Nàng liên tục ở trong núi bôn ba nhiều ngày, dù kiên định tự nhiên, giờ phút này cũng cảm thấy mệt mỏi. Vừa rồi vào cửa lại trải qua một phen kích thích, trong lòng đau đớn, nàng chỉ thấy cả người vô lực, nên dựa vào hai cái gối ở đầu giường.
Hoàng Nguyên thấy thiếu nữ tràn đầy sức sống của ngày nào biếng nhác nghiêng người, nụ cười trên mặt như có như không, đuôi tóc còn đang nhỏ nước, đường cong eo mông phập phồng, quyến rũ nhưng gầy yếu mong manh, tim như bị nện vào đau đớn.
Hắn quay đầu nhìn quanh rồi đi ra sau tấm bình phong cầm một cái khăn vải đến, đi ra phía sau nàng, nhẹ nhàng phủ khăn lên mái tóc đen, chậm rãi chà lau.
Đỗ Quyên nghiêng đầu, đưa tay cầm lấy khăn vải nói: "Ta tự mình lau."
Tay Hoàng Nguyên trống không, lòng cũng trống không theo, ngơ ngác đứng.
Đỗ Quyên bảo hắn: "Ngồi đi. Không phải ngươi có lời muốn nói với ta sao?"
Hoàng Nguyên liền đi tới trước giường ngồi xuống, nghiêm nghị đối mặt nàng.
Đỗ Quyên từ từ lau tóc, chờ hắn mở miệng.
Hoàng Nguyên nhìn nàng như thế, lời đã nghĩ kỹ thật khó nói ra.
Nhưng hôm nay không nói, ngày mai cũng phải nói; ngày mai không nói, về sau cuối cùng cũng phải nói. Mấy ngày nay hai người lẩn tránh nhau, rồi vẫn phải đối mặt.
Vì thế hắn khàn giọng nói: "Đỗ Quyên, Lao Yên, nàng... không trở về được..."
Đỗ Quyên ngừng một giây, có chút thất thần.
Lao Yên?
Không gọi Tảm cô nương?
"Cho nên?"
"Ta... Ta không thể mặc kệ nàng."
Hoàng Nguyên khó khăn nói xong câu đó, thống khổ cúi đầu.
"Vậy ta thì sao?"
Đỗ Quyên nhỏ giọng hỏi.
Hoàng Nguyên vội vàng ngẩng đầu, vội vàng nói: "Lao Yên nói, nàng cam nguyện làm thiếp. Ngươi cũng biết nàng, rất dễ chung đụng, ôn nhu hiểu ý người nhất, các ngươi nhất định có thể hoà hợp. Ta phát thề, đời này không phụ hai người các ngươi!"
Đỗ Quyên cúi đầu, vô ý thức xoắn khăn mặt, hỏi: "Nếu ta không đồng ý thì sao?"
Hoàng Nguyên ngây ngẩn cả người.
Tiếp theo, hắn hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Ta biết ngươi sẽ không dễ dàng đáp ứng. Nhưng là Đỗ Quyên, nếu bây giờ nàng vẫn là Tảm gia tiểu thư, ta lập tức đưa nàng đi. Nhưng nàng đã không có chỗ để đi, trở về cũng chết; nếu ta mặc kệ nàng, nàng cũng chỉ có đường chết. Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm thấy nàng rơi vào kết cục đó, cho ta mang danh bất nghĩa?"
Đỗ Quyên nhấc mắt hỏi: "Chuyện này đâu có liên quan gì tới ta?"
Hoàng Nguyên sửng sốt.
Đỗ Quyên tiến thêm một bước nói: "Ta không có kêu nàng bỏ trốn."
Hoàng Nguyên cười khổ gật đầu, nói: "Đúng vậy. Đỗ Quyên, nàng vì ta bỏ trốn. Nàng bỏ qua vị trí Huyền Vũ Vương thế tử phi phú quý, bỏ qua thân phận Tảm gia quý nữ, một mình bò qua Hoàng Phong Lĩnh đến tìm ta nương tựa, ta có thể làm như không thấy sao?"
Đỗ Quyên hỏi ngược lại: "Nếu là ta đi tìm chết thì sao?"
Hoàng Nguyên bỗng nhiên đứng dậy, gắt gao nhìn chằm chằm nàng, thở dốc không ngừng.
"Nếu ngươi quả thực làm vậy, ta sẽ chết cùng ngươi, người đỡ phải khổ. Nhưng là ——", hắn chuyển giọng, kiên định nói —— "Chỉ cần ta sống, ta không thể bỏ lại Tảm cô nương!"
Đỗ Quyên yên lặng nhìn hắn, bỗng nhiên cười.
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không chết." Nàng nói.
Hoàng Nguyên nhẹ nhàng thở ra, nhưng tâm tình vẫn không bình phục, như cũ nhìn chằm chằm nàng.
Hắn bước lên một bước, ngồi xuống bên mép giường, nắm tay Đỗ Quyên, chân thành nói: "Đỗ Quyên, ngươi hãy nghe ta nói, ta thật không nghĩ nạp thiếp, cũng chưa từng có ý tưởng không nên có với Lao Yên. Lúc ở phủ thành, Tảm huynh từng thổ lộ tâm ý của Lao Yên với ta, muốn ta cấp tốc khảo công danh tới cửa cầu thân, lúc ấy ta đã cự tuyệt hắn. Sau này lúc hồi hương, nàng lại nhờ Tảm huynh gởi cho ta một phong thư, ta đều không trả lời. Nhưng ta không ngờ, Lao Yên lại kiên quyết như thế, làm ra chuyện đào hôn bỏ trốn. Nay ta vạn vạn lần không thể cô phụ mảnh tâm ý này của nàng, bằng không kiếp này không thể an tâm."
Đỗ Quyên nghe xong trong lòng rối bời, trong đầu chỉ có một ý niệm: thua như vậy thật quá trời ơi!
Nàng như cũ không cam tâm.
Nàng nghiêm túc hỏi: "Khi ở phủ thành, Trần Thanh Đại từng nhảy xuống nước tự sát, ngươi chưa từng thỏa hiệp. Ngươi suy nghĩ thật kỹ, nói cho ta biết một lời thật: nếu Trần Thanh Đại hoặc một cô gái nào đó, cũng bỏ trốn đến tìm ngươi như vậy, ngươi sẽ tiếp thu sao?"
Hoàng Nguyên nghe xong thất thần, kinh ngạc nhìn nàng.
Thầm cảm thán nàng sâu sắc, cũng rơi vào khó xử.
Đỗ Quyên thấy hắn không đáp, tự mình nói: "Nếu là cô gái khác, ngươi sẽ không tiếp nhận! Sở dĩ ngươi tiếp thu Tảm Lao Yên, là bởi vì không đành lòng tổn thương nàng, cũng không nỡ tổn thương nàng, bởi vì ngươi đối với nàng có tình nghĩa; với cô gái khác, ngươi không có tình nghĩa."
Thân mình Hoàng Nguyên cứng đờ không động, nửa ngày gật đầu nói: "Ngươi nói đúng, ta không đành lòng tổn thương nàng... Nhưng Đỗ Quyên, ta cũng không thể tổn thương ngươi. Với thân phận của nàng, ta nhất định phải cưới nàng làm vợ (vợ cả), nhưng ta cũng nói cho nàng biết: ta không thể cô phụ ngươi! Nàng thấy ta trân ái ngươi như thế, nói tự cam lòng làm thiếp."
Hay cho một câu "Tự cam làm thiếp"!
Đỗ Quyên không biết nói như thế nào mới tốt.
Người ta lấy thân phận con tuần phủ, buông tha tiền đồ làm quận vương thế tử phi đến tìm nơi nương tựa, tình nồng hậu ý, lại tự cam làm thiếp, nếu nàng còn muốn xoi mói không chịu, là nàng không thể dung người, cũng nói nàng đối với Hoàng Nguyên tình nghĩa nông cạn.
Nàng phải đáp ứng sao?
Nàng có thể đáp ứng không?
Nàng không có mục tiêu suy tư vấn đề này.
Nhớ tới vừa rồi vào cửa chứng kiến tình hình đó, chỉ mới thấy chút manh mối, đã làm cho lòng nàng xé toạc đau đớn, rồi khi ở trên núi mấy ngày qua suy nghĩ đủ điều, nàng cảm thấy thật không có thiên lý.
Nàng rút tay ra khỏi tay Hoàng Nguyên, buông mi nói: "Ta sẽ không chung chồng với người khác, mặc kệ làm vợ hay làm thiếp! Dù hiện tại ta đáp ứng, tương lai ta không cách nào cùng nàng thản nhiên ở chung, sớm hay muộn sẽ gặp chuyện không may."
Tâm Hoàng Nguyên trĩu xuống, linh cảm chẳng lành.
"Đỗ Quyên, cuối cùng ngươi muốn như thế nào?"
"Ta cũng không biết nên như thế nào. Ngươi đừng hỏi ta. Đây không phải do ta gây ra."
"Nhưng là đã như vậy, chúng ta phải đối mặt. Ta tự biết tài đức nông cạn, không xứng có được người các ngươi, nhưng đây là biện pháp lưỡng toàn duy nhất ta nghĩ ra được, đành phải ủy khuất các ngươi. Chẳng lẽ, ngươi muốn chọc giận ta tuyển Lâm Xuân?"
Đỗ Quyên nhấc mắt, nhìn hắn nói: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Hoàng Nguyên nói: "Trong lòng ngươi rõ ràng, cần gì phải hỏi ta! Ngươi nói tương lai không thể chung đụng với Lao Yên, nhưng ngươi gả cho Lâm Xuân tương lai dễ chịu sao? Nếu thật là như vậy, trước đó sẽ không nháo ra những chuyện kia."
Lời này làm Đỗ Quyên càng thêm khó chịu, không muốn nói thêm.
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Đi ăn cơm trước đi."
Nói xong nhấc chân xuống giường, cố gắng đi ra ngoài.
Hoàng Nguyên nhìn theo bóng lưng nàng, suy sụp và thất lạc, thương đau.
Lúc ăn cơm tối, Tảm Lao Yên và Hồng Linh có lẽ vì để tránh xấu hổ, không ra ngoài ăn, do Hoàng Ly và Hoàng Tước Nhi bưng cơm vào trong phòng ăn. Dù như thế cũng không làm cho không khí trên bàn cơm lơi lỏng chút nào, bởi vì sắc mặt Hoàng Nguyên và Đỗ Quyên đều không bình thường, mọi người cũng không có hưng trí như xưa. Chỉ có Hoàng Lão Thực như cũ ăn ngon lành.
Phùng Thị thấy ngày lành biến thành như vậy, trong lòng thập phần khó chịu.
Nàng ăn xong, vừa để chén xuống, liền nói với Đỗ Quyên: "Đỗ Quyên, ngươi ăn xong chưa? Vậy thì vào phòng, giúp nương niêm đế giày."
Đỗ Quyên vội nói: "Để đại tỷ giúp nương đi. Hoàng Ly rửa bát. Ta muốn đi miếu nương nương." Nói xong không chờ mọi người trả lời, đứng dậy bước đi.
Hoàng Lão Thực hô to: "Đỗ Quyên, cha đưa ngươi đi. Trời tối, đợi cha đốt cây đuốc soi đường cho ngươi!"
Thanh âm Đỗ Quyên xa xa truyền đến, nàng đã tới cửa, "Không có việc gì, ta thấy đường."
Hoàng Lão Thực đành thôi.
Phùng Thị thấy người trong giây lát đã biến mất, thầm trách nàng không nghe lời, đau lòng nhìn về phía nhi tử.
Hoàng Nguyên trấn an nói: "Nương đừng lo lắng. Để ta đi xem nàng."
Phùng Thị sầm mặt nói: "Xem cái gì? Kệ nàng đi! Nàng quen chạy loạn, từ sáng đến tối lủi khắp nơi cũng không có việc gì. Ngươi không quen đi đường ban đêm, lỡ té vào mương xuống ruộng lăn một thân bùn thì sao?"
Hoàng Nguyên nói với Hoàng Ly: "Tiểu muội, rửa bát nhanh chút, lát nữa cùng đi với ta."
Hoàng Ly cũng lo lắng, vội vàng đáp ứng.
Phùng Thị thấy nhi tử cố ý như thế, nàng cũng lo lắng cho Đỗ Quyên, nên không nói gì thêm.
Sau bữa cơm, Hoàng Tước Nhi cũng không đi phụ Phùng Thị niêm đế giày, bởi vì nàng biết lúc nãy nương chỉ lấy cớ, muốn nói riêng với Đỗ Quyên một chút mà thôi. Nàng cùng Hoàng Ly thu thập phòng bếp, sau đó cùng đi tìm Hoàng Nguyên.
Gặp mặt hắn, nàng nói: "Nguyên Nhi, ta cùng Hoàng Ly đi tìm Đỗ Quyên, ngươi đừng đi. Trong lòng nàng không được tự nhiên mới đi ra ngoài. Thấy ngươi không phải càng khó chịu hơn sao?"
Hoàng Nguyên nghe lời này rất có lý, nhưng nếu hắn không đi, chỉ sợ Đỗ Quyên càng khó chịu, cảm thấy hắn không thèm để ý đến nàng, bởi vậy nói: "Đại tỷ, để ta đi thôi. Ta sẽ nói chuyện với Đỗ Quyên."
Hoàng Tước Nhi thở dài, dặn bọn họ cẩn thận chút.
Hoàng Nguyên liền dắt tay Hoàng Ly đi ra ngoài.
Ra tới sân, hai người thấy cửa sổ phòng Hoàng Nguyên lộ ra ánh sáng, Hoàng Ly bỗng nhiên nói: "Ai nha, ta quên. Tảm tỷ tỷ nói lát nữa dạy ta đánh đàn. Ta đi nói với nàng một tiếng, nói nàng đừng đợi."
Hoàng Nguyên nói: "Đi thôi. Nói nàng ngủ sớm chút, đừng suy nghĩ quá nhiều."
Hoàng Ly "Ai" một tiếng, nhẹ nhàng chạy đi lên trên phòng.
Một hồi nàng đi tới, nói với hắn: "Tảm tỷ tỷ nói, nàng rất tốt, buổi tối ăn hai chén cháo, lát nữa sẽ ngủ, nói ca ca không cần quan tâm, chỉ lo chuyện của mình thôi. Còn nói trời tối, ca ca không quen đi đường quê, bảo ta cẩn thận dắt ca ca."
Trong lòng Hoàng Nguyên ấm áp, an tâm không ít, rồi nhớ tới Đỗ Quyên, lại thấy lo lắng, liền nói: "Biết, đi nhanh đi."
Vì thế hai huynh muội đi ra ngoài.
Người khổ sở vì tình, luôn có biện pháp để ý tới người trong lòng và việc của họ.
Không phải là thế sao, ngoại trừ Hoàng Nguyên đi tìm Đỗ Quyên, Lâm Xuân cách vách cũng đi.
Sau bữa cơm hắn liền lên nóc nhà nhưng không thổi tiêu. Hắn cảm thấy lúc này thổi tiêu, chẳng những sẽ không làm cho Đỗ Quyên thư thái, ngược lại sẽ làm nàng khó chịu. Cho nên, hắn tìm một góc hoang vu ngồi, yên lặng nhìn chăm chú động tĩnh Hoàng gia. Đỗ Quyên vừa đi ra, hắn liền nhìn thấy, nên nhảy xuống nóc nhà, nhẹ nhàng đi theo. Sợ nàng phát giác, ngay cả Như Gió cũng không cho đi theo.
Đỗ Quyên đi rất nhanh, hắn không dám tới gần quá, đi theo xa xa.
Vừa ra khỏi thôn, thấy phía trước nhân ảnh chậm lại, hắn vội chạy tới gọi: "Đỗ Quyên".
Người nọ quay đầu, cả kinh nói: "Xuân sinh!"
Lâm Xuân kinh ngạc nói: "Hòe Hoa, sao ngươi ở đây?"
Kỳ thật hắn muốn hỏi là, không phải ngươi ở phủ thành sao?
Hòe Hoa cười nói: "Ta tới nhà Nhị Nha, tìm nàng nói chuyện. Vừa rồi đi ra, nhìn thấy Đỗ Quyên chạy ra ngoài thôn, ta liền theo tới. Ngươi cũng đến tìm Đỗ Quyên?"
Lâm Xuân gật đầu, nói: "Ngươi trở về đi, trời tối không dễ đi. Ta đi xem xem."
Hòe Hoa do dự một chút, nói: "Xuân sinh, ngươi... đừng đi, ta đi thôi. Đỗ Quyên trong nhà... Chuyện đó, ngươi cũng biết, nàng thấy ngươi càng khó chịu, ngươi nói đúng hay không?"