Tất cả mọi người đều hiểu ý của ông. Nói trắng ra thì lúc trước Doãn Hồng Yến cũng từng nghĩ đến rồi, nhưng...
“Xã hội Nhật Bản ngoài mặt hiện đại hoá nhưng bên trong vẫn là một xã hội gia tộc truyền thống. Mỗi một người, đặc biệt là người có sức ảnh hưởng trong xã hội đều phải kế thừa sự tốt đẹp của gia tộc. Cũng giống chúng ta phải tìm tòi nghiên cứu đoàn thể ở đằng sau đó, nhất định là tinh anh được tổ thành từ trong xã hội của họ. Muốn đi vào hoặc tiếp cận thì không thể tuỳ tiện tìm bừa một người được mà đối tượng tiềm phục phải ổn định và có lịch sử gia đình được tiếp nhận. Đây là chuyện mà chỉ mong gặp chứ không thể muốn là được.” Vu Minh Na nói ra vấn đề của mọi người.
“Cái này, có lẽ chúng tôi có.” Nghiên cứu viên Trương nhìn Quan Thành Quân rồi nở một nụ cười hàm ý.
Quan Thành Quân đứng lên khỏi chỗ ngồi rồi làm thao tác một lượt trên chiếc điện thoại bảo mật của mình, sau đó ông đưa cho Vu Minh Na và Doãn Hồng Yến. Trên đó là một bức hình của người đàn ông độ ngoài tuổi, đầu tóc và bộ râu rõ ràng không được cắt tỉa gọn gàng, anh ta mặc một bộ đồ bệnh nhân, ánh mắt vô cùng đờ đẫn. Doãn Hồng Yến vừa liếc qua liền lập tức cảm thấy thảng thốt trong lòng.
“A, sao lại là anh ta?” Đây là một vùng ấm áp mà đau khổ tận sâu trong trái tim cô, người trong bức ảnh quá giống với người bạn học ở trường đại học ngoại ngữ, cũng là mối tình đầu của cô. Sao cô có thể quên được hoàng hôn đầu hạ ấy ở Trung Hải, đó là lần đầu tiên cô trở thành đàn bà. Có lẽ vì lý do này mà cô và người chồng sau này của mình không thể nào thật sự xây dựng được sợi dây tình cảm. Dẫu rằng hai người họ không thể tới bên nhau nhưng bao nhiêu năm nay, bất kể Doãn Hồng yến ở nơi nào thì khi cô cảm thấy trơ trọi nhất cũng luôn nhớ về bờ vai dịu dàng mà vững chãi ấy. Cô trấn định lại con tim đang đập loạn nhịp rồi nhìn kỹ lại vào bức ảnh. Cuối cùng cô cũng biết người đó không phải là anh ấy, rất giống nhưng chắc chắn không phải. Trán của người đàn ông này nhỏ hơn một chút, sống mũi thẳng hơn một chút, bờ môi dày hơn một chút, làn da cũng ngăm đen hơn hẳn.
Quan Thành Quân liếc Doãn Hồng Yến một cái rồi tiếp tục nói với ngữ điệu bình tĩnh:
“Tháng trước người này có âm mưu lén nhập cảnh thì xảy ra sự cố nên bị ngã từ trên cao xuống. Sau đó anh ta không hề mở miệng nhưng chúng ta thông qua dấu vân tay và DNA của anh ta thì biết được rằng người này tên là Eguchi Yosuke, ngoài mặt là một du dân không nghề nghiệp nhưng vẫn luôn ngao du tứ xứ với thân phận nhiếp ảnh gia và nhà báo tự do. Kỳ thực anh ta là một nhân viên đặc nhiệm chính hiệu, mấy năm nay anh ta đã nhiều lần tới khu vực phía Tây để chụp ảnh. Thông qua giám sát, chúng tôi phát hiện ra anh ta bí mật liên lạc với một vài phần tử phân liệt ở khu vực này, hành vi vô cùng khả nghi.”
“Gã này thực chất là một kẻ mồ côi đời thứ hai sau chiến tranh, anh ta có một cái tên là Lý Thiên Dương, anh ta vẫn luôn sinh sống ở Trung Hải cho tới năm tuổi mới tới đảo quốc định cư vì thân phận trẻ mồ côi chiến tranh của mẹ anh ta. Anh ta không giống với những đứa trẻ mồ côi đời thứ hai khác, dường như anh ta vô cùng thù hận, ngôn luận rất cực đoan. Ở một vài góc độ thậm chí còn cực đoan hơn cả một số phần tử chính hiệu. Chính bởi lý do này mà anh ta cũng có chút danh tiếng ở trong tổ chức, và cũng chẳng có gì ngạc nhiên khi làm công tác khôi phục thế lực cho chủ nghĩa quân phiệt đứng đằng sau bọn họ và những tổ chức này.
“Tại sao anh ta lại lén lút tới đây?” Vu Minh Na hỏi.
“Thiết nghĩ là tới vùng trọng điểm, đối tượng như anh ta tại các nơi đó đều bị giám sát chặt chẽ nên nhập cảnh bình thường có khi đến ngay cả visa cũng chẳng được cấp.” Quan Thành Quân giải thích.
“Muốn thay thế thân phận của anh ta sao?” Vu Minh Na bắt đầu hiểu ra trọng tâm của kế hoạch.
“Đúng vậy, người này thường xuyên ở bên ngoài, thường xuyên mất tích rồi mới xuất hiện nên sẽ không khiến người khác nghi ngờ. Anh ta có danh tiếng nhất định ở trong tổ chức cực đoan nên có thể tiếp cận, thậm chí là thâm nhập vào đó, quan trọng nhất là…”
Quan Thành Quân ngập ngừng rồi tiếp tục nói: “Không phải kế thừa gia tộc, anh ta là cô nhi đời thứ hai, mẹ anh ta sau khi tới đảo quốc không lâu thì đã qua đời, trước khi bọn họ đi thì cha anh ta đã ly hôn và vẫn luôn sống một mình ở Trung Hải. Họ hàng thân thích ở đảo quốc của bọn họ chỉ có duy nhất một người cậu, cách đây không lâu cũng mất rồi. Anh ta và con của cậu hầu như cũng chẳng qua lại gì, anh ta độc thân lâu năm, không có bạn gái cố định, đây dường như là một “đối tượng lý tưởng.”
“Chúng ta cũng có thể lén nhập cảnh, có điều là đi tới đảo quốc.” Nghiên cứu viên Trương cười bổ sung.
Khi ăn trưa, Quan Thành Quân bê khay thức ăn chủ động ngồi cùng Doãn Hồng Yến. Doãn Hồng Yến không nói gì mà chỉ im lặng ăn cơm. Quan Thành Quân cũng không nói chuyện, mãi một lúc lâu sau ông mới đẩy một tấm danh thiếp tới trước mặt Doãn Hồng Yến: “Dương Chí Dũng – huấn luyện viên sinh tồn câu lạc bộ chiến binh cuối cùng.”
Dường như Doãn Hồng Yến không nhìn thấy, cô tiếp tục ăn. Vài phút sau, cô bê khay thức ăn rời khỏi chỗ ngồi, khi rời khỏi dường như cô vô tình cầm tấm danh thiếp đi. Cô biết rằng nhiệm vụ chiêu mộ tình đầu của mình là nhiệm vụ không thể thoái thác.
“Câu lạc bộ mạo hiểm ngoài trời chiến binh cuối cùng” toạ lạc tại tầng của một toà trung tâm thương mại tầng ở trung tâm Thạch thành, thành phố trọng điểm số một Giang Nam. Doãn Hồng Yến tới nơi đón tiếp tỏ ý muốn tìm huấn luyện viên Dương xin tư vấn về một vài vấn đề chuyên nghiệp để quyết định xem liệu có tư cách làm hội viên dài hạn hay không. Cô nhân viên lễ tân vô cùng hiểu nhu cầu của “dân văn phòng” như Doãn Hồng Yến, cô bảo Doãn Hồng Yến ngồi chờ một chút, còn mình đi liên lạc với huấn luyện viên Dương.
Vài phút sau, một người đàn ông toả sáng như ánh nắng mặt trời với thân hình không hề cao lớn nhưng lại trông vô cùng rắn rỏi đi tới nơi tiếp đón. Vừa bước tới cửa thì anh ta bị sự xuất hiện đột ngột của đối tượng tìm tới khiến cho trở nên vô cùng lúng túng.
“Là em sao? Em, sao em lại tìm tới đây?” Anh ta nói hơi lắp bắp.
“Tất nhiên là tới để rèn luyện ý chí rồi, anh vẫn ổn chứ?” Kể cả Doãn Hồng Yến đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng khoé mắt vẫn ngân ngấn nước mắt.
Một lúc sau, Dương Chí Dũng đóng lại cánh cửa phòng tiếp đón, cánh cửa thuỷ tinh nặng trịch và kiên cố khiến cho cuộc đối thoại trở nên riêng tư. Sau khi thổ lộ về cuộc li biệt và nhớ lại cuộc sống hơn mười năm nay, sự kinh ngạc và xa cách ban đầu đã bị thay thế bởi cảm xúc đang nhen nhóm trở lại. Thế nhưng Doãn Hồng Yến sẽ không buông thả cảm xúc của mình, về chuyện chiêu mộ nhân viên thì nguyên tắc vàng hàng đầu là...
“Có thể khiến người được chiêu mộ nảy sinh sự tin tưởng vào tình cảm, đây là kiểu tình cảm giữa người thân với nhau chứ không thể nào trở thành tình yêu.”
“Anh vẫn thích mạo hiểu như vậy à? Sao mà một nghiên cứu sinh về tiếng Đông Á ở đại học ngoại ngữ Trung Hải bước ra khỏi trường học lại làm một huấn luyện viên sinh tồn dã ngoại thế?”
“Hê hê hê, anh không phải là một người yên tĩnh, khi còn ở trường học anh đã thích các hoạt động ngoài trời rồi. Anh không phải là tuýp người làm về học vấn, huống hồ thu nhập của huấn luyện viên ở câu lạc bộ như này cũng khá cao”. Dương Chí Dũng khôi phục lại trạng thái như nói chuyện với bạn bè.
“Anh tới rất nhiều nơi để mạo hiểm rồi sao?”
“Núi cao, hồ lớn, và khu vực phía Tây anh đều đã đi hết rồi, đặc biệt là ở khu vực phía Tây anh còn kết giao được với không ít bạn bè và cũng học được một vài thứ tiếng.” Dương Chí Dũng là người rất có thiên phú ngoại ngữ.