc nối với Dương Vỹ.
Dương Vỹ thậm chí còn đảm bảo với cô ta rằng nếu xảy ra chuyện gì thì cũng đã có tập đoàn Chu Thức chống đỡ.
Vì vậy, Trưởng ban Lưu không hề kiêng dè, hoàn toàn không sợ Mục Hàn và Phương Viên.
“Mấy người làm gì được nào?”, Trưởng ban Lưu vênh váo.