"Đừng nhiều lời, tôi hỏi anh thì anh cứ thành thật trả lời đi.” Lâm Chi Quỳnh đanh mặt lại.
Tống Triều Dương mặt mày ủ rũ nói: “Tôi đen đủi thật đấy, may mà tôi không làm chuyện gì xấu… tối qua tám giờ hơn tôi đã tới quán bar uống rượu rồi. Uống một lúc thì nhìn thấy cô, vốn định chào hỏi cô nhưng cô lại chặn một người lại, sau đó cô và một người đàn ông nữa… bị người ta đánh ngã, sau nữa thì cô đuổi theo.”
Hôm nay Lâm Chi Quỳnh đi lấy dữ liệu camerea ở quán bar thì nhìn thấy Tống Triều Dương ở đó, hơn nữa khi ấy Tống Triều Dương lại còn bước về phía cô nên cô tới tìm Tống Triều Dương.
“Anh tới quán bar chỉ uống rượu thôi sao?” Lâm Chi Quỳnh nhìn chằm chằm vào mắt của Tống Triều Dương. Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nếu Tống Triều Dương nói dối thì cô tin chắc là mình nhất định có thể nhìn ra được.
Ánh mắt của Tống Triều Dương lúc này lại hơi loé sáng, điều này khiến sắc mặt của Lâm Chi Quỳnh lại càng trở nên khó coi hơn: “Nói thật đi.”
Tống Triều Dương nhoẻn miệng cười khan một tiếng: “Cô cũng biết quán bar là nơi thế nào mà. Tôi chỉ là đi săn mồi mà thôi. Khi đó trông thấy cảnh sát Lâm tôi còn cảm thấy hơi khó hiểu nữa kìa, tôi tưởng là cảnh sát Lâm cũng có sở thích này, vậy nên… định qua bắt chuyện với cảnh sát Lâm.”
“Cái gì?” Lâm Chi Quỳnh lập tức trợn tròn mắt, thật sự cô đã có ý nghĩ muốn giết cái gã này ngay lập tức, anh ta dám coi cô là gái quán bar, coi cô là loại phụ nữ tìm sự kích thích của tình một đêm, đây đúng là một sự sỉ nhục với cô mà.
“Cảnh sát Lâm đừng giận mà, sau đó tôi đã nhìn ra được là cô đang chấp hành nhiệm vụ nên chẳng phải là không quấy rầy cô đó sao, có điều… cái tên ấy lợi hại thật đó. Hai người các cô mà để hắn quật ngã, sau đó cô đuổi theo hắn, tôi lo lắng nên cũng chạy theo. Thế nhưng đến khi tôi đi ra thì chẳng thấy bóng dáng các người đâu nữa rồi. Quả thực tôi rất sợ cô bị cái gã ấy xử lý, may mà bây giờ cô không sao, tôi cũng có thể yên tâm rồi.” Tống Triều Dương vừa nói vừa vỗ vỗ ngực.
Lâm Chi Quỳnh nghe Tống Triều Dương cứ nhấn mạnh tới việc cô bị người ta đánh ngã mà trong lòng bức bối lắm. Những cái mà Tống Triều Dương nói đều giống hệt như biểu hiện trong camera. Bây giờ cô cũng chẳng nghi ngờ Tống Triều Dương nữa rồi, có điều nhìn thấy cái kiểu giả bộ quan tâm mình của Tống Triều Dương mà khiến cô buồn nôn, cô đanh mặt nói: “Cảm ơn anh quan tâm. Tôi hỏi anh, anh ở trong quán bar có phát hiện ra nhân vật khả nghi nào khác không?” Ví dụ như là còn có ai đuổi theo tôi nữa?”
Vừa hỏi câu này thì Lâm Chi Quỳnh lập tức trở nên căng thẳng. Bây giờ cô chỉ muốn tìm ra được người đàn ông bí hiểm kia. Thế nhưng cô tìm khắp dữ liệu camera mà cũng chẳng nhìn thấy bóng dáng của người đó, có điều dáng vóc của người ấy lại khá giống với Tống Triều Dương. Nhưng mà còn lâu cô mới tin rằng Tống Triều Dương có thân thủ mạnh đến vậy, huống hồ lần đó cô coi Tống Triều Dương là kẻ trộm thì cũng biết được là cái gã này cũng chẳng có gì là ghê gớm cả.
Vì vậy mà cô mong rằng Tống Triều Dương nhìn thấy người đó hoặc cung cấp được manh mối gì hữu dụng.
“Tôi cũng chẳng để ý, khi đó tôi chỉ muốn nhìn cô thôi.”
Một câu nói của Tống Triều Dương lập tức đạp đổ niềm hy vọng của Lâm Chi Quỳnh. Cô bực mình nói: “Anh muốn nhìn tôi làm gì?”
Tống Triều Dương cười hê hê: “Hóng biến chứ sao, tôi muốn nhìn xem cô… bắt người xấu như thế nào.”
Nhìn cái bộ dạng giả dối của Tống Triều Dương mà Lâm Chi Quỳnh tức tối nói: “Có phải anh muốn nhìn tôi bị kẻ xấu đánh đúng không?”
Tống Triều Dương cười khan một tiếng nói: “Làm gì có chuyện đó, tôi và cảnh sát nào có mối thâm thù đại hận gì cơ chứ. Cô lại còn là cảnh sát khu vực chỗ chúng tôi nữa, tôi quan tâm cô thôi mà.”
Lâm Chi Quỳnh đứng bật dậy hứ một tiếng, ánh mắt cô lại quét một lượt quanh nhà Tống Triều Dương rồi nói: “Nhà anh không có người khác sao?”
“Không có, chỗ này tuyệt đối chỉ có một mình tôi ở.”
“Hừ, anh đưa người như nào về đây ở một đêm tôi chẳng quan tâm, nhưng nếu anh đưa người tới đây ở thường xuyên thì nhất định phải tới chỗ tôi đăng ký.”
“Tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ phối hợp với công việc của cảnh sát Lâm.”
Lâm Chi Quỳnh gật gật đầu rồi bước thẳng ra cửa, có điều trước khi mở cửa thì cô ngoái đầu lại nói với Tống Triều Dương: “Tôi hy vọng là anh có thể nghiêm chỉnh tìm được một người bạn gái tử tế chứ đừng có suốt ngày đi tìm những loại phụ nữ tạp nham. Bây giờ còn có cả loại bệnh truyền nhiễm nhanh hơn cả AIDS đấy, cẩn thận bị lây bệnh thì đến lúc đó anh có muốn khóc cũng chẳng kịp đâu.”
Tống Triều Dương chẳng ngờ là Lâm Chi Quỳnh lại nhắc nhở mình như vậy, cậu cười khan một tiếng: “Cảnh sát Lâm à, cô cứ yên tâm, lúc nào tôi cũng mang bao mà.”
Lam Chi Quỳnh liền sa sầm mặt lại: “Tôi đi đây.” Cô vội vã xông ra ngoài, cô là một cô gái vô cùng đoan trang, ấy thế mà lại đi nói cái chuyện này với Tống Triều Dương, quả đúng là ngại chết đi được.
Mấy hôm nay Trần Tú Như đều rất bận, tài xế riêng như Tống Triều Dương cũng phải chạy đi chạy lại với cô, lâu lắm rồi cậu không về phòng hành chính.
Có điều Tống Triều Dương lại chẳng gặp lại Tô Tri Thu nữa. Khi Trần Tú Như làm việc thì Tống Triều Dương biết được rằng cô và Tô Tri Thu có mối quan hệ khá tốt. Tô Tri Thu đã đồng ý đầu tư ở Đồng Giang rồi, hơn nữa Tô Tri Thu và Trần Tú Như còn đã có một vài ý định hợp tác.
Chủ yếu mấy hôm nay Trần Tú Như bận rộn giữa việc của công ty con và tổng bộ, công ty con có được cơ hội như này thì dĩ nhiên là tổng bộ khá là coi trọng, điều này đối với bọn họ mà nói quả thực chính là miếng bánh rơi từ trên trời xuống.
Có điều Trần Tú Như có chút không vui bởi người tới từ tổng bộ rõ ràng đến để cướp công, chuyện gì cũng can thiệp vào, nếu bọn họ can thiệp mà có cách gì hay thì cũng đành, nhưng Trần Tú Như cảm thấy căn bản là bọn họ toàn ra những cái ý kiến vớ vẩn như là vớt miếng mồi béo bở từ phía Tô Tri Thu. Nếu làm không tốt khiến Tô Tri Thu không hài lòng thì mọi thứ cũng tan thành bong bóng.
Bận rộn suốt mấy ngày, cuối cùng cuối tuần cũng đến. Tống Triều Dương có thể coi như là được xả hơi hai ngày rồi. Hai ngày này cậu chỉ muốn uống cho đã, cậu muốn ra ngoài uống chút rượu chơi ở quán bar hay gì đó.
Có điều người tính không bằng trời tính, Tô Vãn Trinh gọi điện đến bảo muốn tới chỗ cậu.
Vốn dĩ Tống Triều Dương định từ chối nhưng nghe giọng của Tô Vãn Trinh hình như có phần ấm ức, vậy nên cậu nói địa chỉ bảo cô tới chỗ mình.
Khoảng một tiếng sau, Tô Vãn Trinh đã tới nhà của Tống Triều Dương, tay cô còn xách một túi hoa quả nữa. Tống Triều Dương cười đón tiếp: “Đến thì đến thôi còn mua đồ làm gì?”
Lúc này biểu hiện của Tô Vãn Trinh lại vô cùng bình thường, cô đỏ mặt nói: “Đây là lần đầu tiên tôi tới nhà Tiểu Tống mà không đem theo chút quà thì bất lịch sự quá.”
“Cái gì mà lịch sự với không lịch sự, vào ngồi đi.” Tống Triều Dương chào hỏi Tô Vãn Trinh rồi lấy một đôi dép lê cho cô.
Tô Vãn Trinh thay dép lê xong liền đi vào quan sát nhà của Tống Triều Dương. Tống Triều Dương cười nói: “Đây là nhà tôi thuê, có phải quá bé không?”