Đừng thấy Tô Mộ giống một người đàn bà ngoa ngoắt trước mặt Hà Uyển, thực sự là cô ta chưa từng trực tiếp mắng ai đó. Sự yếu đuối của Hà Uyển khiến cô ta không chút kiêng nể mà mắng mỏ. Thế nhưng Tống Triều Dương mắng lại cô ta như vậy khiến cô ta không chấp nhận nổi mà hét lên: “Anh là ai?”
“Tôi là cha cô.”
“Anh...”
“Anh cái gì mà anh, chỉ có cái tên ngu si như Trình Minh Đào mới ưng cái điệu bộ của cô thôi. Không phải là cô không biết vì sao anh ta đến với cô đấy chứ mà còn đuổi theo giám đốc Hà như này. Rõ là vì cô biết là cái tên Trình Minh Đào ấy vốn dĩ chỉ nhắm vào tiền của cô thôi chứ chẳng phải yêu thương gì con lợn mập như cô cả. Cô mà có chút tự tin thì cô có thể đuổi theo giám đốc Hà mà mắng không? Sự hung dữ của cô chứng tỏ là cô không tự tin, chứng tỏ cô chột dạ, ha ha, tôi dám chắc rằng đến khi cái tên khốn Trình Minh Đào kia moi móc đủ lợi lộc từ chỗ cô rồi thì hắn sẽ đá con lợn mập chết tiệt như cô thôi.”
“Anh… anh…”
Tống Triều Dương chửi một tràng khiến Tô Mộ phải nghẹn họng không thốt nên lời. Căn bản là cô ta không đối lại được nên chỉ đành thét lên một tiếng rồi đập điện thoại.
“Cậu đang làm gì vậy? Ở công ty mà sao cứ hò hét lên thế?” Tống Triều Dương chửi cho đã miệng xong thì đằng sau liền vọng lên giọng nói lạnh lùng của Trần Tú Như.
Tống Triều Dương quay đầu lại liền nhìn thấy Trần Tú Như đang đứng đằng sau khoanh hai tay lại chau mày nhìn cậu. Tống Triều Dương cười khan một tiếng rồi nói: “Tôi đang trút giận cho giám đốc Hà đấy.”
Trần Tú Như trợn mắt lên nhìn Tống Triều Dương rồi nói: “Cậu như này là trút giận cho chị ấy sao? Tôi thấy cậu đang gây rắc rối cho chị ấy thì đúng hơn. Tô Mộ đó là người dễ dây vào chắc? Cô ta là con gái của phó chủ tịch tổng bộ đấy.”
Tống Triều Dương liền nói: “Trần tổng à, câu này cô nói sai rồi. Đối với những kẻ ác như vậy cô càng yếu đuối thì cô ta lại càng được đà lấn tới. Cô ta ác với cô thì cô lại phải ác hơn cô ta. Cô ta mắng giám đốc Hà khiến giám đốc Hà tức giận. Tôi mắng cô ta thì cô ta cũng tức giận, nguyên tắc của chúng ta chính là bản thân mình không được tức giận, phải để cho cô ta tức giận mới đúng.”
Trần Tú Như vừa tức vừa buồn cười, cô nói: “Cậu lắm lý lẽ vớ vẩn thật đấy. Nhưng cậu mắng người ta kiểu gì vậy, toàn những lời lẽ khó nghe, nếu để người khác nghe được thì không hay chút nào. Tôi biết cậu quan tâm tới chị Uyển, khi nào rảnh rỗi thì cậu ở bên cạnh chị ấy lâu hơn một chút, như vậy thì tâm trạng của chị ấy sẽ tốt lên thôi.”
Khuôn mặt của Hà Uyển bỗng nhiên đỏ bừng, hôm đó cô ở cùng với Tống Triều Dương tại nhà của Trần Tú Như thì Trần Tú Như đã coi họ là một đôi rồi. Thế nhưng cô lại biết rất rõ mình và Tống Triều Dương là không thể có khả năng.
“Trần tổng à, tôi và Tống Triều Dương không phải quan hệ đó đâu, chúng tôi…” Hà Uyển muốn giải thích, thế nhưng việc hai người họ ở cùng nhau tại nhà của Trần Tú Như hình như là không dễ giải thích cho lắm.
Trần Tú Như lập tức trợn mắt nhìn Tống Triều Dương rồi tức giận nói: “Tống Triều Dương, liệu có phải cậu vì việc chị Uyển từng ly hôn mà coi thường chị ấy không?”
Tống Triều Dương vội xua tay nói: “Tất nhiên là không phải rồi.”
“Vậy thì là cậu không ưng chị Uyển sao?” Sắc mặt của Trần Tú Như lại càng khó coi hơn.
Tống Triều Dương cười khan một tiếng: “Lại càng không phải, Uyển xinh đẹp như vậy cơ mà, đừng nói là từng ly hôn một lần, kể cả có ly hôn tám lần hay mười lần thì cũng thừa sức xứng với tôi.
“Vậy cậu có ý gì?” Sắc mặt của Trần Tú Như tuy có hiền hoà hơn nhưng cô vẫn trợn mắt nhìn Tống Triều Dương.
Lúc này Hà Uyển vội cướp lời: “Trần tổng à, thực sự là cô nghĩ quá nhiều rồi, chúng tôi đều đã là người trưởng thành. Tâm trạng của tôi không tốt nên muốn tìm một người để trút mọi bức bối chứ không nhất định là phải liên quan tới chuyện tình cảm. Hơn nữa cũng chẳng phải là Tống Triều Dương không tốt với tôi mà thực sự là tôi không có ý định tái hôn.”
“Chị Uyển à, không phải là chị thực sự nghĩ như vậy đó chứ?” Trần Tú Như kinh ngạc nhìn Hà Uyển, trong mắt cô thì Hà Uyển vẫn thuộc kiểu mẫu phụ nữ khá truyền thống. Cái chuyện tình một đêm gì đó dường như không hề liên quan tới cô, ngoài ra bản thân cô cũng là một người nghiêm túc nên càng không tài nào chấp nhận được cái chuyện lên giường mà không có tình cảm này.
Hà Uyển mỉm cười nói: “Thật sự là tôi có suy nghĩ như vậy đấy, trải qua một lần tình cảm trắc trở thì tôi đã chẳng dám dễ dàng rung động nữa rồi. Tôi cảm thấy bây giờ rất ổn, mọi người đều chẳng ai có gánh nặng gì cả, cũng chẳng cần có trách nhiệm gì hết, ngược lại còn vô cùng nhẹ nhõm.”
Trần Tú Như chau mày nói: “Vậy thì tuy hai người, có điều... thực ra nếu hai người thực sự đến với nhau thì cũng không tồi đâu.”
Hà Uyển nhìn Tống Triều Dương nhưng Tống Triều Dương lại cười he he ra vẻ vô tội. Hà Uyển liền cười nói với Trần Tú Như: “Trần tổng à, thực sự là cô không cần phải lo lắng đâu, chúng tôi hiểu chúng tôi làm gì mà.”
“Vậy được rồi, tôi cũng không nhiều chuyện nữa. Tống Triều Dương, hôm nay đừng đi đâu nhé, lát nữa tôi phải ra ngoài.”
Tống Triều Dương gật đầu đáp lại rồi vội rời khỏi chỗ này. Cậu giúp Hà Uyển trút giận nhưng lại sợ cái kiểu ghép đôi bừa bãi này của Trần Tú Như.
Khoảng hơn chín giờ, Trần Tú Như và Hà Uyển cùng ngồi lên xe của Tống Triều Dương, cả hai người họ đều không nói gì ở trên xe. Sắc mặt của họ hơi đanh lại, dường như là có chuyện gì đó không dễ quyết đoán.
“Tống Triều Dương, nếu bây giờ có người cho cậu điều kiện tốt hơn, cơ hội phát triển tốt hơn thì cậu có đi không?” Trần Tú Như đột nhiên hỏi Tống Triều Dương, một câu hỏi không đầu không cuối.