"Anh quản được sao, anh cũng có phải là gì của tôi đâu.”
Sắc mặt của Kiều Hải Đông trở nên hơi dữ tợn nhưng lập tức lại trở về vẻ bình thường. Anh hít một hơi rồi nói: “Phi Phi, anh biết là hôm nay em không bay, anh đã mua vé ca kịch tối nay rồi, chúng ta đi xem ca kịch rồi buổi tối đi ăn đồ Tây, em thấy thế nào?”
“Tôi có hải sản đề huề để ăn, ai đi xem ca kịch với anh chứ.” Khuôn mặt Mạnh Phi Phi ra vẻ khinh bỉ.
Kiều Hải Đông nhìn cái túi mà hai người đang xách, khoé miệng anh nhếch lên rồi nói: “Cái này cũng có thể gọi là hải sản sao? Nếu em thích ăn hải sản thì anh đưa em đi quán Vây Cá, ở đó có đầy đủ các loại hải sản, em thích ăn gì cũng có, đó nào phải chỗ mà đồ ở siêu thị so sánh được.”
Mạnh Phi Phi lại chẳng chút cảm kích mà nói: “Kiều Hải Đông, con người anh phiền thật đấy. Tôi đã nói rõ với anh rồi, tôi không thích anh, kể cả anh có mời tôi ăn thịt rồng ở trên trời thì tôi cũng chẳng có tâm trạng đi với anh. Phiền anh đừng tới làm phiền tôi nữa có được không?”
Kiều Hải Đông hừ một tiếng: “Vì anh ta sao?”
“Tiểu Tống đây là hàng xóm của tôi, anh không cần phải đẩy trách nhiệm lên người khác, và cũng đừng có nghĩ đến việc làm phiền người ta. Chỉ là tôi không ưng anh thôi, anh không hiểu sao?”
Quả thực Tống Triều Dương cảm thấy hơi bất ngờ, vốn dĩ cậu còn tưởng Mạnh Phi Phi sẽ lấy mình làm bia đỡ đạn để đuổi cái tên Kiều Hải Đông này đi, nhưng Mạnh Phi Phi lại chỉ nói cậu là hàng xóm, hơn nữa ý trong câu nói đó là không muốn gây thêm rắc rối cho Tống Triều Dương. Điều này khiến ấn tượng của Tống Triều Dương dành cho Mạnh Phi Phi rất tốt, đây là một cô gái không chỉ nghĩ cho bản thân mà còn nghĩ đến cả người khác nữa.
Sắc mặt của Kiều Hải Đông lập tức trở nên hiền hoà hơn rất nhiều. Anh quay sang nhìn Tống Triều Dương rồi ngạo mạn nói: “Tôi và Phi Phi có chuyện cần nói, cậu về nhà trước đi.”
Tống Triều Dương chau mày, khẩu khí của cái tên này khiến cậu nghe mà cảm thấy khó chịu, thế là cậu liền nói với Mạnh Phi Phi: “Phi Phi à, vậy tôi về trước nấu cơm đây, sẽ nhanh thôi, mau về ăn nhé.”
“Tôi biết rồi, Tiểu Tống.”
Tống Triều Dương vừa nói xong liền bước về cửa, còn Kiều Hải Đông chau màu nói: “Chẳng phải em bảo cậu ta chỉ là hàng xóm thôi sao? Vậy sao em lại còn ăn cơm với cậu ta?”
“Ai bảo hàng xóm thì không được ăn cơm cùng nhau chứ? Anh bị điên à, phiền Kiều đại thiếu gia anh làm gì thì làm đi, muốn tán ai thì tán đi, tôi không rảnh tiếp anh.”
“Em… Mạnh Phi Phi, tôi nói cho em biết, tôi ưng em đã là nể mặt em rồi đấy, đừng có mà rượu mời không uống. Em nhận lời tôi thì tôi sẽ đối xử tử tế với em, nếu em không nhận lời thì đừng trách tôi không khách khí. Tới lúc đó em vẫn phải theo tôi thôi, có điều khi đó em chẳng còn lợi lộc gì nữa đâu.”
“Xí, tôi chẳng thèm anh nể mặt tôi đâu. Không tiễn!” Nói xong, Mạnh Phi Phi liền đi tới bên cạnh Tống Triều Dương.
“Mẹ kiếp, con điếm thối tha này, đúng là rượu mời không uống mà!” Lúc này Kiểu Hải Đông thẹn quá hoá giận, hắn ta giơ tay ra định tát một cái vào mặt Mạnh Phi Phi.
Mạnh Phi Phi cũng chẳng ngờ rằng cái tên Kiều Hải Đông này lại định đánh mình, cô sợ hãi hét lên một tiếng rồi vô thức nhắm mắt lại định né đi nhưng lại chẳng biết né đi đâu.
Làm gì có chuyện Tống Triều Dương giương mắt nhìn Mạnh Phi Phi bị đánh cơ chứ, cậu giơ một tay ra tóm lấy cổ tay của Kiều Hải Đông rồi lạnh lùng nói: “Anh định làm gì?”
Kiều Hải Đông vùng vẫy một hồi mà cũng chẳng rút tay về được, hơn nữa hắn còn cảm thấy lực ở tay Tống Triều Dương càng lúc càng mạnh, cổ tay của hắn dường như sắp bị bóp gãy đến nơi rồi. Hắn tức tối chửi: “Cái bà nội mày nữa, mau bỏ tao ra, nếu không tao sẽ giết chết mày.”
Tống Triều Dương hừ một tiếng rồi nói: “Vậy sao?” Lực ở tay cậu lại càng mạnh hơn rồi ấn xuống dưới. Kiều Hải Đông đau tưởng chết, toàn thân hắn bất tự chủ khom lại rồi cuối cùng quỳ sụp xuống trước mặt Tống Triều Dương.
“Mày… mày…” Kiều Hải Đông nghiến răng, hắn định chửi nhưng lúc này cổ tay hắn đau đến mức khiến hắn thực sự là không dám nói bừa nữa.
“Cút!” Tống Triều Dương tung cước đá Kiều Hải Đông một cái.
Kiều Hải Đông ngắc ngoải bò lên, hắn đang định mở mồm chửi thì nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Tống Triều Dương nên không thốt ra được nữa. Hắn nghiến chặt răng trợn mắt lên nhìn Tống Triều Dương và Mạnh Phi Phi rồi cũng chẳng đi thang máy mà xông ra khỏi cửa thang bộ ở bên cạnh.
“Tiểu tử, mày dám đánh tao, nhất định tao sẽ giết mày! Nhất định!” Cầu thang vọng lại tiếng gầm phẫn nộ của Kiều Hải Đông.
Tống Triều Dương về cơ bản là chẳng thèm để ý đến chuyện này. Những năm nay nhiều người muốn giết cậu lắm, nhưng cậu vẫn sống rất tốt, còn những kẻ muốn giết cậu đều bị cậu đưa vào địa ngục.
Mạnh Phi Phi đi cùng Tống Triều Dương vào trong nhà, đột nhiên cô “A!” lên một tiếng rồi tóm lấy cánh tay của Tống Triều Dương nói: “Tiểu Tống à, lần này hỏng rồi, tên Kiều Hải Đông ấy là kẻ có tiền, nghe nói nhà hắn còn rất có thế lực nữa. Anh đánh hắn thì nhất định gây ra phiền phức lớn đấy!”
Chẳng để Tống Triều Dương trả lời, Mạnh Phi Phi lại càng tức tối nói: “Tôi nói anh là hàng xóm chính là để anh không dây vào hắn, sao anh lại còn đánh hắn cơ chứ?”
Tống Triều Dương bị Mạnh Phi Phi xoay như chong chóng khiến cậu không hiểu gì. Cậu nói: “Nhưng hắn ta định đánh cô, lẽ nào tôi giương mắt lên nhìn cô bị đánh sao?”
Mạnh Phi Phi nhếch miệng rồi nói với vẻ cay đắng: “Vậy anh chặn hắn ta lại là được rồi, sao lại còn ra tay đánh hắn cơ chứ?”
“Hê hê, dù sao đánh cũng đánh rồi, sợ hắn làm gì chứ.” Nói xong cậu liền xách đồ đi vào nhà bếp.
Mạnh Phi Phi lập tức theo vào, cô nói: “Anh không biết đó thôi, tôi là con gái, tôi mắng hắn như vậy khiến hắn mất mặt thì kể cả hắn đánh tôi một cái thì cũng đã mất hứng với tôi rồi, tránh việc sau này mất mặt trước mặt bạn bè. Nhưng bây giờ hắn lại bị đánh trước mặt tôi, hắn sẽ trút giận lên người anh, sau này nhất định sẽ báo thù anh.”
Tống Triều Dương vừa đổ hải sản vào trong bể nước vừa cười nói: “Xem ra cô cũng thông minh đấy.”
“Tất nhiên, người ta vốn dĩ cũng đâu có ngốc.” Khuôn mặt Mạnh Phi Phi lập tức trở nên đắc ý.
“Hê hê, trời có sập xuống thì vẫn có cái chống đỡ, huống hồ chúng ta là xã hội pháp trị, hắn làm gì được tôi chứ? Đừng nghĩ nữa, ngoan ngoãn ngồi đợi tôi nấu hải sản cho cô ăn.”
Nói xong Tống Triều Dương đẩy Mạnh Phi Phi ra ngoài, cậu sợ a đầu này cứ bám rịt lấy chuyện này không buông.
Tống Triều Dương làm như vậy là rất đúng đắn, a đầu này ngửi thấy mùi hải sản ngào ngạt thì quên sạch, cô cứ thò đầu vào hít hà liên tục, bụng cũng không ngừng kêu ùng ục, quả đúng là một thánh ăn.