Điệp Viên Kỳ Quái

chương 203: quan tâm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ăn cơm Tống Triều Dương làm xong, trong lòng Tô Tri Thu không khỏi khen ngợi, nếu có người chồng như Tống Triều Dương, mỗi ngày ăn cơm cậu nấu nhất định sẽ rất hạnh phúc.

Đạt đến trình độ như Tô Tri Thu, tiêu chuẩn đối với bạn trai sẽ khác với những người khác, cô không cần gia thế cũng không yêu cầu tướng mạo, càng không yêu cầu có tiền hay không, quan trọng nhất vẫn là người đàn ông này có thể cho cô cảm giác gia đình không, có thể cho cô một cánh tay an toàn của đàn ông hay không, mà Tống Triều Dương lại vừa hay phù hợp với tiêu chuẩn của cô.

Mà Tô Tri Thu cũng là một phụ nữ biết điều, cô xuất hiện bên cạnh Tống Triều Dương đã khiến Tống Triều Dương không thể hiểu được, nếu bày tỏ cách nghĩ của mình quá sớm e rằng Tống Triều Dương sẽ bị dọa chạy mất, cách nghĩ của cô chính là muốn Tống Triều Dương thực sự thích cô.

Vì vậy sau khi ăn cơm xong, cô liền nhanh chóng trở về nhà mình.

Nhưng Mạnh Phi Phi lại lề mề không muốn đi, cho đến khi Tống Triều Dương đưa cho cô một ngàn, cô mới vui vẻ nói với Tống Triều Dương: “Tiểu Tống, cậu thật tốt quá, đợi đến khi tôi phát lương tôi trả lại cho cậu.”

Tống Triều Dương không coi trọng tiền, cười nói: “Trả hay không trả tôi không để tâm lắm nhưng cô xài tiết kiệm chút, trong tay tôi không có bao nhiêu tiền, sớm đã xài hết rồi, tôi cũng không có dư để giúp đỡ cô, đến lúc đó hai chúng ta cả cơm cũng không ăn được vậy thì thảm rồi.”

“Hi hi, tôi sẽ không đâu.”

Tống Triều Dương thật sự không mấy tin tưởng Mạnh Phi Phi, nha đầu này vừa nhìn đã biết là người không có quan niệm gì với tiền bạc, nói trắng ra chính là người không biết lo liệu cuộc sống, muốn cô xài tiết kiệm e là mặt trời phải mọc từ hướng tây.

Sau khi Mạnh Phi Phi rời khỏi cũng đã tám giờ hơn rồi, lúc này Tống Triều Dương cũng không muốn ra ngoài, cậu ở trong nhà vận động đơn giản một lúc, rèn luyện nhiều năm khiến cậu vốn dĩ không thể lơi là, bình thường cậu cũng có thói quen như vậy, cho dù là về đến đô thị cũng không có thay đổi.

Tắm xong Tống Triều Dương nằm trên giường, không kìm được lại nghĩ đến Tô Tri Thu, nhưng dù thế nào cũng không hiểu tại sao cô ta phải đến đây, một đống lý do đủ để chứng minh sự không hợp lý của cô ta khi đến đây, nhưng vẫn cứ tìm không ra một lý do thích hợp rằng cô ta có thể đến đây.

“Thôi, không nghĩ nữa, bây giờ mình chỉ là một người bình thường, cô ta muốn làm gì cũng không liên quan đến mình.”

Tống Triều Dương dứt khoát không nghĩ nữa, nhắm mắt rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Tống Triều Dương trực tiếp đến công ty, lúc đang đợi thang máy lại gặp phải Hà Uyển.

Khoảng thời gian này, tuy hai người vẫn làm việc trong cùng một công ty nhưng họ không gặp mặt lần nào, lần này gặp lại Hà Uyển, Tống Triều Dương rõ ràng nhận thấy khuôn mặt của Hà Uyển gầy đi nhiều, hốc mắt sâu hơn còn có hai quầng thâm, tuy đã trang điểm che đi nhiều nhưng vẫn có thể nhìn ra.

“Giám đốc Hà!” Ở đây có không ít người nên Tống Triều Dương cũng chỉ chào hỏi bình thường.

Hà Uyển cũng chào hỏi Tống Triều Dương, hé môi như muốn nói gì đó nhưng vẫn không nói ra.

Sau khi vào thang máy, Tống Triều Dương và Hà Uyển trực tiếp đến tầng mười bốn mới đi ra, Hà Uyển hơi hoảng sợ, đè thấp giọng nói: “Cậu đi theo làm gì?”

“Giám đốc Hà, chuyện nhỏ này chị chỉ cần nói ra là được, tôi sẽ giúp chị.” Tống Triều Dương nói to sau đó nháy mắt với Hà Uyển.

Hà Uyển lập tức hiểu ý, lập tức nói: “Đây không phải là công việc của cậu, đương nhiên phải xin cậu rồi.”

“Giám đốc Hà, chị thật khách sáo quá.”

Giọng điệu hai người nói chuyện rất bình thường, sau đó đi thẳng vào phòng làm việc của Hà Uyển.

Đóng cửa lại, Hà Uyển thở phào nhẹ nhõm, trợn mắt khiển trách Tống Triều Dương nói: “Cậu muốn làm gì? Ban ngày ban mặt chạy đến chỗ của tôi?”

Tống Triều Dương nhìn Hà Uyển, mỉm cười nói: “Mấy ngày không gặp chị rồi, dạo này chị ngủ không ngon sao?”

Mũi Hà Uyển cay cay, nước mắt xém chút nữa chảy ra, mấy ngày nay cô thật sự rất buồn, nhưng không có ai có thể tâm sự, Tống Triều Dương quan tâm cô như vậy càng khiến cô khó chịu hơn.

“Không sao.” Hà Uyển lắc đầu nhẹ, ngượng cười quay lưng đi đến phía sau bàn làm việc ngồi xuống.

Tống Triều Dương ngồi đối diện cô nói: “Nếu có rắc rối gì có thể nói với tôi, tôi giúp chị một chút cũng không thành vấn đề.”

Hà Uyển không dám nhìn thẳng vào mắt Tống Triều Dương, cúi đầu giả vờ xem báo cáo trên bàn nói: “Thật sự không có chuyện gì.”

“Ha ha, tôi biết chị muốn phân rõ ranh giới với tôi, chị yên tâm đi, tôi sẽ không bám lấy chị đâu, chỉ là sự quan tâm của bạn bè thôi, nếu chị muốn nói thì nói đi.”

Cuối cùng Hà Uyển ngẩng đầu lên, mắt hơi đỏ nói: “Mấy ngày nay người phụ nữ đó cứ gọi điện vào giữa đêm để quấy rầy tôi, tôi thấy rất phiền.”

Tống Triều Dương biết người phụ nữ Hà Uyển nói chính là người phụ nữ hiện giờ của chồng trước, người phụ nữ này đúng là vô sỉ, cướp chồng người ta rồi cũng thôi đi, bây giờ còn không ngừng quấy rầy Hà Uyển, thật không biết cô ta có mục đích gì.

“Vậy chị thấy là cô ta gọi đến, chị không bắt máy là được rồi.”

“Tôi cũng không muốn bắt máy, nhưng cô ta mỗi ngày đều đổi một số điện thoại mới.”

“Vậy dứt khoát tắt nguồn đi.”

Hà Uyển lắc đầu đau khổ nói: “Haiz, buổi tối tôi cũng tắt nguồn nhưng buổi sáng cô ta lại gọi đến phòng làm việc của tôi, tôi thật sự sắp điên rồi.”

Tống Triều Dương nhíu mày nói: “Vậy rốt cuộc cô ta muốn làm gì?”

“Cô ta chính là muốn mỉa mai tôi, ngoài mắng người ra còn nói một số chuyện kinh tởm.”

Tuy Hà Uyển nói đơn giản nhưng Tống Triều Dương biết chắc chắn không đơn giản như vậy, nếu không Hà Uyển sẽ không khó chịu đến vậy.

Đúng lúc đó điện thoại trên bàn vang lên, cơ thể Hà Uyển bất chợt run lên, sắc mặt hoảng sợ nhìn điện thoại trên bàn mà lại không dám bắt máy.

“Bắt máy đi!” Tống Triều Dương cổ vũ Hà Uyển.

Lúc này Hà Uyển run như cầy sấy cầm điện thoại lên, nghe được lời nói trong đó sắc mặt lập tức thả lỏng nói: “Được, tôi chuẩn bị một chút lập tức qua đó ngay.”

Để điện thoại xuống, Hà Uyển cười với Tống Triều Dương nói: “Là điện thoại của Trần tổng.”

Vừa nói xong, điện thoại lại vang lên lần nữa, lần này Hà Uyển hơi do dự sau đó bắt máy, nhưng sắc mặt lập tức thay đổi, vừa nổi nóng lại vừa ấm ức.

“Phiền cô đừng quấy rầy tôi nữa được không, cô và anh ta như thế nào không liên quan tới tôi, tôi đã không còn quan hệ gì với anh, anh ta là anh ta, tôi là tôi… cô…” Nói được một nửa, mặt Hà Uyển trở nên xanh xao, tay cầm điện thoại không ngừng run rẩy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio