Ánh mắt Tảm Hư Vọng nặng nề nhìn chằm chằm nàng.
Bây giờ, hoặc là phạt Hồng Linh, hoặc là giết Hoàng Ly diệt khẩu.
Hắn thấy, vẫn nên giết Hoàng Ly càng bớt việc!
Hắn đã hoàn toàn tin lời Hồng Linh nói.
Tiểu cô nương này có thể né tránh được quan binh thủ vệ đông đảo, vụng trộm chạy ra ngoài báo tin cho Hoàng Đỗ Quyên, có thể thấy được các nàng tỷ muội tình thâm, muội muội trong lòng nàng dĩ nhiên không sánh bằng tỷ muội ở chung mười mấy năm. Nếu nàng tiết lộ lời Hồng Linh nói cho Hoàng Nguyên, thêm chút dầu dấm chua, chắc chắn Hoàng Nguyên sẽ đuổi Hồng Linh, còn có thể nghi kị không thích muội muội, lỡ muội muội buông hết thảy bỏ trốn hắn sẽ uổng phí tâm tư; lại nói, bên người muội muội không thể không có Hồng Linh.
Nghĩ xong, Tảm Hư Vọng đứng dậy đi vào bên trong bình phong, trầm giọng phân phó nói: "Mang lên núi xử trí. Mang nàng ra ngoài trước. Nếu bị người khác phát hiện thì giữ nàng một cái mạng, nói ngày hôm qua nàng một mình chạy đi mật báo cho Hoàng Đỗ Quyên, vừa mới trở về bị bắt, muốn mang lên núi thẩm vấn, để tránh Hoàng gia quấy rầy."
Hắn vẫn làm hai tay chuẩn bị, chung quy nơi này là mí mắt Hoàng gia.
"Dạ!"
quan binh khiêng Hoàng Ly mềm rũ nhảy ra từ cửa sổ.
Tiếp theo, bọn họ vội vàng dắt ra một đầu lư, thồ mấy túi lương thực rời Hoàng gia, đưa cho bọn quan binh ở Nam Sơn thủ về nhà Đỗ Quyên.
Xong xuôi Tảm Hư Vọng mới đi ra gian ngoài, đi tới trước mặt Hồng Linh.
"Ngậm chặt miệng của ngươi! Bằng không ngươi biết hậu quả gì."
Hồng Linh như bị rút đi gân cốt, xụi lơ trên đất.
Ánh mắt tan ra giống như ánh mắt Hoàng Ly trước khi hôn mê.
Tảm Hư Vọng còn không chịu buông tha nàng, đá nàng một cước nói: "Đứng lên, làm sạch bùn đất trong phòng. Là nha đầu kia mang vào."
Hồng Linh đột nhiên bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân anh tuấn kia.
Trước kia nàng từng ngưỡng mộ hắn vô hạn, bây giờ chạm vào ánh mắt hắn, nàng rùng mình một cái.
"Dạ... Đại... Đại thiếu gia!"
Nàng run rẩy muốn đứng lên, chân lại mềm nhũn, căn bản không bò dậy được.
Lại lo lắng Tảm Hư Vọng không kiên nhẫn, nàng lảo đảo bò lết ra sau bình phong. Trở ra với khăn tay, nàng ra sức lau chùi vết bùn loang lỗ trên đất. Nàng rất dùng sức, như muốn mọi thứ đều tan biết, như vậy trong lòng nàng cũng sẽ không lưu lại bất cứ dấu vết gì.
Nàng vừa lau vừa im lặng rơi lệ.
Nước mắt rơi xuống mặt đất bằng phẳng, như những đoá hoa mai đỏ sẫm.
"Còn có phía cửa sổ."
Bên ngoài truyền đến thanh âm không nhanh không chậm.
"Dạ!"
Hồng Linh máy móc đáp.
Rồi thất thểu đi ra phía sau giường.
Phía dưới cửa sổ, có một hàng dấu chân nhỏ rõ ràng kéo dài.
Mặc dù là dấu bùn, nhưng nhìn rất thanh tú.
Dấu ngón chân sâu hơn chút, phía gót nhạt hơn, có thể suy ra lúc ấy bé gái đang rón rén, khom lưng nhẹ nhàng đi tới, rất linh hoạt, ngay cả đại thiếu gia cũng không phát hiện được.
Tâm Hồng Linh mạnh mẽ giật, như bị người bóp chặt cổ, gần như muốn hít thở không thông.
Nàng sợ hãi vạn phần, bò tới dưới đất lau mạnh.
Khăn tay lau đã dơ, nàng quay đầu tìm thứ khác.
Nơi này là nơi tỷ muội các nàng tắm, sát tường treo gậy trúc, trên đó có máng một khăn vải màu trắng, nàng lung tung kéo xuống, quỳ trên đất liều mạng chà...
Sau khi ra ngoài, Hồng Linh như cái xác không hồn, ngơ ngác.
Phương Hỏa Phượng cho rằng nàng bị ca ca mắng, khẽ giọng trấn an nàng vài câu.
Hồng Linh không dám nhìn nàng, vội vàng chạy về phía phòng bếp: "Ta đi nấu cơm."
Phương Hỏa Phượng nhìn theo bóng lưng nàng, thở dài.
Tảm Hư Vọng chỉ thản nhiên chào hỏi muội muội rồi đi Đông sương.
Vừa vào phòng, chợt nghe thư phòng cách vách truyền đến thanh âm Hoàng Nguyên, "... Chiều hôm qua đã đi ra ngoài, đến bây giờ còn không trở về. Ngươi và cha lên núi tìm xem. Ta ở đây đi không được, tinh thần nương không tốt, sợ sẽ sinh bất cứ lúc nào; còn có Đỗ Quyên, ta ở nhà ứng đối..."
Thanh âm thiếu niên nói: "Ai. Ngươi đừng lo lắng. Hoàng Ly thông minh nhất. Nàng không trở về, có phải gặp..."
Nói xong thanh âm thấp không thể nghe thấy.
Tảm Hư Vọng tằng hắng một cái, không mời tự đi vào.
Hắn lạnh lùng nói: "Tìm cái gì? Không phải là các ngươi nói, ném một người ở trong núi, mấy vạn người cũng không tìm ra sao? Sao bây giờ kêu hắn đi tìm?"
Nói xong ngồi xuống, nhìn huynh đệ Hoàng gia.
Hoàng Nguyên thản nhiên nói: "Tìm được hay không, vậy phải xem ý trời. Chỉ là huynh muội ta tình thâm, không đi tìm quả thực không yên lòng. Không phải Tảm chỉ huy không cho chúng ta đi ra ngoài chứ?"
Tảm Hư Vọng nhìn hắn một hồi, không lên tiếng.
Một lát sau, hắn mới nói: "Ta nói với thủ hạ một tiếng, ở trên núi lưu tâm chút, phát hiện Hoàng cô nương sẽ mang nàng trở về."
Hoàng Nguyên nghe xong sắc mặt hòa hoãn, hơi hơi khom người nói: "Đa tạ đại nhân."
Nhưng trong lòng lại nghĩ, nếu Hoàng Ly nhìn thấy quan binh chỉ sợ chạy càng nhanh, dựa vào bọn họ thì không được. Nghĩ thế liền nháy mắt Hoàng Tiểu Bảo, Hoàng Tiểu Bảo đi ra ngoài.
Hắn đi xong, trong thư phòng chỉ còn lại Hoàng Nguyên và Tảm Hư Vọng.
Hoàng Nguyên nghiêm túc chăm chú nhìn Tảm Hư Vọng, nhỏ giọng hỏi: "Tảm đại ca, nếu các ngươi không bắt được Đỗ Quyên, sẽ làm sao?"
Tảm Hư Vọng nghe hắn sửa lại xưng hô, lại bất vi sở động.
"Vẫn tìm! Bắt được mới thôi!"
Hắn nói trảm đinh tiệt thiết.
Mặt Hoàng Nguyên đỏ lên, ánh mắt thực phẫn nộ.
Tảm Hư Vọng sắc bén theo dõi hắn nói: "Như thế nào, ngươi trách ta?"
Hoàng Nguyên không nói.
Tảm Hư Vọng nói: "Ngươi trách ta cũng vô dụng. Mang chức trách, ta không thể làm việc thiên tư. Còn có một câu nhắc nhở ngươi: dù ta bị trừng phạt buông tay, vẫn có thể phái người tới, khi đó nhất định càng lôi lệ phong hành, chỉ sợ thôn Thanh Tuyền, Hoàng gia, Lâm gia đều bị liên luỵ! Ngươi tin hay không?"
Hoàng Nguyên đương nhiên tin, không phải do hắn mà không tin!
Đang ngây người, hắn bỗng nhiên phẫn nộ hô: "Vì sao? Rốt cuộc là vì sao?"
Không đợi Tảm Hư Vọng trả lời, hắn chất vấn tiếp: "Mặc kệ tình hình năm xưa như thế nào, khi đó Đỗ Quyên chỉ là một bé gái vừa chạo đời, được nương ta nhặt về, ở trong thâm sơn mười mấy năm, cùng ngoại giới không hề liên quan, vì sao còn muốn đến bắt nàng? Vì sao? Có chuyện gì không thể chấm dứt, mà bắt nàng một cô gái yếu đuối vô tội gánh vác? Thật là buồn cười!"
Thanh âm hắn run rẩy, lộ ra mãnh liệt phẫn hận.
Biết rõ hỏi không có kết quả, hắn nhịn không được vẫn muốn hỏi.
Không phải hỏi Tảm Hư Vọng, là giận dữ hỏi trời cao!
Giờ khắc này, hắn đối với khát khao, hùng tâm bừng bừng muốn gia nhập quan trường sinh ra chán ghét cực độ và thất vọng, còn có thống hận; càng dâng lên ý chinh phục mãnh liệt, muốn đứng ở chỗ cao kia, hung hăng đạp những người đó ở dưới chân!
Tảm Hư Vọng thiếu niên nhìn cuồng nộ, ánh mắt lóe sáng.
"Ngươi phẫn nộ như vậy, vì chính nghĩa bất bình cho Hoàng Đỗ Quyên hay là vì luyến tiếc nàng?" Hắn khẽ giọng hỏi.
Hoàng Nguyên như cũ thở dốc không chừng, không trả lời hắn.
Tảm Hư Vọng chậm rãi đứng lên, đi đến trước mặt hắn, ngưng mắt nhìn hắn, khẳng định thay hắn đáp: "Ngươi luyến tiếc nàng!"
Hoàng Nguyên không sợ nhìn hắn, mím môi không lên tiếng.
Ở điểm này, hắn không thẹn với lương tâm!
Hắn thua thiệt Đỗ Quyên, nhưng không thua thiệt Phương Hỏa Phượng!
Phương Hỏa Phượng tự bỏ trốn tìm hắn, không phải hắn quyến rũ tới.
Tảm Hư Vọng nhẹ giọng nói: "Tại sao muốn bắt Hoàng Đỗ Quyên, ta không rõ ràng lắm. Chắc là... Thân nhân của nàng gây trở ngại người khác. Đừng nói nàng không hề liên quan với ngoại giới. Nếu nàng thật là bé gái mồ côi sẽ không sống được phong cảnh như vậy. Huyết mạch dắt hệ, vinh nhục cùng tồn tại, xoá không được, bằng không, Nhậm Tam Hòa sẽ không trông chừng nàng năm!"
Nói đến đây, ánh mắt hắn chợt sắc bén, bắn thẳng vào đáy mắt Hoàng Nguyên, thanh âm cũng lạnh xuống: "Lao Yên cũng giống như vậy. Hành vi của nàng, Tảm gia ta muốn trừng phạt ra sao cũng được, nhưng ngươi không thể! Ngươi không có tư cách! Nàng buông bỏ phú quý đến tìm ngươi nương tựa, ngươi dám vì một bé gái mồ côi nhặt được mà cho nàng làm thiếp! Ngươi dám để cho nữ nhi xuất sắc nhất Tảm gia ta làm thiếp, lá gan ngươi ở đâu ra?"
Muội muội hắn trân ái nhất lại đi con đường này, sao không làm hắn đau lòng!
Thiếu niên này còn không quý trọng nàng, tội càng đáng chết vạn lần!
Lửa giận hắn tích góp trong lòng chợt phun trào. Hắn nắm cổ áo Hoàng Nguyên, gần như nâng hắn lên: "Đừng nói nàng diễm quan quần phương, tài danh vang xa, dù là thứ nữ (con vợ lẽ) không có địa vị gì của Tảm gia ta trốn đến, ngươi cũng không có tư cách khinh thường, khinh thị nàng!"
Hoàng Nguyên bỗng nhiên trừng lớn mắt, sững sờ nhìn Tảm Hư Vọng.
Nhưng đó không phải là thần tình e ngại, mà là cực độ khiếp sợ.
Dần dần, cực độ khiếp sợ chuyển thành cực độ phẫn nộ, hóa thành ngọn lửa, bắn tới Tảm Hư Vọng, sau đó thổi quét toàn thân hắn.
Hắn một tay chế trụ cổ tay Tảm Hư Vọng, muốn làm hắn buông tay.
Tảm Hư Vọng không buông tay, hắn cũng không lùi, cùng hắn lẫm liệt giằng co.
Lúc mặt hắn đỏ lên, khó thở, bên ngoài truyền đến "loảng xoảng", tiếng cái đĩa và cái cốc rơi xuống đất, không có vỡ vụn tạp âm, cốc thô sự kia thật rắn chắc.
Nghe thanh âm, Tảm Hư Vọng thả lỏng tay.
Phương Hỏa Phượng nghiêng ngã lảo đảo chạy vào, bi thiết nói: "Ca ca..."
Chỉ gọi được một tiếng này, lại nói không ra lời.
Bởi vì nàng nhìn thấy ánh mắt Hoàng Nguyên, giật mình.
Ánh mắt kia rất đau lòng, rất thất lạc, còn có cừu hận thấu xương. Nàng nhìn thấy thứ gì đó cấp tốc xói mòn, như máu trong thân thể mình đang chảy ra ngoài. Mỗi một giọt như mang đi một phần sinh mệnh, cả người nàng tựa như đóa hoa trong khô hạn nhanh chóng héo rũ.
Dưới ánh mắt đó, nàng tuyệt vọng bất lực.
Vừa rồi, nghe lời Tảm Hư Vọng nói, đầu Hoàng Nguyên ầm ầm nổ tung, điện quang thạch hỏa chợt lóe rất nhiều cảnh tượng, trong đó, lời Đỗ Quyên lên án như sấm rền:
"... Ngươi ngang nhiên đi con đường của mình, đẩy người khác vào tử cục, không đường để đi..."
Ha hả, không phải là không đường để đi sao!
Chỉ là lúc ấy hắn vẫn chưa chân chính lý giải lời nói đó.
Đỗ Quyên rời nhà thì hắn chất vấn nàng: "Ngươi nhưng có từng vì ta suy nghĩ?"
Ánh mắt nàng lúc ấy nhìn hắn rất kỳ quái, thương tâm, thất vọng, còn có... không đành lòng, thực không đành lòng, sau đó nàng trả lời: "Không nghĩ tới!"
Nghĩ tới tình cảnh đó, linh hồn của hắn đều run rẩy ——
Nàng sớm biết kết cục này, nàng chẳng những vì hắn suy nghĩ, còn muốn thật sự sâu: Tảm gia, tuyệt sẽ không mặc cho nữ nhi làm thiếp, dù là một nữ nhi đã "chết" cũng không được! Dù là một bóng ma của Tảm gia, cũng không phải Hoàng gia có thể chống lại!
Bắt đầu từ lúc Tảm Lao Yên bỏ trốn, hắn và Đỗ Quyên đều không đường để đi!
Buồn cười hắn còn tưởng rằng việc này chỉ liên lụy cảm tình ba người bọn họ, còn muốn lưỡng toàn.
Nga, hắn cũng nghĩ tới, muốn vì Đỗ Quyên nhận lửa giận của Tảm tuần phủ.
Đáng tiếc, lửa giận này không phải nhắm vào hắn, mà nhắm về Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên lai lịch, Đỗ Quyên thân phận, người khác sẽ không để ý, chỉ có Tảm gia, chỉ cần bọn họ tra hạch chi tiết, bằng thực lực, thủ đoạn của bọn họ, hơn nữa biết rõ đại sự trong triều, còn có gì không thể hiểu?