Điệp Viên Kỳ Quái

chương 134: chất vấn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Rốt cuộc vẫn là sếp tổng, có thể lập tức điều chỉnh tâm thái.

Tống Triều Dương bây giờ dễ chịu rồi, huýt sáo rời khỏi nhà Trần Tú Như, nhưng khi đóng cửa phòng lại, cậu có chút không nỡ liền lắc đầu, Tống Triều Dương bật cười, Trần Tú Như cho dù tốt thế nào đi nữa thì cũng không phải cô gái cậu cần, vì thế hãy cứ thoải mái rời khỏi nhà Trần Tú Như, đi về nhà mình thôi.

Nằm trên giường nhà mình, Tống Triều Dương thực sự vô cùng dễ chịu, vừa mới nhắm mắt chuẩn bị ngủ một lát thì có tiếng gõ cửa vang lên, điều này khiến Tống Triều Dương vô cùng bực bội, hôm nay làm sao vậy, muốn ngủ yên ổn cũng không xong.

Vốn định mặc kệ nhưng ngoài cửa lại vang lên tiếng của nữ tiếp viên hàng không Mạnh Phi Phi: “Tiểu Tống, mở cửa đi, tôi là Mạnh Phi Phi.”

Tống Triều Dương lúc này không thể không trở dậy, bước đi mở cửa phòng ra liền nhìn thấy Mạnh Phi Phi đang cười tít mắt nhìn cậu, tay còn cầm một chiếc hộp.

“Tặng anh.” Mạnh Phi Phi đưa hộp tới trước mặt Tống Triều Dương.

“Tặng cho tôi?” Tống Triều Dương ngạc nhiên nhìn cô nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp này, sau khi về Đồng Giang, đây là lần đầu tiên cậu nhận được quà từ con gái.

“Đúng vậy, lần này tôi bay, vừa hay nhìn thấy mẫu đồng hồ nam rất đẹp ở cửa hàng bên đó, tôi thấy anh không có đồng hồ vì thế mua cho anh một chiếc.”

Tống Triều Dương giơ tay cầm lấy nói: “Cô thật biết nghĩ cho tôi, vậy tôi không khách sáo nữa nhé, mời vào ngồi.”

Mạnh Phi Phi chắp tay sau lưng theo Tống Triều Dương vào nhà cậu, Tống Triều Dương để cô ngồi trên sô pha, nói: “Cám ơn cô đã nghĩ tới mang quà về cho tôi.”

Mạnh Phi Phi tinh nghịch lè lưỡi nói: “Tôi mua chuộc anh đấy, sau này tôi sẽ tới nhà anh ăn chực.”

“Cô cũng thật thẳng thắn, có điều nếu cô đã tặng quà tôi, vậy thì tôi cũng chỉ có thể để cô tới ăn chực thôi, tôi cũng không cần phải ngại khi nhận quà của cô nữa.”

“Đúng vậy, đúng vậy! Anh hãy đeo thử xem có hợp hay không, nếu không hợp chuyến bay sau tôi sẽ đổi mẫu khác.”

Tống Triều Dương liền cầm chiếc đồng hồ đeo tay ra, đây là một chiếc đồng hồ màu đen khá giống đồng hồ Rado, đối với đồng hồ, Tống Triều Dương không hiểu biết nhiều lắm, nhưng cậu cũng từng tiếp xúc với nhiều người giàu có, vì thế có thể nhận ra chiếc đồng hồ này chắc là đồng hồ fake cao cấp, thực ra không đắt lắm, như vậy sẽ không cần có gánh nặng tâm lý, sau khi đeo lên liền cười nói: “Không tệ, bây giờ tôi cũng là người có đồng hồ rồi.”

“Ha ha, người ta có rất nhiều đồng hồ, anh mới có một chiếc, xem ra sau này phải mua thêm cho anh mấy chiếc nữa mới được.”

“Được rồi, một chiếc là đủ dùng rồi, đúng rồi, tôi vừa về tới nhà, sao cô lại tới gõ cửa liền vậy”

“Tối qua tôi về tới nơi nhưng gõ cửa nhà anh mà anh không có nhà, vừa rồi nghe thấy tiếng anh mở cửa, tôi biết là anh đã về vì thế tới tìm anh, ngoài ra, người ta từ tối qua tới giờ chưa ăn cơm, đói chết mất.”

Tống Triều Dương lập tức vừa tức vừa buồn cười nói: “Xem ra cô thật sự đã xem chỗ tôi là nhà ăn rồi, có điều ở nhà cũng không có gì ăn cả, tôi đi ra ngoài mua nhé.” Xem ra hôm nay không ngủ được rồi, cho dù là vì chiếc đồng hồ của Mạnh Phi Phi, cậu cũng phải nấu cho cô ấy một bữa rồi.

“Tôi cũng đi.” Mạnh Phi Phi lập tức hào hứng kêu lên.

Mạnh Phi Phi vội vàng về nhà thay đồ sau đó cùng Tống Triều Dương tới siêu thị ở ngoài khu chung cư.

“Tiểu Tống, tôi muốn ăn cua có được không?” Hai người đi trong siêu thị, vốn định mua cá nhưng Mạnh Phi Phi nhìn bên hải sản, dè dặt hỏi Tống Triều Dương một câu.

“Muốn ăn thì mua thôi.” Tống Triều Dương rất vui vẻ tới chọn bốn con cua, lúc này không phải là mùa cua, vì thế cũng không ngon lắm, nhưng Mạnh Phi Phi muốn ăn, cậu cũng không hề do dự mua về làm cho cô ăn.

“Vậy mua thêm một ít tôm rảo nữa đi.” Mạnh Phi Phi chớp chớp mắt.

“Được thôi! Vậy mua thêm nửa kí tôm rảo!”

“Woa, tôi thấy bào ngư cũng không tệ, chỉ mười tám tệ một con.”

“Vậy thì thêm mười con!”

Vốn dĩ chỉ định nấu một bữa cơm bình thường, nhưng sau khi Mạnh Phi Phi lựa chọn xong đã trở thành một bữa tiệc hải sản, và khi đi tính tình cũng tiêu hết hơn bốn trăm tệ.

“Tiểu Tống, khiến anh tốn kém rồi.” Thấy tiêu mất nhiều tiền như vậy, Mạnh Phi Phi ngại ngùng lè lưỡi, cô gái này hình như cứ khi bối rối là sẽ rất thích lè lưỡi.

Tống Triều Dương cười nói: “Chỉ cần cô không ngày ngày nghĩ tới ăn hải sản chắc không thành vấn đề, chỉ sợ ngày nào cô cũng muốn ăn, vậy thì tôi sẽ phá sản mất.”

Mạnh Phi Phi vội vàng nói: “Không, không, chỉ là hai ngày nay tôi thèm quá, hôm nay lại ăn nhiều vậy, chí ít một tuần tôi sẽ không thèm hải sản nữa.

Tống Triều Dương liền trợn ngược mắt, cậu không có thói quen ra vẻ ta đây trước mặt mỹ nữ, liền nói: “Một tuần… lẽ nào mỗi tuần đều phải ăn một bữa hải sản thịnh soạn? Một tháng lương của tôi mới hơn hai nghìn tệ… Ờ, bây giờ là hơn ba nghìn tệ, nhưng vẫn chưa phát lương.”

“Không sao, không sao, tôi sắp phát lương rồi, tới lúc đó tôi mua, tôi kiếm được rất nhiều tiền, một tháng của tôi hơn bảy nghìn tệ.”

Tống Triều Dương quay đầu nhìn Mạnh Phi Phi, cười nói: “Vậy ý cô là bây giờ cô đã hết tiền rồi?”

Mạnh Phi Phi lại khẽ lè đầu lưỡi đáng yêu, nói: “Đúng vậy, đúng vậy, tôi đã tiêu hết rồi, tiền của tôi không đủ tiêu.”

“Cô lợi hại thật, lương hơn bảy nghìn tệ mà vẫn không đủ tiêu.”

“Tôi cũng không biết, vốn dĩ tưởng rằng mình rất nhiều tiền, nhưng tiêu mãi cuối cùng hết sạch!”

Tống Triều Dương cũng đã hiểu ra, cô Mạnh Phi Phi này chính là kiểu người tiêu tiền phóng khoáng, cũng không có kế hoạch gì cả, ai cưới cô ấy cũng cần phải có chút thực lực mới được, nếu không sẽ thực sự không nuôi nổi.

Hai người cầm đồ đi vào trong khu chung cư, ra khỏi thang máy thì nhìn thấy một người đàn ông mặc comple, tay ôm một bó hoa hồng, hào hứng bước nhanh lên đón Mạnh Phi Phi, nhưng vừa nhìn thấy Tống Triều Dương, anh ta liền dừng bước, sắc mặt cũng trở nên khó coi.

“Kiều Hải Đông, sao anh lại tới đây?” Mạnh Phi Phi sắc mặt lập tức trở nên khó coi, không khách sáo hỏi đối phương.

Kiều Hải Đông nhìn Tống Triều Dương, sau đó hỏi Mạnh Phi Phi nói: “Anh ta là ai?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio