Chương : Đón cậu Tiêu về nhà
Sau khi nghe Kim cang Tống kể lại, vẻ mặt người phụ tá khiếp sợ.
Người này cũng nổi tiếng quá đi thôi!
Đây là hội con ông cháu cha tung hoành ngang dọc khắp phía Nam Hoa Hạ, đến Hồng Anh Xã cũng đã từng không đòi hỏi được gì từ họ.
“Vậy tôi nên làm thế nào?”, người phụ tá hơi lo lắng.
Bất kể là hội con ông cháu cha Đông Hải hay là đại thống soái đều là những nhân vật mà Hồng Anh Xã không thể đắc tội.
“Tất nhiên là án binh bất động, quan sát tình hình rồi”, Kim cang Tống hít một hơi thật sâu rồi nói: “Hoặc là, từ nay về sau hội con ông cháu cha Đông Hải sẽ bị xóa xổ”.
“Điều này…”, người phụ tá bỗng hít một hơi.
Đúng thế! Hội con ông cháu cha Đông Hải thì sao chứ?
Người này đã một mình đánh bại sự tồn tại của liên minh bốn mươi quốc gia.
“Chính là ở đây phải không?”
Mộ Dung Phương đứng bên ngoài khu nhà chiến khu, đưa tay chỉ về cánh cổng cũ kỹ hỏi Kiều Dật.
“Đúng!”, Kiều Dật gật đầu nói: “Không ngoài dự đoán, cậu chủ Tiêu ở trong kia”.
“Đập đổ cái cổng cũ nát này cho tôi!”, Mộ Dung Phương ra lệnh.
Mộ Dung Phương vừa hạ lệnh, trong hàng trăm cao thủ sau lưng hắn có hai người tiến lên, một đạp đã khiến cho cánh cổng cũ kỹ kia đổ xuống.
“Đi, đi theo tôi vào trong kia”, Mộ Dung Phương mặt nghênh ngang nói.
Lúc này là nửa đêm, hầu như các sĩ quan đều ngủ say rồi.
Bởi vì khu nhà chiến khu ở nơi hẻo lánh ít người qua lại, người bình thường hiếm khi có thể tìm thấy, vì vậy Mục Hàn không sắp xếp người trực đêm.
Thế nhưng, tiếng cổng bị đạp đổ lại khiến cho chó nghiệp vụ đánh hơi được.
“Gâu gâu gâu”, tiếng chó sủa vang lên khắp bốn phía.
“Thái tử, ở đó có chó sủa!”, Kiều Dật chỉ tay về phía căn phòng tối chỗ chó nghiệp vụ đang sủa ầm ĩ, nói: “Nhất định cậu chủ Tiêu bị nhốt ở trong kia!”
“Đi!”, Mộ Dung Phương gật đầu.
Họ đến trước chỗ căn phòng tối có bốn chú chó nghiệp vụ đang xông ra.
Chúng xếp thành một hàng, ngồi trước cửa căn phòng tối, hướng về phía Mộ Dung Phương sủa điên cuồng.
“Thái tử, là anh đến đấy à?”, lúc này, lẫn trong tiếng chó sủa truyền đến tiếng hét của Tiêu Ngũ Nhạc.
Kiều Dật mới nghe thấy tiếng liền không ngừng kích động nói: “Cậu chủ Tiêu, anh yên tâm, thái tử đích thân đến đây, chúng tôi đến đón anh về nhà!”
“Ha ha ha!”, nghe thấy tiếng Kiều Dật đáp lại, Tiêu Ngũ Nhạc liền cười điên cuồng: “Tốt quá, thái tử đến rồi, tên nhãi Mục Hàn chết chắc rồi!”
Trong mắt Tiêu Ngũ Nhạc, thái tử Mộ Dung Phương chính là thần trong hội con ông cháu cha Đông Hải.
Không có việc gì mà thái tử Mộ Dung Phương không xử lý được.
“Dám giam cầm nhân vật quan trọng thứ hai của hội con ông cháu cha, quả là to gan lớn mật!”, Mộ Dung Phương cau mày, xua tay: “Mấy con chó này kêu điếc hết cả tai, thật là phiền hà, đem dao đến đây, tôi muốn giết hết chúng!”
Đám tay chân đi theo lập tức dâng lên bốn con dao nhỏ vô cùng sắc nhọn.
Cổ tay Mộ Dung Phương khẽ rung lên, bốn con dao đồng thời bay ra, bắn về phía bốn chú chó nghiệp vụ.
Quả nhiên một nhát chí mạng!
Bốn chú chó nghiệp vụ chết trong chớp mắt.
“Thái tử uy nghiêm!”, Kiều Dật thấy vậy liền hô lớn.
Đám tay chân còn lại lần lượt hùa theo.
Từ nhỏ Mộ Dung Phương đã có tài năng học võ, chỉ học theo xem bộ phim “Tiểu Lý phi đao”, vậy mà có thể gọt giũa thành một tuyệt kỹ phi đao trăm phát trăm trúng.
Được nhà họ Mộ Dung ở Đông Hải ca ngợi là tài năng võ thuật hiếm thấy trăm năm có một.
Khi đám người Mộ Dung Phương đang định bước vào căn phòng tối, đột nhiên có một luồng ánh sáng rọi ra, chiếu vào mặt Mộ Dung Phương và những người khác.
Mục Hàn dẫn theo tứ đại chiến thần Chúc Long, Thao Thiết, Hoàng Điểu và Quỳ Ngưu xuất hiện.
Nhìn thấy bốn chú chó nghiệp vụ nằm trong vũng máu, Mục Hàn rất tức giận: “Coi rẻ sinh mệnh như thế này, mày đúng là đồ táng tận lương tâm!”
“Không phải chứ?”, Kiều Dật bĩu môi nói: “Chỉ là bốn con chó thôi, mày có cần quan trọng hóa vấn đề như vậy không?”
“Đám người này là viện binh mà mày gọi đến à?”, Mục Hàn lạnh lùng hỏi.
“Dĩ nhiên”, có Mộ Dung Phương chống lưng, Kiều Dật tràn đầy tự tin nói: “Giới thiệu với mày, đây là thái tử Mộ Dung Phương trong hội con ông cháu cha Đông Hải của bọn tao!”
“Tao là Mộ Dung Phương, mọi người đều gọi tao là ‘thái tử’!”, Mộ Dung Phương nói với Mục Hàn: “Nghe nói mày giam giữ cậu Tiêu, là nhân vật quan trọng thứ hai của hội con ông cháu cha Đông Hải chúng tao, hôm nay tao đến đây để đón cậu Tiêu về nhà!”
“Muốn đưa Tiêu Ngũ Nhạc về nhà?”, Mục Hàn nhếch mép nói: “Tất nhiên là được”.
“Thế nhưng, sau khi hắn hoàn thành xong nhiệm vụ của mình mới có thể theo mày về nhà được”.
“Nhiệm vụ gì?”, mặt Mộ Dung Phương nghi ngờ.
Mục Hàn cười, quay lại nhìn Quỳ Ngưu ra hiệu.
Quỳ Ngưu lập tức hiểu ý, dẫn Tiêu Ngũ Nhạc từ trong phòng tối bước ra.
Sau đó đạp một nhát vào bắp chân hắn, nói: “Quỳ xuống!”
Mục Hàn nói: “Nhiệm vụ của hắn chính là quỳ ở đây bảy ngày bảy đêm, sám hối về tội ác tày trời hắn đã làm ở trong tỉnh!”
Nhìn thấy Tiêu Ngũ Nhạc khắp người đều bị thương, bị giày vò tra tấn đến mức này, mặt Mộ Dung Phương bất giác trầm ngâm.
Tiêu Ngũ Nhạc là người quan trọng thứ hai của hội con ông cháu cha Đông Hải, mà Mục Hàn lại đối xử với Tiêu Ngũ Nhạc như vậy không khác gì tát thẳng vào mặt Mộ Dung Phương.
“Anh em đâu, cứu cậu Tiêu ra cho tôi!”, Mộ Dung Phương nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiện thể san bằng cái chỗ này đi!”
“Đừng!”, lúc này Tiêu Ngũ Nhạc nói: “Thái tử, làm vậy sẽ không thú vị nữa rồi!”
“Ồ?”, Mộ Dung Phương nghe đến đây, lập tức hiểu vấn đề, gật đầu nói: “Cậu nói đúng, trò chơi từ một phía đúng là không thú vị chút nào”.
“Ê nhóc con, tao cho mày một cơ hội, ngày mai trước khi mặt trời mọc, mày phải đích thân đưa cậu Tiêu đến trước mặt tao, quỳ xuống nhận tội với tao!”
“Nếu không thì tao cũng không ngần ngại mà giết hết dân xung quanh đây đâu!”
“Mộ Dung Phương tao nhất ngôn cửu đỉnh, quyết không nuốt lời!”
Nói xong, Mộ Dung Phương xoay người dẫn người của hắn rời khỏi khu nhà chiến khu.
“Ha ha ha!”, Tiêu Ngũ Nhạc không ngừng cười như điên như dại nói: “Nhãi con, ngày tận thế của mày đến rồi!”
“Nếu mày là kẻ thức thời, thì hãy nhanh chóng đến nhận tội với thái tử đi, nếu không ngày mai nơi này sẽ là cảnh tượng máu chảy thành sông!”
Có sự xuất hiện của Mộ Dung Phương, Tiêu Ngũ Nhạc không hề sợ Mục Hàn.
Cho dù bây giờ hắn đã bị thương đầy mình, đau đớn mệt mỏi, thế nhưng lòng tin vào Mộ Dung Phương đã khiến hắn có thể trụ vững.
“Câm cái mồm thối của mày lại đi!”, Quỳ Ngưu đánh Tiêu Ngũ Nhạc một cái bạt tai.
Thế nhưng lúc này Tiêu Ngũ Nhạc đã hoàn toàn phát điên rồi, hắn vẫn không ngừng cười như điên như dại.
“Đại ca, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?”, Quỳ Ngưu hỏi.
“Đưa bốn chú chó nghiệp vụ đi chôn đi, sau đó đi ngủ”, Mục Hàn điềm đạm nói: “Sáng mai sẽ dạy dỗ cho chúng một bài học”.
“Cái gì mà hội con ông cháu cha Đông Hải, trò chơi của trẻ lên ba mà thôi!”
Cho dù là hội con ông cháu cha Đông Hải ở phía Nam Hoa Hạ có ghê gớm thế nào đi nữa, trong mắt đám người Mục Hàn thực sự không khác gì bọn trẻ con chơi trò trốn tìm.
Lúc này.
Đám người Mộ Dung Phương cũng đứng bên ngoài khu nhà chiến khu chờ đợi.
Đứng chờ một tiếng đồng hồ, đám người Mộ Dung Phương vẫn không thấy bên trong khu nhà chiến khu có bất cứ động tĩnh nào.
“Chuyện gì vậy?”, Mộ Dung Phương không nhịn được nữa rồi.