Chương : Làm cho Thống đốc tỉnh sợ toát mồ hôi lạnh
Thái độ hỗn xược không hề kiêng dè của Trưởng ban Lưu khiến Phương Viên nghiến răng căm hận nhưng cũng đành bất lực.
Khoản quyên góp này là do Phương Viên cùng với Chúc Long đến đây để xử lý.
Giờ đây, năm trăm triệu quyên góp này được đặt dưới danh nghĩa tập đoàn Chu Thức một cách khó hiểu, nếu không được giải quyết hợp lý, Phương Viên cảm thấy rằng mình sẽ tạo ra ấn tượng về sự kém cỏi trong tâm trí của ông chủ đứng phía sau.
Chính vào lúc Phương Viên đang lo lắng như con kiến trên nồi lẩu, Mục Hàn đã cười khẩy và nói: “Tôi không cần biết sự câu kết phía sau cô liên quan đến bao nhiêu mối quan hệ lợi ích, hôm nay tôi nhất định phải lôi hết bọn chúng ra”.
“Hừ! Anh nghĩ mình là ai? Hội trưởng của quỹ từ thiện? Hay là Thống đốc?”, Trưởng ban Lưu nói một cách đầy khinh bỉ:”Coi giọng điệu của anh kìa, cứ như mình là quan lớn vậy”.
Vì có sự hậu thuẫn của tập đoàn Chu Thức nên Trưởng ban Lưu hoàn toàn không sợ.
Dù nền tảng của anh có vững chắc đến đâu, liệu anh có thể mạnh hơn những mối quan hệ khác nhau mà tập đoàn Chu Thức đã mở ra trong chính quyền tỉnh hay không?
Mục Hàn cũng biết rằng sẽ chỉ vô ích nếu cứ tiếp tục tranh cãi với một người đàn bà chanh chua như Trưởng ban Lưu.
Thế là anh lấy điện thoại di động ra và gọi trực tiếp vào điện thoại của Thống đốc.
Lúc này.
Tại phòng họp chính quyền tỉnh.
Thống đốc đang chủ trì cuộc họp.
Lúc này, những người tham dự cuộc họp là các nhà lãnh đạo chính của quỹ từ thiện, chẳng hạn như Hội trưởng Trương Vạn Khoa, Phó Hội trưởng Lý Minh Bách, và một số thành viên ủy ban thường vụ của quỹ từ thiện.
Chủ đề của cuộc họp là thảo luận về việc sử dụng năm trăm triệu tiền tài trợ của tập đoàn Chu Thức.
“Là một tập đoàn quốc tế, tập đoàn Chu Thức đã ăn sâu cắm rễ ở tỉnh trong nhiều năm qua, họ không chỉ có nhiều đóng góp cho gdp của chúng ta mà lần này còn hào phóng quyên góp năm trăm triệu để đóng góp cho sự nghiệp từ thiện của tỉnh…”
Tại buổi làm việc, Thống đốc đánh giá cao việc làm từ thiện của tập đoàn Chu Thức.
Ông ta đang thao thao bất tuyệt thì điện thoại reo lên.
Theo quy tắc của cuộc họp ở Hoa Hạ, cuộc họp là việc cấp thiết, tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai nghe điện thoại giữa chừng.
Do đó, sau khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại thì Thống đốc chợt ngẩn ra.
Sau đó ông ta nhìn hội trường một lượt và nói với vẻ không vui: “Là chuông điện thoại của ai vậy?”
“Tôi đã nói bao nhiêu lần rằng trong cuộc họp phải tắt máy, tuyệt đối không được nghe điện thoại. Mấy người đều coi luật pháp của Hoa Hạ như gió thoảng qua tai sao?”
Các nhà lãnh đạo của quỹ từ thiện nhìn nhau.
Bởi vì không ai trong số họ mở máy.
Người thư ký ghé sát tai Thống đốc và nói nhỏ: “Chuyện đó, thưa Thống đốc, là điện thoại của ông đổ chuông!”
“Điện thoại của tôi đổ chuông?”, Thống đốc lập tức vặn lại: “Ăn nói vớ vẩn! Tôi là Thống đốc tỉnh, làm sao có thể đi đầu vi phạm quy tắc chứ?”
Nói xong lời này, trong đầu Thống đốc chợt lóe lên.
Có vẻ như ông ta vừa nghĩ ra điều gì đó.
“Lấy chiếc điện thoại chuyên dụng đó ra đây!”, Thống đốc vội căn dặn thư ký.
Với tư cách là đại thống soái của Hoa Hạ, trước khi Mục Hàn đến Sở Bắc nhậm chức, các lãnh đạo nòng cốt của tỉnh như Thống đốc tỉnh đều được đặc biệt trang bị một chiếc điện thoại di động chuyên dụng để nhận sự chỉ thị của Mục Hàn.
Vì vậy, chỉ có Mục Hàn mới có thể gọi được đến số điện thoại di động này.
Sau khi thư ký lấy điện thoại ra, một dãy số nhảy ra trên màn hình.
Thống đốc nhìn thấy dãy số thì đầy vẻ kích động: “Là người đó! Là người đó!”
Thống đốc không chần chừ thêm nữa, ông ta vội vàng kết nối điện thoại.
“Thống đốc phải không?”, giọng nói lạnh như băng của Mục Hàn truyền đến.
“Chính là tôi ạ!”, Thống đốc cung kính đáp: “Đại thống soái có khỏe không ạ!”
“Tôi đang rất không khỏe đây!”, Mục Hàn khịt mũi và nói với giọng rất không hài lòng: “Tôi gọi chủ yếu là vì một việc. Lúc này năm trăm triệu do tập đoàn Phi Long quyên góp cho quỹ từ thiện lại đứng dưới danh nghĩa của tập đoàn Chu Thức. Tập đoàn Phi Long chi tiền, danh tiếng lại là của tập đoàn Chu Thức. Đối với những chuyện giật gân như vậy, ông là Thống đốc của một tỉnh, đừng nói với tôi đây chỉ là một sự cố!”
“Có chuyện như vậy sao?”, Thống đốc vừa nghe liền sửng sốt.
Dưới sự giám sát của đại thống soái, nơi mình quản lý lại xảy ra loại chuyện trắng đen đảo ngược này, lại còn để đại thống soái biết chuyện, Thống đốc cảm thấy sống lưng toát mồ hôi lạnh.
Ông ta lập tức nói rõ:”Đại thống soái, cậu cứ yên tâm, tôi sẽ xử lý ngay!”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Thống đốc cảm thấy khắp người ướt đẫm.
Có thể khiến người đó trực tiếp gọi điện đến chứng tỏ rằng vấn đề này rất nghiêm trọng!
Tuy nhiên, đám người Trương Vạn Khoa, Lý Minh Bách lại nhìn Thống đốc với ánh mắt tò mò.
Vì dù sao, với tư cách là Thống đốc cao nhất của một tỉnh, họ chưa bao giờ thấy Thống đốc lại có lúc thất thố như vậy.
Rõ ràng người gọi điện đến cho Thống đốc chắc chắn phải là người mà Thống đốc rất kính trọng.
Mọi người đồng loạt nghĩ về một người.
Trương Vạn Khoa ngập ngừng hỏi: “Thưa Thống đốc, người vừa gọi đến có phải là người đó không?”
“Đúng, chính là người đó!”, Thống đốc nhìn Trương Vạn Khoa thật sâu rồi lạnh lùng nói: “Hội trưởng Trương, quỹ từ thiện của ông đã làm được chuyện tốt gì! Thậm chí người đó còn đích thân gọi điện đến chất vấn tôi!”
Trương Vạn Khoa tỏ vẻ bối rối, ông ta hơi khó hiểu nói: “Thưa Thống đốc, kẻ tôi tớ này ngu dốt, mong ông chỉ rõ!”
“Trương Vạn Khoa, ông thực sự không hiểu, hay là đang giả vờ hồ đồ?”, Thống đốc khịt mũi cười khẩy: “Chính là chuyện chúng ta đang thảo luận tại cuộc họp, công ty đã quyên góp năm trăm triệu nhân dân tệ thực tế là do Tập đoàn Phi Long tài trợ, chỉ có điều đến chỗ quỹ từ thiện của các người thì liền biến thành của tập đoàn Chu Thức”.
“Đại thống soái đích thân hỏi về vấn đề này, cậu ấy vì chuyện này mà vô cùng phẫn nộ!”
“Chuyện này nếu không điều tra ra ngọn ra ngành, bao gồm cả tôi, không những không đảm bảo được chức quan này mà ngay cả đầu cũng phải rơi xuống đất!”
“Cái gì?”, Trương Vạn Khoa bị sốc, sau đó ông ta nghĩ ra điều gì đó liền nhìn quanh các quan chức cấp cao khác và hét lên: “Các ông đã nghe rõ những gì Thống đốc nói hay chưa? Ai có thể cho tôi biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra không?”
Là hội trưởng của quỹ từ thiện, Trương Vạn Khoa không trực tiếp tham gia vào các hoạt động cụ thể của quỹ.
Do đó, điều đầu tiên ông ta nghĩ đến là những giám đốc điều hành cấp cao nắm trong tay thực quyền này.
Trương Vạn Khoa vừa dứt lời, Ủy viên Thường vụ Vương Hạ trong số đó lập tức mềm nhũn chân và trượt thẳng xuống khỏi chỗ ngồi.
“Là ông?”, Trương Vạn Khoa trừng mắt nhìn Vương Hạ.
“Hội trưởng, tôi cũng chỉ là nhất thời hồ đồ, nghe theo sự xúi giục của Dương Vỹ của tập đoàn Chu Thức mới làm ra chuyện hoang đường này!”, Vương Hạ tỏ vẻ khóc lóc nói.
Tập đoàn Chu Thức so với đại thống soái thì là cái rắm gì.
Vấn đề này Vương Hạ vẫn còn biết cân nhắc.
“Vương Hạ, ông thật là to gan, khoản tiền quyên góp năm trăm triệu tệ mà ông dám âm thầm xử lý!”, Trương Vạn Khoa vô cùng tức giận: “Sao còn ngây cả ra đó làm gì, không họp hành gì nữa, mau theo tôi về chỗ quỹ từ thiện giải quyết vấn đề này ngay!”
………
Sau khi Mục Hàn kết thúc cuộc gọi.
“Ái chà, giả bộ cũng ra dáng quá cơ!”, giọng điệu Trưởng ban Lưu khinh thường, cô ta chế nhạo: “Ai không biết còn tưởng anh vừa gọi điện cho Thống đốc tỉnh nữa cơ đấy!”