Điệp Viên Kỳ Quái

chương 183: uy hiếp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tô Vãn Trinh khẽ gật gật đầu: “Tôi tưởng Tiểu Tống là quản đốc thì phải ở nhà to cơ.”

“Cái vị trí quản đốc đó của tôi chỉ là tạm thời thôi, thực chất tôi chỉ là nhân viên quèn, tiền lương một tháng chỉ hơn ba nghìn một chút.”

Tô Vãn Trinh nhìn vào mắt của Tống Triều Dương rồi nói: “Tôi tin là sau này Tiểu Tống nhất định sẽ trở thành giám đốc thật sự, tới lúc đó thì anh có thể kiếm được rất nhiều tiền.”

Tống Triều Dương cười he he: “Cô có lòng tin ở tôi thật đó.”

“Tất nhiên là có lòng tin rồi, Tiểu Tống lợi hại như vậy cơ mà. Đừng nói là giám đốc, sau này có khi còn trở thành tổng tài ấy chứ.”

Tống Triều Dương bật cười ha hả: “A đầu này, còn học cách nịnh hót rồi cơ đấy.”

Tô Vãn Trinh lập tức xấu hổ nói: “Tôi đâu có, chỉ là tôi thấy Tiểu Tống lợi hại mà thôi.”

Trò chuyện vài câu xong Tô Vãn Trinh đứng dậy nói: “Tiểu Tống, tôi giúp anh dọn dẹp nhà cửa nhé.”

Tống Triều Dương biết nếu từ chối thì sẽ làm tổn thương Tô Vãn Trinh nên cậu đành nói: “Vậy thì phiền cô quá rồi.”

“Không phiền, không phiền gì hết.” Tô Vãn Trinh liền nở nụ cười rồi nhanh nhẹn giúp Tống Triều Dương dọn dẹp phòng ốc.

Mấy hôm nay Tống Triều Dương hơi bận, nhà cửa cũng chẳng dọn gì mấy nên cũng khá bừa bộn. Tô Vãn Trinh vừa làm vệ sinh lại vừa giặt quần áo, khi làm việc khuôn mặt cô vẫn luôn nở nụ cười.

Người con gái như Tô Vãn Trinh quả là hiếm có khó tìm, tạm chưa xét tới việc cô có xinh đẹp hay không, chỉ mỗi chuyện chăm chỉ như này thôi là tuyệt đối ăn đứt % con gái hiện nay rồi. Con gái bây giờ đều được nuông chiều thành quen, làm gì có mấy người làm được như Tô Vãn Trinh nữa, đã vậy lại còn dịu dàng, chu đáo và xinh đẹp. Bảo hiếm có khó tìm còn là nói giảm ấy chứ, e là người con gái như này chỉ chiếm .% mà thôi.

Tô Vãn Trinh quả thực là một cô gái hợp làm vợ, điểm này Tống Triều Dương thừa nhận tuyệt đối, có muốn phủ nhận cũng không phủ nhận được.

“Vãn Trinh à, ban nãy khi cô gọi điện thoại tôi cảm giác ngữ khí của cô không tốt lắm, liệu có phải xảy ra chuyện gì rồi không?” Tống Triều Dương đứng ở cửa nhà vệ sinh nhìn Tô Vãn Trinh đang giặt quần áo cạnh bể nước, lúc này cô đang giặt áo lót mặc trong của cậu, ở đó còn có cả một chiếc nội y tối qua cậu thay ra.

Động tác của Tô Vãn Trinh liền ngưng lại, cô lắc lắc đầu nói: “Không có gì, chỉ là có chút xích mích với bạn cùng phòng thôi.”

“Xích mích với bạn cùng phòng, người khác bắt nạt cô sao?” Tống Triều Dương tuyệt đối không cho rằng Tô Vãn Trinh lại đi cãi nhau với người khác. Nếu có xích mích gì thì chắc chắn cũng là người khác bắt nạt cô.

“Cũng chẳng phải là bắt nạt, bạn cùng phòng với tôi thích một nam sinh, quan hệ của hai người họ hiện nay rất tốt, có điều nam sinh đó lại thường… nhìn trộm tôi, điều đó khiến bạn cùng phòng tôi nổi giận, nói tôi… quyến rũ bạn trai cô ta.”

Tô Vãn Trinh ấp a ấp úng, tuy cô nói đơn giản nhưng Tống Triều Dương có thể cảm nhận được rằng chắc chắn đối phương nói rất khó nghe, nếu không thì người con gái dịu dàng như Tô Vãn Trinh đã có thể nhẫn nhịn những lời nói bình thường rồi.

Tống Triều Dương xót xa nói: “Vãn Trinh à, hay là tôi đi trút giận cho cô?”

“Hả, không cần, không cần, đều là bạn cùng phòng mà. Kể cả có chút xích mích cũng chẳng sao, đến khi cô ấy hiểu ra rồi thì cũng chẳng giận tôi nữa đâu.”

Tống Triều Dương thở dài, Tô Vãn Trinh này quả thực quá lương thiện, có điều bây giờ có những người cứ lôi sự lương thiện của người khác ra để làm điểm yếu rồi bắt nạt, đặc biệt là những đứa trẻ tự cho mình là nhất.

“Tiểu Tống à, bây giờ tôi đã không giận nữa rồi.” Tô Vãn Trinh ngoái đầu lại nhìn Tống Triều Dương rồi nở một nụ cười ngọt ngào, sau đó cô nói: “Tiểu Tống, giúp tôi tìm mấy cái móc treo quần áo đi.”

Tống Triều Dương đi lấy móc treo quần áo, Tô Vãn Trinh thì phơi những đồ đã giặt xong lên, sau đó cô quét dọn nhà vệ sinh rồi mới đi ra ngoài.

“Mệt rồi phải không, qua đây ăn chút hoa quả đi.” Tống Triều Dương đưa một quả táo cho Tô Vãn Trinh.

Tô Vãn Trinh cầm lấy quả táo, cô nói cám ơn, đôi mắt ấy vẫn chứa đựng nụ cười hạnh phúc. Cô há cái miệng nhỏ xinh ra rồi khẽ cắn một miếng.

Tống Triều Dương lại không dám nhìn thẳng vào ánh mắt này của Tô Vãn Trinh. A đầu này tốt như vậy, cậu cảm giác như khi ở cạnh cô giống như là mạo phạm cô vậy, cậu nói: “Ba cô gần đây sao rồi?”

Tô Vãn Trinh có chút lo lắng nói: “Ba tôi vẫn ổn, gần đầy cũng chẳng cá cược gì nhưng tôi cảm giác rằng ông ấy bây giờ nhịn tới mức vô cùng khó chịu, chỉ sợ hôm nào đó không nhịn được lại đi đánh bạc.”

Tống Triều Dương cũng rõ là cái dạng như ba của Tô Vãn Trinh căn bản chẳng phải kiểu một lần hai lần là cai nghiện cờ bạc được. Sau này cậu có thời gian rảnh vẫn phải dạy cho ông ta một bài nữa, chứ nếu không ngày nào đó lên cơn ông ta hại bản thân mình đã đành, nếu hại thêm cả Tô Vãn Trinh nữa thì đúng là quá đáng tiếc.

Lúc này điện thoại của Tô Vãn Trinh liền vang lên, Tô Vãn Trinh lấy ra một chiếc điện thoại rẻ tiền, cô nhìn số trên đó mà sắc mặt bỗng hơi khó coi. Tống Triều Dương chau mày nói: “Điện thoại của ai vậy?”

Tô Vãn Trinh mím môi nói: “Là của bạn cùng phòng.”

“Vậy cô nghe đi, tôi xem xem rốt cuộc là cô ta muốn làm gì.” Tống Triều Dương vỗ vỗ vai khích lệ Tô Vãn Trinh.

Tô Vãn Trinh có được dũng khí rất lớn từ Tống Triều Dương nên ấn vào phím nghe rồi đưa điện thoại lên tai.

“Tô Vãn Trinh, cô là đồ đê tiện, cô dám quyến rũ bạn trai của tôi, không xong với tôi đâu.”

Điện thoại vừa được kết nối thì đã vọng ra tiếng chửi mắng chua ngoa của một cô gái, đến ngay cả Tống Triều Dương cũng nghe thấy.

Sắc mặt của Tô Vãn Trinh lập tức trở nên vô cùng khó coi nhưng cô vẫn dịu dàng nói: “Tào Tâm Nguyệt, thật sự tôi không có làm vậy, vốn dĩ là tôi không thích anh ta, tự anh ta cứ tới tìm tôi nói chuyện, tôi nghĩ anh ta là bạn trai cô nên mới tiếp chuyện.”

“Cô đừng có mà ở đó giả bộ ấm ức, nếu cô mà né xa anh ta ra thì anh ta có thể nói chuyện được với cô sao? Hê hê, cả ngày cứ làm ra bộ dạng buồn nôn ấy chính là cố tình muốn quyến rũ người ta. Bây giờ tôi đang ở trước cổng trường, cô về đây ngay để nói rõ cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí với cô.”

“Tôi… tôi đang ở ngoài.” Tô Vãn Trinh quay đầu sang nhìn Tống Triều Dương.

“Tôi chẳng quan tâm là cô đang ở đâu, tôi cho cô hai mươi phút. Nếu cô mà không tới thì sau này đừng mơ ở trong ký túc xá nữa, cũng đừng mơ học được ở cái trường đại học này. Tào Tâm Nguyệt tôi nói được làm được.”

Tống Triều Dương tức lắm rồi, cậu vỗ vai Tô Vãn Trinh nói: “Nhận lời cô ta.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio