Chương : Hoa Ức Đông Hải kiêu ngạo
Dù Lâm Nhã Hiên rất tức giận nhưng vẫn vui vẻ nói với Lư Vy: “Lư Vy, cô có thể suy nghĩ về ý kiến của Tổng giám đốc Tô”.
“Mặc dù cô đã ký hợp đồng dài hạn với Giải trí Thiên Thành nhưng chỉ cần có lợi cho sự phát triển của cô thì chúng ta có thể chấm dứt hợp đồng trước thời hạn”.
“Vẫn là Tổng giám đốc Lâm rộng lượng”, Tô Thiếu Dân híp mắt cười nói: “Cô Lư, thế nào? Cô có muốn suy nghĩ thêm về việc đến Hoa Ức Đông Hải không?”
“Thôi vậy, không cần suy nghĩ nữa, chắc hẳn cô sẽ không thể từ chối điều kiện tôi đưa ra đâu”.
Tô Thiếu Dân cứ nghĩ nắm chắc phần thắng trong tay.
Không ngờ Lư Vy lại lắc đầu nói: “Không đâu, cảm ơn ý tốt của Tổng giám đốc Tô!”
“Cá nhân tôi thấy hiện tại ở lại phát triển tại Giải trí Thiên Thành khá ổn”.
Trước đây đám người Hoàng Tiểu Minh bị tập đoàn Phóng Mục mê hoặc, từ một ngôi sao hy vọng rơi xuống đáy vực, bài học quá khứ vẫn còn ngay trước mắt.
Thái độ ngông cuồng, hống hách của Tô Thiếu Dân khiến Lư Vy không hề có thiện cảm với hắn.
Cộng thêm việc những lần Lư Vy bị nguy hiểm đến tính mạng đều là Mục Hàn ra tay cứu giúp.
Hơn nữa khoảng thời gian ở Giải trí Thiên Thành, Lâm Nhã Hiên đã dốc hết mọi tài nguyên để quảng bá cho Lư Vy.
Cho nên từ lâu Lư Vy đã có quyết định của mình, dù có thế nào cô ấy cũng sẽ ở lại Giải trí Thiên Thành.
Chỉ cần Lâm Nhã Hiên không đuổi cô ấy đi thì cô ấy sẽ không rời khỏi Giải trí Thiên Thành.
“Vậy sao?”, nghe Lư Vy từ chối mình, Tô Thiếu Dân cảm thấy rất ngạc nhiên.
Trước đây dù lúc Tô Thiếu Dân đưa ra điều kiện này với nghệ sĩ nữ tuyến một, đối phương cũng sẽ vội vã đồng ý, không ngờ lại có ngày bị Lư Vy từ chối.
Điều này khiến Tô Thiếu Dân cảm thấy rất không thoải mái.
Tô Thiếu Dân lạnh lùng nói: “Lư Vy, cô phải suy nghĩ kỹ vào đó, Hoa Ức Đông Hải chúng tôi là một trong các công ty điện ảnh hàng đầu Hoa Hạ, hôm nay cô từ chối lời mời của tôi, sau này đừng hối hận!”
Lời này của Tô Thiếu Dân làm Lâm Nhã Hiên cảm thấy rất khó chịu.
Rõ ràng là có mùi đe dọa.
Lâm Nhã Hiên bỗng hiểu tại sao cô hotgirl mạng đó lại hống hách như vậy rồi.
Tính cách của tổng giám đốc thế này.
Thì người bên dưới có thể tốt được sao?
Hơn nữa Lâm Nhã Hiên còn nghĩ hôm nay Tô Thiếu Dân đến Giải trí Thiên Thành không phải để tham quan học hỏi gì đó mà là có mục đích khác.
“Sẽ không đâu”, Lư Vy lắc đầu nói.
“Được!”, lúc này Tô Thiếu Dân bỏ tay vào ngực lấy ra một hộp xì gà từ trong túi áo, châm lửa, sau đó phả ra khói, híp mắt nói: “Nếu cô Lư đã cố chấp từ chối, vậy tôi không cưỡng ép nữa”.
“Hy vọng sau này cô Lư gặp khó khăn đừng có khúm núm đến cầu xin tôi”.
“Tổng giám đốc Tô, anh nói hơi quá rồi đấy”, nghe hắn nói vậy, Lâm Nhã Hiên rất tức giận.
Tô Thiếu Dân không quan tâm mà tiếp tục nói: “Đúng rồi, Tổng giám đốc Lâm, lần này tôi đến Giải trí Thiên Thành không phải để cướp người của cô đâu”.
“Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cô”.
Lúc này thái độ của Lâm Nhã Hiên mới hòa hoãn lại.
Sau khi dặn Lư Vy đi trước, cô mới hỏi: “Tổng giám đốc Tô có chuyện gì cứ nói”.
“Là thế này”, Tô Thiếu Dân rít thuốc nhả ra mấy vòng khói nói: “Mặc dù thiết bị của Giải trí Thiên Thành chẳng ra sao cả nhưng vẫn rất có cảm giác sân khấu đấy”.
“Thế nên tôi định mua lại Giải trí Thiên Thành, dựa vào thực lực của Hoa Ức Đông Hải, muốn đưa Giải trí Thiên Thành vào hàng ngũ công ty truyền hình số một trong nước chỉ là chuyện nhỏ”.
“Chuyện này…”, Lâm Nhã Hiên ngạc nhiên nói: “Tổng giám đốc Tô, chẳng phải các anh đến tham quan học hỏi sao? Sao tự dưng lại trở thành thu mua rồi?”
“Hơn nữa, tình hình phát triển của Giải trí Thiên Thành không tệ, tôi không có ý định bán nó!”
“Tôi nói này Tổng giám đốc Lâm, Giải trí Thiên Thành ở mức độ nào, Hoa Ức Đông Hải ở đẳng cấp ra sao, lẽ nào cô vẫn chưa rõ à? Thật sự tưởng Tô Thiếu Dân tôi đến tham quan học hỏi ư?”
Tô Thiếu Dân lạnh lùng hừ một tiếng, thái độ rất kiêu ngạo: “Tôi biết cô không có ý định bán Giải trí Thiên Thành, nhưng Tô Thiếu Dân tôi muốn mua lại thì cô nhất định phải bán”.
Thân là tổng giám đốc Hoa Ức Đông Hải – công ty điện ảnh hàng đầu Hoa Hạ, phía sau Tô Thiếu Dân còn có gia tộc vương tộc chống lưng. Thế nên Tô Thiếu Dân luôn tỏ ra kiêu ngạo, ngông cuồng như vậy.
Hễ là thứ hắn thích thì nhất định phải lấy cho bằng được.
Những hành vi xấu xa như cướp nghệ sĩ ngay trước mặt, cưỡng ép mua lại công ty của đối phương chỉ là chuyện như cơm bữa với Tô Thiếu Dân mà thôi.
Bởi vì lai lịch Tô Thiếu Dân khá đáng sợ nên người bị hại chỉ có thể đè nén nỗi uất ức xuống.
“Không được!”, Lâm Nhã Hiên kiên quyết từ chối: “Giải trí Thiên Thành là tâm huyết của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bán nó”.
“Tổng giám đốc Lâm, hình như cô không biết đến sự nhẫn nại của tôi rồi”.
Tô Thiếu Dân hoàn toàn cởi bỏ vẻ ngụy trang lúc vừa gặp, hung tợn nói: “Tổng giám đốc Lâm, tôi mong cô hiểu, chỉ cần một câu nói của tôi thôi thì tương lai của Giải trí Thiên Thành sẽ rơi vào ngõ cụt ngay”.
“Bất kể là quan hệ hay tài nguyên hoặc bên phía truyền thông, cô sẽ bị chèn ép từ mọi phía đến mức bị cấm vận. Chẳng hạn như Lư Vy vừa nổi tiếng của các cô sẽ bị chôn vùi một cách bị động!”
“Tổng giám đốc Lâm, cô vẫn muốn chống đối tôi đúng không?”
“Tùy anh dùng thủ đoạn gì, tôi cũng sẽ đáp lại”, ở chung với Mục Hàn lâu ngày, tính cách Lâm Nhã Hiên cũng trở nên cứng rắn hơn: “Lâm Nhã Hiên tôi không sợ gì đâu!”
“Hay cho người phụ nữ mạnh mẽ!”, thấy mềm cứng gì cũng không làm Lâm Nhã Hiên lay động, Tô Thiếu Dân tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Nếu Tổng giám đốc Lâm đã cố chấp làm theo ý mình, vậy cứ đợi tôi phục thù đi!”
Cuối cùng Tô Thiếu Dân tức giận rời khỏi tập đoàn Thiên Thành.
Vì trước khi đi, Tô Thiếu Dân nói mấy lời khá hung hăng, muốn phục thù tập đoàn Thiên Thành nên đã khiến các lãnh đạo cấp cao phải lo lắng.
Trong phút chốc, Giải trí Thiên Thành đã trở nên hoảng loạn.
Dù sao trong giới điện ảnh, Hoa Ức Đông Hải được biết đến là công ty đối xử với người ta khá tàn nhẫn.
Nghe nói còn có lai lịch ở thế giới ngầm.
Không ít công ty điện ảnh mới phát triển vì không chịu cúi đầu trước họ mà đã nhận một đòn chí mạng, thân bại danh liệt không thể ngóc đầu trở lại được.
Vũ Minh nghe được tin này lập tức báo ngay cho Mục Hàn.
“Hống hách vậy à?”, Mục Hàn không khỏi nhíu mày.
Anh lập tức đi tìm Lâm Nhã Hiên.
“Vợ à, nghe nói hôm nay Hoa Ức Đông Hải đến, cái cô hotgirl mạng hết sức hống hách kia còn livestream bí mật kinh doanh của chúng ta nữa à?”
Mục Hàn hỏi Lâm Nhã Hiên: “Đám người này đâu rồi?”
Mặc dù Lâm Nhã Hiên cũng rất tức giận với hành vi của họ nhưng vẫn lắc đầu nói: “Bỏ đi, Mục Hàn, họ cũng đã đi rồi, chúng ta không cần phải truy cứu đâu”.
Lâm Nhã Hiên rất hiểu tính cách của Mục Hàn.
Dù sao đối phương cũng là Hoa Ức Đông Hải, thế lực rất mạnh.
Lâm Nhã Hiên không muốn làm lớn chuyện.
“May cho họ là chạy cũng nhanh đấy!”, Mục Hàn tức giận nói: “Nếu không anh nhất định sẽ giết bọn khốn nạn này!”