Chương : Quỳ Ngưu và thái tử
Dù sao, hội con ông cháu cha Đông Hải cũng rất có danh tiếng.
Chỉ cần nói mình là người của hội con ông cháu cha Đông Hải, ai cũng phải sợ sệt kiêng dè vài phần.
Nhưng Mục Hàn lại không có bất kỳ động tĩnh gì, khiến Mộ Dung Phương cảm thấy rất mất mặt.
“Thái tử đừng vội!”, lúc này Kiều Dật nói: “Ở một nơi hẻo lánh nhỏ bé như tỉnh lỵ này, có lẽ hắn chưa từng nghe tới danh tiếng của hội con ông cháu cha Đông Hải nên hắn không sợ chúng ta cũng là chuyện bình thường”.
“Vậy phải làm sao?”, Mộ Dung Phương không hài lòng nói: “Lẽ nào chúng ta cứ đợi cả buổi tối như thế này sao?”
“Thái tử, tôi thấy những người này cũng không là những kẻ ngu dốt. Tôi tin rằng nếu cho họ thời gian một đêm, họ nhất định sẽ điều tra ra hội con ông cháu cha chúng ta đáng sợ đến như thế nào”.
Kiều Dật cười híp mắt nói: “Chưa biết chừng lát nữa đám người bọn chúng sẽ hộ tống anh Tiêu về, thậm chí còn sợ chết khiếp quỳ xuống xin chúng ta tha tội ấy chứ!”
“Nói cũng có lý”, Mộ Dung Phương hài lòng gật đầu, nói: “Vậy chúng ta sẽ chờ”.
“Tuy rằng thời hạn một đêm cũng đủ để đám người bọn chúng cân nhắc kỹ càng, nhưng tôi hi vọng tốt nhất bọn chúng đừng có đến đây quỳ xuống xin tha tội. Bởi vì nếu như vậy thì tôi không có lý do gì để khiến cho nơi này máu chảy thành sông nữa rồi, ha ha ha ha!”
Thấy nụ cười điên cuồng đẫm máu của Mộ Dung Phương, Kiều Dật không khỏi lạnh sống lưng.
Đừng nhìn vẻ ngoài tao nhã lịch sự thường ngày của Mộ Dung Phương, thật ra đây mới là bản chất của hắn ta.
Khát máu!
Điên cuồng!
Thoáng chốc, một đêm đã trôi qua.
Mộ Dung Phương đã ngủ trong chiếc Land Rover cả đêm, khi thức dậy, hắn hỏi Kiều Dật: “Đám người đó đã đến chưa?”
“Vẫn chưa”, Kiều Dật thận trọng trả lời.
“Hả?”, ánh mắt Mộ Dung Phương lóe lên tia sáng lạnh, khóe miệng hơi nhếch lên: “Bọn chúng thực sự không coi hội con ông cháu cha chúng ta ra gì mà!”
“Đi thôi! Trước tiên chúng ta hãy san bằng nơi này, bắt bọn chúng, sau đó giết hết toàn bộ cư nhân ở đây ngay trước mặt chúng”.
Mộ Dung Phương lại mang theo hàng trăm cao thủ tiến vào khu nhà chiến khu.
Tiêu Ngũ Nhạc đã quỳ bên ngoài căn phòng nhỏ tối tăm cả đêm.
Tuy rằng thể chất và tinh thần đều đã rất mệt mỏi, nhưng nhìn thấy Mộ Dung Phương tiến vào, Tiêu Ngũ Nhạc vô cùng phấn khích kêu lên: “Thái tử, tôi vẫn còn chịu đựng được”.
“Tốt!”, Mộ Dung Phương gật đầu, nói: “Chờ tôi giết hết những người này, rồi sẽ đón cậu về nhà!
Lúc này, Mục Hàn cùng tứ đại chiến thần cũng đi ra.
“Không ngờ chúng mày lại ngoan cố như thế. Tao cho chúng mày cơ hội mà chúng mày lại không biết trân trọng”, vẻ mặt Mộ Dung Phương u ám: “Giờ chúng mày có xin tha thì cũng đã muộn rồi”.
“Xông lên cho tôi!”
Hàng trăm cao thủ phía sau lưng Mộ Dung Phương liền ra tay.
Họ mang theo những con dao lớn trên lưng, theo lệnh của Mộ Dung Phương , họ đồng loạt rút những con dao lớn ra, tạo thành một ma trận vuông vức như tường đồng, tường sắt.
Và từng bước một, lao về phía Mục Hàn.
“Khá thú vị đấy”, Mục Hàn có thể nhận ra những cao thủ này mạnh hơn một bậc so với đám người của Hồng Anh Xã.
“Tôi sẽ xử lý bọn chúng”, Thao Thiết bước ra.
“Ừ”, Mục Hàn gật đầu đồng ý.
Thân hình Thao Thiết cao tới hai mét, tay không tấc sắt xông vào giữa ma trận với hàng trăm con người mà không hề sợ hãi. Anh ta trực tiếp chống trả bằng xương bằng thịt.
Con dao lớn chém trên người Thao Thiết cứ như chém vào tường đồng tường sắt, ngay cả lưỡi dao cũng bị uốn cong theo.
Cảnh tượng thần kỳ này đã khiến hàng trăm cao thủ dưới trướng Mộ Dung Phương sửng sốt.
Dù có bao nhiêu con dao lớn chém xuống, Thao Thiết vẫn không hề bị tổn thương.
“Trời ơi!”, Kiều Dật đang quan sát trận chiến từ xa cũng kinh ngạc: “Lẽ nào tên này không phải là người sao?”
Là một trong bốn chiến thần dưới sự chỉ huy của Mục Hàn, Thao Thiết có thân hình to lớn và ăn rất khỏe. Anh ta lưu lạc bên ngoài từ rất sớm, làm bạn với lợn rừng sói hoang nên đã rèn luyện được cơ thể đao súng cũng không thể làm gì được.
Chưa nói đến những con dao lớn, ngay cả đạn cũng không thể xuyên qua cơ thể rắn chắc của anh ta.
Sau đó, anh ta gặp được Mục Hàn, được Mục Hàn đưa ra chiến trường và trở thành sát thần ai gặp cũng phải sợ, được xếp vào đội ngũ tứ đại chiến thần.
Do đặc tính phòng thủ siêu việt của Thao Thiết, anh ta đã nhiều lần đỡ đạn cho Mục Hàn trên chiến trường.
“Roẹt!”
Những con dao lớn này cứa vào người Theo Thiết chẳng khác nào gãi ngứa cho anh ta.
Thao Thiết hét lớn một tiếng.
Uy lực của tiếng gầm sư tử khiến hàng trăm cao thủ này thất kinh hồn vía.
“Cái gì?”, Mộ Dung Phương thấy vậy, cũng không khỏi thót tim.
Những người này đều là những tinh anh được hắn lựa chọn vô cùng kỹ càng, không cần phải nói sức chiến đấu của họ mạnh mẽ đến thế nào.
Nhưng toàn bộ đã bị một người đánh bại.
“Xông lên tiếp cho tôi!”, Mộ Dung Phương lại ra lệnh.
Mười tên đàn em thân cận nhất của Mộ Dung Phương bắt đầu ra tay.
Những người này khác với hàng trăm cao thủ kia, trên lưng mỗi người đều có một thanh kiếm nặng Huyền Thiết, họ đều là những siêu cao thủ từng trải qua nhiều trận chiến.
Mộ Dung Phương đã từng dựa vào mười siêu cao thủ này để có thể tự do ra vào đại bản doanh của Hồng Anh Xã.
Ngay cả Hồng Chân Long cũng phải cúi đầu.
“Mười người này có vẻ mạnh hơn một chút”, Thao Thiết đột nhiên cảm thấy hứng thú.
Ngay lập tức, Thao Thiết lao vào mười siêu cao thủ.
“Rắc rắc!”
“Rắc rắc!”
Thao Thiết vẫn đang kháng cự bằng xương bằng thịt.
Tuy nhiên, lần này Thao Thiết đã phải mang chút thương tích.
Thanh kiếm nặng Huyền Thiết bổ vào người Thao Thiết khiến cơ thể vô cùng rắn chắc của anh ta xuất hiện một vài vết xước nhẹ.
Mộ Dung Phương thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Ngũ Nhạc càng đắc ý hơn: “Tao đã nói với chúng mày từ lâu rồi, hội con ông cháu cha Đông Hải là vô địch. Đợi thái tử bắt được chúng mày, tao phải xẻ thịt chúng mày làm trăm mảnh!”
“Còn hai người phụ nữ của mày nữa, tao phải chơi chết chúng nó ngay trước mặt mày!”
“Câm miệng!”, Chúc Long phi thẳng đến đá vào miệng Tiêu Ngũ Nhạc.
Đột nhiên miệng hắn phồng lên như trúng độc.
“Thao Thiết, quay lại đi”, lúc này Mục Hàn nói: “Đây là kiếm nặng Huyền Thiết, cậu không chống đỡ được đâu!”
“Quỳ Ngưu, cậu lên đi!”
Thao Thiết nghe vậy liền rút lui.
“Mày tưởng là đổi người khác thì có thể đánh bại được họ hay sao?”, Mộ Dung Phương cười khẩy: “Thật nực cười!”
Quỳ Ngưu cũng không nói nhiều.
Anh ta không cần tốn nhiều sức mà xông vào trong đám siêu cao thủ kia giống như vũ bão, chưa tới mười hiệp đã khiến cả mười siêu cao thủ kia đều ngã xuống đất.
“Chuyện này…”
Đám người Mộ Dung Phương chợt ngẩn ra.
Mộ Dung Phương rất rõ về thực lực của mười siêu cao thủ này.
Họ liên thủ lại với nhau mà lại không chịu nổi mười chiêu của Quỳ Ngưu.
Khác với Thao Thiết, Quỳ Ngưu bẩm sinh đã có khả năng tấn công siêu mạnh, đối với Quỳ Ngưu mà nói, mười siêu cao thủ như thế này không khác gì những con kiến.
“Cái được gọi là hội con ông cháu cha Đông Hải tung hoành phía Nam Hoa Hạ chỉ đến thế thôi sao?”
Quỳ Ngưu ngoắc ngón tay về phía Mộ Dung Phương: “Mày, đến đây đấu với tao một trận!”
Quỳ Ngưu đã nhận ra là trong số một trăm người này, chỉ có thực lực của Mộ Dung Phương mới là mạnh nhất.
Và vấn đề mấu chốt là Mộ Dung Phương đã không còn ai có thể dùng được nữa.
“Khốn kiếp!”, Mộ Dung Phương hét lên rồi đi thẳng về phía Quỳ Ngưu: “Tao sẽ cho mày biết được sự lợi hại của thái tử tao đây!”
“Được thôi”, Quỳ Ngưu cười.
Hai người lập tức giao chiến với nhau.