Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

chương 370

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Koichiro Watanabe sắp đến Sở Bắc

“Không sai, tôi đang gọi điện cho Thống đốc tỉnh”, Mục Hàn nghiêm túc nói.

“Nói cứ như đúng rồi ấy nhỉ”, Trưởng ban Lưu cười nhạo: “Sao anh không nói là mình đang gọi điện cho đại thống soái luôn đi!”

Trong mắt Trưởng ban Lưu, một lãnh đạo quan trọng cao ngạo xa cách như Thống đốc tỉnh, ngoài tập đoàn có tầm cỡ quốc tế như tập đoàn Chu Thức ra thì căn bản không ai có thể tiếp xúc.

Càng không nói đến cái giọng điệu gọi điện thoại của Mục Hàn.

Ngay cả Phương Viên đang đứng bên cạnh cũng hơi bực mình: “Mục Hàn, anh thực tế một chút có được không?”

“Gọi điện cho Thống đốc tỉnh mà lại dùng giọng điệu ra lệnh như thế, chọc người ta cười chết mất”.

Phương Viên càng lúc càng cảm thấy khó chịu.

Cô ta cảm thấy bản thân đứng ở đây thêm một giây thì sẽ bị Trưởng ban Lưu chế nhạo thêm một giây.

“Bỏ đi, bỏ đi, chúng ta mau đi thôi”, Phương Viên thúc giục: “Nếu thật sự không được thì chúng ta trở về công ty báo cáo chuyện này với ông chủ đứng đằng sau, tôi tin rằng với thực lực của ông chủ thì tuyệt đối có thể dẹp yên chuyện này”.

“Không thể đi”, Mục Hàn lắc đầu nói: “Lát nữa Thống đốc tỉnh sẽ bảo hội trưởng quỹ từ thiện qua đây, đích thân xử lý chuyện này”.

“Ồ, con người anh đúng là cứng đầu cứng cổ!”, Trưởng ban Lưu bị chọc cười ha ha, nói: “Được thôi, vậy tôi sẽ đợi ở đây xem hội trưởng quỹ từ thiện của chúng tôi có đến hay không”.

“Nhưng anh kia, tôi vẫn khuyên anh một câu, anh cứ khăng khăng đợi ở đây cũng vô dụng thôi!”

“Đừng nói là hội trưởng quỹ từ thiện, dù có là Thống đốc tỉnh đến thật thì ông ta cũng không dám làm gì tôi!”

“Khẩu khí lớn quá nhỉ!”, đúng vào lúc Trưởng ban Lưu vừa dứt lời, một giọng nói uy nghiêm từ xa truyền đến, chính là Trương Vạn Khoa: “Trưởng ban Lưu, cô ngang ngược gớm nhỉ, ngay cả hội trưởng quỹ từ thiện như tôi mà cô cũng không coi ra gì!”

“Còn hơn thế!”, Thống đốc tỉnh tiếp lời: “Ngay cả Thống đốc tỉnh như tôi mà cô ta còn không coi ra gì cơ mà”.

“Hội… hội trưởng?”, nhìn thấy Trương Vạn Khoa tới thật, Trưởng ban Lưu lập tức cảm thấy hoang mang và kinh ngạc.

Đặc biệt là vị lãnh đạo phía sau lưng Trương Vạn Khoa, trông mặt mũi rất quen, hình như đã được nhìn thấy trên tivi rồi.

Đúng rồi, ông ta chính là Thống đốc tỉnh!

Ngoài Trương Vạn Khoa ra thì các lãnh đạo quan trọng của quỹ từ thiện như Lý Minh Bách cũng đều đến đông đủ.

Nhưng Trưởng ban Lưu vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Vương Hạ đâu.

Trương Vạn Khoa phẫn nộ nhìn Trưởng ban Lưu: “Trưởng ban Lưu, lá gan của cô lớn thật đấy!”

“Hội trưởng, hai người này gây sự, nói là đến từ tập đoàn Phi Long gì đó”, Trưởng ban Lưu vội nói.

“Tôi thấy người gây sự là cô mới đúng!”, Trương Vạn Khoa lạnh lùng hừ một tiếng, khẽ nói: “Rõ ràng là tập đoàn Phi Long người ta quyên góp năm trăm triệu vậy mà lại bị cô và Vương Hạ âm thầm giở trò, ghi tên thành tập đoàn Chu Thức. Nói đi, tập đoàn Chu Thức cho cô bao nhiêu tiền?”

“Tôi không, tôi không hề!”, Trưởng ban Lưu vừa nghe thấy vậy thì vội vàng lắc đầu phủ nhận.

“Đương nhiên cô không nhận tiền từ tập đoàn Chu Thức”, Mục Hàn cười nhạt, nói: “Cô chỉ dâng hiến bản thân cho Dương Vỹ của tập đoàn Chu Thức mà thôi!”

“Được đấy, cô đã làm nhân tình của người đại diện tập đoàn Chu Thức – Dương Vỹ rồi, bảo sao lại có gan làm ra chuyện coi thường quy định, khiến cho người ta căm hận như thế!”

Trương Vạn Khoa tức giận nói: “Kể từ thời khắc này, Trưởng ban Lưu bị cách chức, giao cho cơ quan công an và kiểm sát xử lý!”

Câu nói này của Trương Vạn Khoa tựa như tuyên án tử hình cho sự nghiệp cả đời của Trưởng ban Lưu.

Hai chân Trưởng ban Lưu mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.

“Còn cả mấy người!”, Trương Vạn Khoa quay sang nhìn mấy lãnh đạo cấp cao còn lại của quỹ từ thiện một lượt, thở dài nói: “Lát nữa đi theo tôi, tự động đến cơ quan công an và kiểm sát nhận tội đi”

“Xảy ra loại chuyện đổi trắng thay đen như này, chúng ta đều không tránh khỏi bị trừng phạt”.

Nghe Trương Vạn Khoa nói vậy, Trưởng ban Lưu càng trở nên kinh ngạc.

Rốt cuộc người đàn ông trước mắt là nhân vật lớn nào?

Chỉ cần một cuộc điện thoại mà có thể gọi được hội trưởng và cả Thống đốc tỉnh tới.

Còn có thể khiến hội trưởng chủ động đưa ra biện pháp xử phạt.

Mặc dù Phương Viên cảm thấy Mục Hàn cũng rất ngầu, nhưng trong lòng Phương Viên lại vô thức cho rằng chắc chắn là ông chủ đứng đằng sau sớm đã có tính toán, nếu không thì Mục Hàn không thể có bản lĩnh lớn như thế.

Ngay cả Thống đốc tỉnh mà cũng có thể sai khiến.

Điều này khiến Phương Viên càng cảm thấy tò mò về ông chủ đứng đằng sau kia.

Sau khi tra rõ chân tướng, chính quyền tỉnh lập tức đăng thông cáo đính chính cho tập đoàn Phi Long.

Quỹ từ thiện vì chuyện này mà phải công khai xin lỗi trên truyền hình.

Chuyện này đột nhiên xuất hiện bước ngoặt lớn như thế, giới truyền thông đều đưa tin rầm rộ.

Trong phút chốc, tập đoàn Chu Thức liền rơi vào vòng xoáy dư luận của xã hội.

Trở thành đối tượng bị mọi người chỉ trích.

Hội phó Lý Minh Bách của quỹ từ thiện còn phải đích thân tới tìm Dương Vỹ, thông báo chuyện này.

“Cậu Dương, là đối tác hợp tác lâu năm, lần này tôi tới là muốn đại diện quỹ từ thiện hỏi ý kiến của cậu, mấy người có còn muốn quyên góp khoản tiền năm trăm triệu nữa không?”

Lý Minh Bách nói: “Nếu như quyên góp thì xin hãy chuyển khoản vào tài khoản công ích của chúng tôi”.

“Đương nhiên, nếu như tập đoàn Chu Thức không nỡ bỏ ra số tiền này thì cũng có thể lựa chọn không quyên góp. Nhưng mà, với vụ việc lợi dụng tập đoàn Phi Long lần này, e là chặng đường sắp tới sẽ không thuận lợi chút nào đâu”.

“Tại nơi này, tôi thật lòng khuyên tập đoàn Chu Thức vẫn nên quyên góp. Suy cho cùng, bây giờ thanh danh của mấy người tệ như thế, nếu còn cộng thêm chuyện khoản tiền này thì đúng là chuột chạy qua đường, người người đánh chửi”.

“Được!”, Dương Vỹ nghiến răng nghiến lợi nói: “Tập đoàn Chu Thức chúng tôi sẽ quyên góp năm trăm triệu”.

Đương nhiên Dương Vỹ hiểu rõ những hậu quả mà Lý Minh Bách nhắc tới.

Là một tập đoàn lớn tầm cỡ quốc tế, nếu như danh tiếng bị hủy hoại thì sẽ khó mà trở mình nổi trong một khoảng thời gian rất dài.

Hơn nữa, trí nhớ của nhân dân Hoa Hạ cũng rất tốt.

Thi thoảng sẽ còn nhắc lại chuyện xấu năm xưa.

Quyên góp khoản tiền năm trăm triệu cho quỹ từ thiện xong, Dương Vỹ có cảm giác như bị xẻo mất một miếng thịt.

Sau đó Dương Vỹ lập tức nhận được điện thoại của Ichiro Watanabe – tổng phụ trách tập đoàn Chu Thức khu vực phía Nam Hoa Hạ.

“Dương Vỹ, tên vô dụng nhà cậu, cậu làm ăn cái kiểu gì thế?”

“Chưa nói tới chuyện làm hỏng danh tiếng của tập đoàn Chu Thức, còn tặng không năm trăm triệu đi, cậu coi tiền của tập đoàn Chu Thức chúng ta đều từ trên trời rơi xuống hay sao?”

Ichiro Watanabe phủ đầu bằng một màn mắng chửi té tát.

Tiền của tập đoàn Chu Thức từ đâu mà có, trong lòng ông không phải biết rất rõ hay sao?

Dương Vỹ thầm chế nhạo trong lòng.

Nhưng bên ngoài thì vẫn cung kính, không ngừng cúi đầu khom lưng, nói: “Vâng vâng vâng! Là lỗi của tôi! Xin ông trách phạt!”

“Tên phế vật nhà cậu đúng là chẳng làm được chuyện gì ra hồn!”, đầu dây bên kia phát ra giọng nói của của Ichiro Watanabe: “Tôi đã quyết định cử con trai mình là Koichiro Watanabe đến Sở Bắc chỉ đạo công việc”.

“Cậu nhất định phải làm tốt công tác tiếp đón!”

“Cậu chủ Watanabe sắp đến sao?”, Dương Vỹ vừa nghe vậy, đôi mắt lập tức lộ ra vẻ kiêng dè.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio