Điền Duyên

chương 297: xấu hổ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Xuân Nhi, sao ngươi lại trở về?"

Lâm Đại Mãnh ngạc nhiên hỏi cháu, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía Đỗ Quyên.

Nhậm Tam Hòa cũng nghi ngờ nhìn chằm chằm đồ đệ.

Lâm Xuân nói: "Trở về được vài ngày."

Nói xong nhìn về phía Đỗ Quyên, chẳng lẽ nàng không nói với bọn họ?

Đỗ Quyên lại hỏi: "Ngươi còn chưa đi?"

Lâm Xuân đỡ lấy một phần hành lý từ tay đại bá và sư phó, sau đó đỡ lấy gùi của Đỗ Quyên, vừa nói: "Ta xin nghỉ."

Tuy Đỗ Quyên nghi hoặc nhưng cũng không hỏi nhiều.

Lập tức, mọi người tiếp tục lên đường. Đêm nay, bọn họ nghỉ tại một sơn động ở giữa sườn núi. Cửa sơn động có một tảng đá lớn có thể làm cửa, phòng ngừa dã thú xâm nhập. Cách đó không xa có một dòng suối. Trong sơn động có nồi đá, vại sành, còn có chén đũa gỗ với không ít củi khô, thậm chí còn có một bao thịt khô.

Đây là nơi các thợ săn thường dùng làm nơi ngủ đêm.

Những thợ săn tới đây ngủ đêm dùng đồ của người ở trước để lại, khi đi cũng sẽ để lại đồ đạc của mình, tạo phương tiện cho những người khacs hoặc là mình qua đêm.

Đỗ Quyên và Lâm Xuân tới bên suối rửa dụng cụ và thịt nấm, chuẩn bị cơm chiều.

Nàng nhìn thiếu niên trầm mặc, đột nhiên hỏi: "Có phải là ngươi nói hay không?"

Lâm Xuân bị nàng hỏi đầu tiên là sửng sốt, sau đó hiểu ra, gật đầu nói: "Là ta."

Hắn nhanh nhẹn mổ bụng một con chim trĩ, lấy nội tạng ra, vừa giải thích: "Tảm cô nương thường cải trang thành thư sinh đi Nguyên Mộng Trai tìm ta, dò hỏi tin tức Hoàng Nguyên. Lần này ta trở về phủ thành, ngày hôm sau nàng liền tới, ta nói cho nàng biết chuyện Hoàng Nguyên muốn cưới ngươi."

Nói đến đây, hắn tựa hồ có chút chần chờ, ngừng lại.

Cuối cùng hắn quyết định, nói tiếp: "Ta còn nói cho nàng biết, hai nhà chúng ta từ nhỏ đã định hôn ước miệng, ta không đồng ý ngươi gả cho Hoàng Nguyên."

Đỗ Quyên nghe xong giật mình.

"Biết lợi dụng mọi nhân tố có thể lợi dung, vì mình sáng tạo tình thế có lợi, ngươi thực thông minh!" Nàng đánh giá đúng trọng tâm, nhưng lại thấy không đủ, nói tiếp: "Nhưng lưỡng tình tương duyệt khác với những chuyện khác, không phải thêm , tình địch là có thể thành công, cũng không phải ngươi cố gắng hăm hở tiến lên là được như nguyện."

Nói xong không khỏi cười.

Nàng đang tìm vui trong đau khổ, hay là tự mình đánh trống lảng đây?

Làm gì cũng tốt, chỉ là đừng than khóc, nàng không thích như vậy.

Vừa nghĩ, vừa bỏ nấm đã rửa sạch vào vại sành, rửa thật cẩn thận.

Lâm Xuân ngừng tay nhìn về phía nàng, nghiêm túc hỏi: "Vậy phải làm thế nào?"

Đỗ Quyên nhìn hắn, nháy nháy mắt nói: "Không biết!"

Lâm Xuân nghe xong bị kiềm hãm, hiển nhiên có chút không tin.

Đỗ Quyên thấy hắn như hoài nghi mình tàng tư, cười nhạo một tiếng.

Nghĩ lại thấy không được tốt, nhanh chóng thu lại nụ cười, cũng nghiêm túc nhìn về phía hắn, nhìn vào đáy mắt hắn, nhẹ giọng nói: "Ta thật không biết. Không có một phương pháp hay hình thức cố định nào, bởi người khác nhau sẽ có suy nghĩ và hành động khác nhau. Nhưng ta khẳng định là: nếu cưỡng cầu chắc chắn sẽ thất bại. Đối với ta mà nói, có Hoàng Nguyên hay không, ta đối với ngươi đều như nhau."

Lâm Xuân nghe xong không nói gì. Vẻ mặt như đau lòng, như không cam tâm.

Nghĩ xong hắn hỏi ngược lại: "Hắn thì sao? Có Tảm cô nương hay không, đối với ngươi có phải là giống nhau hay không?"

Lúc này đến phiên Đỗ Quyên bị kiềm hãm.

Nàng không quay đầu lại, rất chuyên tâm rửa rau, thuận miệng nói: "Không biết."

Lâm Xuân nhìn ra nàng khó chịu, hỏi: "Đỗ Quyên. Ngươi trách ta sao?"

Đỗ Quyên không lên tiếng.

Trách sao?

Có chút đi!

Nhưng là, cũng không nghiêm trọng như vậy.

Nếu Tảm Lao Yên không đến, Lâm Xuân không thể buộc nàng đến.

Có thể thấy được căn nguyên vấn đề không ở nơi Lâm Xuân mà ở Tảm Lao Yên.

Thậm chí cũng không ở Tảm Lao Yên, mà ở Hoàng Nguyên.

Hai người lặng lẽ trở về trước sơn động, nhóm lửa nấu cơm.

Lâm Xuân dùng dao xẻ ra lườn gà cho Đỗ Quyên nấu canh, rồi nhóm lửa, nướng thịt, động tác rất thành thạo. Tình hình này làm cho Đỗ Quyên nhớ tới động tác vụng về của Hoàng Nguyên. Tiếp lại nhớ tới động tác của Lý Đôn kiếp trước. Những hình ảnh của hiện tại và quá khứ đan xen, nàng chìm trong mơ màng.

Lắc đầu không nghĩ nữa, nàng tập trung nấu canh.

Sau bữa cơm, mấy người ngồi trước đống lửa nghe Đỗ Quyên thổi tiêu.

Lúc trước ở nhà, Đỗ Quyên bận rộn việc nhà ít tập luyện thổi tiêu. Sau khi Hoàng Nguyên trở về, nàng nhàn hơn, luyện tập cũng nhiều hơn chút. Mấy ngày nay đi theo Nhậm Tam Hòa, chỉ cần nghỉ ngơi là hắn dốc lòng chỉ điểm kỹ xảo thổi tiêu cho nàng, dần dần thuận buồm xuôi gió.

Lâm Xuân ngồi bên cạnh nàng, lẳng lặng nghe.

Hắn chỉ thích như vậy, lẳng lặng cùng nàng ngồi chung một chỗ, nghe gió núi thổi qua, nghe lá cây tốc tốc vang nhỏ, nghe côn trùng trong bụi cỏ rên rỉ, hết thảy đều là thiên âm, tô đậm sự tồn tại của hắn và nàng, hài hòa như thế!

Tâm tình Đỗ Quyên cũng yên tĩnh chưa từng có.

Lâm Đại Mãnh và Nhậm Tam Hòa thấp giọng nói chuyện cũng không ảnh hưởng tới nàng.

Tập trung thổi tiêu, nàng tựa hồ tìm ra được phương pháp khống chế âm sắc, tùy ý thổi, tự nhiên tuỳ ý, âm thanh như chim hót ngọn cây, như suối nguồn vỗ vào đá.

Lâm Xuân lập tức cảm giác được sự khác biệt, lặng lẽ cười khẽ.

Nhậm Tam Hòa cũng dừng câu chuyện, cẩn thận lắng nghe.

Đợi Đỗ Quyên thổi xong âm cuối cùng, hắn gật đầu nói: "Có chút ý tứ. Người biết thổi tiêu không nhất định thổi ra được ý cảnh, không thể cảm giác được mọi tình cảm và sự vật ngoài thân đưa vào bài hát, thì không thể biểu hiện ý vị trong đó được."

Đỗ Quyên cười nói: "Ta đương nhiên biết, cũng thường nói với Lâm Xuân như thế. Hắn đối với mấy chuyện đó có thể lĩnh ngộ rất nhanh. Ta thì không được. Thiên phú bất đồng, kẻ cứ mãi so sánh với người khác, người đó sẽ tức chết!"

Lâm Đại Mãnh ha ha cười lên.

Nói giỡn một hồi, mấy người cùng đi ngủ.

Lúc Đỗ Quyên lọc tịnh thân tâm, cảm thấy mình có thể thản nhiên đối mặt với chuyện Tảm Lao Yên bỏ trốn, đoàn người đã trở lại thôn Thanh Tuyền. Bước vào Hoàng gia tiểu viện, trong nháy mắt, bình tĩnh lúc trước của nàng bị phá nát.

Trong sân, Tảm Lao Yên cùng Hồng Linh ngồi trên ghế trúc, Hoàng Ly ngồi trên cái ghế nhỏ chen trước đầu gối bọn họ, ba người chụm đầu chạm trán nói gì đó. Hoàng đại nương ở bên cạnh giúp vui, tán thưởng không ngừng miệng. Ở một bên khác, Phùng Thị đang dùng bàn chải trúc rong nhuyễn bột khoai núi phơi khô, ngẫu nhiên ngẩng đầu khẽ cười nhìn về phía các nàng.

Tình hình này, cực kỳ giống người một nhà hòa thuận.

Đỗ Quyên sững sờ nhìn, không nhấc nổi chân.

Nàng cảm thấy mình giống như người ngoài, tiến thoái không được, nếu đi tới phá hư tình cảnh này, sẽ làm mọi người xấu hổ.

Lâm Xuân đứng bên người nàng, cũng sinh khí theo.

Hắn lớn tiếng kêu: "Hoàng Ly, tới giúp tỷ ngươi cầm đồ vào."

Hoàng Ly nghe xong quay đầu, thấy Đỗ Quyên trở lại, vội vàng đặt khung thêu vào rổ kim chỉ dưới chân, đứng dậy chạy tới, ngạc nhiên kêu lên: "Nhị tỷ tỷ, ngươi trở lại?"

Đám người Tảm Lao Yên đều ngẩng đầu nhìn về phía nàng.

Trời sinh Đỗ Quyên với tính tình sáng lạn lần đầu cảm thấy bày ra một khuôn mặt tươi cười lại khó như vậy.

Bày không được, đơn giản không làm gì cả!

Nàng gật đầu, tùy tay đưa con gà rừng cho Hoàng Ly, còn mình như cũ cõng gùi đi vào viện.

Phùng Thị cũng đi tới ân cần hỏi nàng có mệt hay không, vừa cẩn thận nhìn sắc mặt nàng.

Tảm Lao Yên mỉm cười gọi: "Đỗ Quyên."

Bỗng nhiên Đỗ Quyên triển khai khuôn mặt tươi cười, hỏi: "Tay chân ngươi đã tốt hơn chưa?"

Tảm Lao Yên gật đầu nói: "Tốt hơn nhiều. May có thím và đại tỷ tiểu muội chiếu ứng."

Đỗ Quyên chưa nói tiếp, Hoàng đại nương đã lớn tiếng nói: "Ta nói Đỗ Quyên, ngươi đừng cứ chạy lên núi, cứ như một dã nha đầu vậy. Ngươi phải học Tảm cô nương, người ta nhã nhặn lại có thể làm, tri thức lễ nghĩa, mỗi ngày dạy Hoàng Ly đánh đàn thêu hoa đó..."

Đỗ Quyên cười hì hì ngắt lời nàng: "Nãi nãi, lời này sao ngươi không nói sớm mấy năm trước? Ta không giống một dã nha đầu lên núi xuống sông, làm sao mà có gà rừng, thỏ và cá hiếu kính ngươi chứ? Ta cũng dạy Hoàng Ly biết chữ đọc sách, cũng dạy Tiểu Thuận. Lúc Hoàng Nguyên chưa trở lại, bọn họ đều do một tay ta dạy dỗ. Tuy ta không thêu hoa, xiêm y hàng năm cũng giúp ngươi làm một bộ, giầy cũng làm hai đôi, xiêm y trên người ngươi cũng do ta may đó."

Vừa nói, nàng vừa đỡ gùi xuống.

Hoàng đại nương đã quen với lời nói thẳng thắn của Đỗ Quyên, trước giờ đã hết cách với nàng. Nhưng hôm nay trước mặt Tảm Lao Yên, nàng cảm thấy mất hết mặt mũi.

Nàng cả giận: "Trưởng bối nói một câu, ngươi trả lời một câu, y như nương ngươi——" Phùng Thị nghe xong sắc mặt hết sức khó coi —— "Ta không thể nói đụng tới ngươi sao? Sớm mấy năm là sớm mấy năm. Khi đó nghèo, bây giờ đã khá hơn, ngươi còn chạy khắp núi. Hôm trước đệ đệ ngươi săn nai còn chưa ăn hết, ngươi lại bắt thêm gà rừng thỏ, ăn không hết còn tốn muối ướp..."

Mới nói đến đây, đã thấy Đỗ Quyên "hô lạp", đổ hết đồ trong giỏ trúc ra, nhất thời không ai nói ra lời: vài cái nấm linh chi to lăn ra, còn có một tấm da cáo, cùng với hoàng liên, thủ ô thượng đẳng.

Đỗ Quyên không để ý tới bà già trợn mắt hốc mồm, phân phó Hoàng Ly: "Thu dọn mấy thứ này! Ta muốn đi tắm rửa."

Hoàng Ly vội vàng nói: "Ai! Nhị tỷ, ngươi đi lấy xiêm y trước đi, ta giúp ngươi nấu nước."

Chẳng biết tại sao, bé gái cảm thấy hôm nay không thể choc nhị tỷ tỷ, người biết quan sát ánh mắt người như nàng trở nên thập phần nhu thuận nghe lời, rất thành thực.

Đỗ Quyên cũng không nhiều lời, tự trở về phòng chuẩn bị quần áo.

Nghỉ xong, nàng đi phòng bếp múc nước, thấy chủ tớ Tảm Lao Yên đã không trong sân. Trở về phòng cũng không gặp các nàng, liền hỏi Hoàng Ly. Hoàng Ly nói, Tảm tỷ tỷ chuyển tới phòng ca ca, ca ca chuyển vào Đông sương...

Nàng nói xong, cảm thấy sắc mặt Đỗ Quyên không tốt, thanh âm liền thấp xuống.

Lòng Đỗ Quyên đau đớn!

Cả hai đời cộng lại, nàng cũng không thể chịu đựng nỗi đau như thế này.

Cho dù là năm đó chia tay Lý Đôn thì cũng là chúc phúc cho nhau, trong lòng thản nhiên buông tay, trên mặt tiêu sái; cho dù năm xưa rơi xuống núi trước ngày cưới, nỗi đau đớn là sự tưởng niệm thấu xương, bởi vì bọn họ hai tâm hồn hoà một.

Không như hiện tại là nỗi tan nát đau đớn thấu xương!

Hoàng Ly thấy thần sắc Đỗ Quyên không đúng, sợ tới mức kêu lên: "Nhị tỷ tỷ, ngươi đừng nóng giận! Tảm tỷ tỷ nói không muốn ở chung, sợ ngươi không quen. Ca ca nói, chúng ta đều là con gái ở cách vách tương đối tốt. Tảm tỷ tỷ mỗi ngày khen ngươi..."

"Ta muốn tắm!" Đỗ Quyên nói với Hoàng Ly, "Ngươi đi ra ngoài đi!"

Hoàng Ly "Nga" một tiếng, thấp thỏm khép cửa đi ra ngoài.

Đỗ Quyên đợi tiểu muội đi khuất mới ngâm mình vào thùng gỗ lớn, để nước ấm bao phủ thân hình. Nàng ngây ngốc tựa vào vách thùng, nghĩ đến tương lai mờ mịt.

Cũng không biết qua bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

Hoàng Tước Nhi hỏi: "Đỗ Quyên, có muốn thêm nước ấm hay không?"

Đỗ Quyên hít sâu một hơi, cao giọng nói: "Không cần. Ta tắm xong rồi."

Rồi đứng lên, bước sang một bên chuẩn bị gội đầu. Sau khi tắm xong, nàng với lấy cái khăn treo trên sào trúc dựng bên tường lau khô thân thể.

Hết thảy thu thập ổn thỏa xong, nàng mở cửa phòng đã thấy Hoàng Nguyên đứng ở bên ngoài, ngưng mắt nhìn nàng, ánh mắt có tưởng niệm, có thống khổ, có thấp thỏm... Còn mang theo một tia kiên định, rất phức tạp.

Đỗ Quyên nhịn không được liền cười, nghiêng người nhường đường: "Vào đi."

Nói xong xoay người đi tới giường La Hán ngồi xuống, cởi giày, lui đến đầu giường.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio