"Anh biết em đang phục vụ cho ai không?” Hai mắt của Doãn Hồng Yến chăm chú nhìn đối phương.
“Hê, là ban ngành an ninh có đúng không? Năm đó khi em tốt nghiệp xong đột nhiên bỏ đi không nói gì, anh có làm thế nào cũng không liên lạc được với em. Nếu không phải thầy giáo nói em đã tới nơi khác làm việc rồi thì anh còn tưởng em đã xảy ra sự cố gì rồi cơ.”
“Có thể lý giải như vậy.” Doãn Hồng Yến ngập ngừng một lúc rồi bỗng nhiên hỏi: “Anh còn tin tưởng em không?”
Câu hỏi này hơi khó, người phụ nữ trước mắt này đã trao cho anh cái lần đầu tiên của cô nhưng khi anh đang yêu cô tới mức điên dại thì cô lại biến mất không chút tăm tích. Bây giờ cô lại xuất hiện, lý do là gì?
Mãi một lúc sau, miệng của Dương Chí Dũng mới phát ra hai tiếng:
“Tin tưởng.”
“Vậy được rồi, bọn em có một nhiệm vụ cần người mạo danh xâm nhập vào nội bộ của một tổ chức cực đoan để làm công tác trinh sát và truyền tin. Công việc này vô cùng an toàn, có rất nhiều ban ngành cùng phối hợp hành động. Cùng lắm khoảng một tháng là anh sẽ nhận được một khoản thu nhập và anh cũng có thể gia nhập vào ban ngành an ninh quốc gia.” Doãn Hồng Yến chỉ nói một nửa sự thực chứ thực ra không ai có thể đảm bảo về tính an toàn của nhiệm vụ.
“Hê hê, thật hay giả đó.” Dương Chí Dũng là một người ưa mạo hiểm, cơ hội như thế này trước đây anh ta chỉ nhìn thấy trên ti vi hay phim ảnh mà thôi.
“Tất nhiên là thật rồi, nếu anh đồng ý thì bố trí đi cùng em.” Doãn Hồng Yến nói.
Dương Chí Dũng im lặng một lúc lâu rồi nói ra một câu ngoài dự tính.
“Anh ly hôn rồi, anh đang sống cùng một đứa con gái tuổi. Em biết đấy, anh không có ba, mẹ anh cũng qua đời cách đây một năm rồi. Nếu anh không ở nhà thì đứa bé phải làm sao đây, anh chỉ hy vọng trong thời gian anh không ở đây thì em có thể chăm sóc nó, em thấy có được không?”
Nửa phút sau, một câu nói đột nhiên phát ra từ miệng của Doãn Hồng Yến:
“Được, trong thời gian anh không ở đây em sẽ chăm sóc con gái anh như con ruột của em.”
Thực ra bọn họ cũng chẳng đi đâu cả, Dương Chí Dũng dùng một tờ giấy chứng minh mình bị bệnh để huỷ bỏ hợp đồng lao động với câu lạc bộ. Vào một buổi chiều đầu hạ, anh bước vào một cái sân nhỏ với cánh cửa độc đáo mang phong cách phương Tây thời Dân Quốc ở Thạch thành. Trên cánh cửa có treo tấm biển “Hội nghiên cứu sử học Dân Quốc.”
Rất hiếm người biết rằng nơi đây thuộc về cục hành động hải ngoại trực thuộc ban ngành an ninh quốc gia, nơi đây được chọn làm bộ chỉ huy liên lạc của “Hành động mạng che mặt”, cái tên này là Vu Minh Na nghĩ ra.
Bước đầu tiên của “Hành động mạng che mặt” là điều tra xem mối quan hệ xã hội và đời sống của Dương Chí Dũng và Yosuke Eguchi có sự trùng lặp nào không. Nếu có thì nhất định phải nghĩ cách cắt đứt, đây là một điểm mấu chốt để quyết xem nhiệm vụ có thành công được không.
Trong giai đoạn điều tra lý lịch, một nhóm các chuyên gia y tế, hành vi, tâm thần và ngôn ngữ học ở tận phòng giám sát đặc biệt khu vực phía Tây xa xôi đã tiến hành kiểm tra kỹ lưỡng tổn thương não của Yosuke Eguchi. Máy chụp với độ phân giải cao chụp một lượt toàn bộ phần da người, từng dấu vết, vết sẹo, vết bớt đều được ghi chép lại trong hồ sơ, MRI và tái tạo D toàn bộ cơ thể, cấu trúc cơ thể của mục tiêu được phục hồi từ lớp xương cho tới cơ. Thông qua việc quan sát hình ảnh ghi lại ban đầu và camera giám sát sau khi bị bắt thì chuyên gia hành vi đã xây dựng được tất cả các chi tiết hành động và sở thích hành vi của nhân vật mục tiêu. Thông qua bản ghi âm lịch sử và khi lẩm bẩm trong giấc ngủ, chuyên gia tâm lý đã xác định được trạng thái tinh thần của mục tiêu và từ hình ảnh độ phân giải cao ở não, các chuyên gia phân tích rằng nhân vật mục tiêu có khả năng có tính cách bốc đồng và thô bạo.
Tiếp đó là một nhóm các bác sĩ thành thạo về phẫu thuật chỉnh hình sọ não, dựa theo hình ảnh ba chiều của sọ và hình ảnh mục tiêu thì họ đã làm tổng cộng cuộc phẫu thuật với Dương Chí Dũng. Sau khi khuôn mặt đã hết sưng thì bất luận là từ cấu trúc xương hay hình ảnh bình diện thì Dương Chí Dũng và Yosuke Eguchi đã chẳng còn có điểm khác biệt nào có thể nhận ra được nữa rồi.
Oshima là một chuyên gia ngôn ngữ của Nhật Bản tới Trung Quốc từ thế kỷ trước. Với tư cách là một nhân sĩ hữu hảo vô cùng kiên định với Trung Quốc, ông đã di rời toàn bộ gia đình từ đảo quốc tới đây và lấy tên là Trịnh Tín Lương. Bây giờ ông đã hơn tuổi, ông được mời tới Thạch thành để dạy tiếng Nhật và thói quen hành vi của người Nhật Bản cho Dương Chí Dũng. Kể cả Dương Chí Dũng có thể nói một tràng tiếng Nhật vô cùng lưu loát nhưng vẫn không đủ bởi Yosuke Eguchi học tiếng Nhật tại vùng nông thôn của Kyoto. Sau này anh ta lại tới sống ở Osaka và Kyushu, có thể nói là tiếng địa phương pha trộn ở tứ xứ. Có điều Dương Chí Dũng biết nói tiếng địa phương của Trung Hải, đây vừa hay phù hợp với việc mục tiêu khó mà cắt đứt được huyết ngôn ngữ huyết mạch của mình, do đó độ khó cũng giảm xuống.
Cùng Oshimahuấn luyện anh ta “Nhật Bản hoá” là một bà lão ngoài tuổi có tên Lưu Thục Ninh. Ngày xưa bà từng du học và làm việc tại Nhật Bản, sau khi về nước trở thành một giáo sư giảng dạy văn hoá Nhật Bản ở một trường đại học, bà là một phần tử tri thứ có kiến thức uyên bác. Xét tới thân phận tổ chức cực đoan của nhân vật mục tiêu, giáo sư kể cho Dương Chí Dũng nghe về rất nhiều huyền thoại samurai trong truyền thuyết của đảo quốc, câu chuyện về anh hùng và linh hồn, và cả việc chỉ dạy cho anh lý giải được ngôi nhà tinh thần của những người này xuất phát tự tận đáy lòng. Có rất nhiều câu chuyện xuất phát từ cuốn sách cổ của Nhật Bản, có một vài chuyện là là truyền thuyết trong dân gian, Oshima nghe giáo sư Lưu kể lại mà thầm kinh ngạc.
“Không ngờ lại còn có người hiểu biết về lịch sử và truyền thuyết dân tộc tôi hơn cả tôi, hiểu rõ về tình tiết mâu thuẫn không cách nào hoá giải của dân tộc.”
“Nhớ kỹ đây, không phải cậu đang diễn kịch, cậu chính là một người Nhật Bản, một samurai hiện đại kiên định. Tất cả hành vi của cậu đều phải rửa sạch mùi vị trên cơ thể khiến người khác ghê tởm, cậu là con cháu của thần, cậu có thể hy sinh mọi thứ để phục hưng hoàng quốc. Cậu không sợ chết bởi đó là cậu đang tới con đường ắt phải đi qua khi tới ‘miếu Yasukuni’.”
Giáo sư Lưu hàng ngày đều rót vào đầu Dương Chí Dũng những suy nghĩ giày vò người ta như vậy. Chỉ có làm vậy thì mới khiến anh ta có được cách suy nghĩ vấn đề, cách nói chuyện, hành xử giống với Yosuke Eguchi. Đây là một cảnh giới cao nhất với người tiềm phục.
“Cậu đã từng nhìn thấy hoa anh đào chưa?” Trong một lần nghỉ trưa, giáo sư Lưu hỏi Dương Chí Dũng.
“Tất nhiên rồi, Thạch thành có rất nhiều chỗ trồng hoa anh đào, chủng loại cũng rất phong phú, năm nào tôi cũng thấy.”
“Tiếc thay bây giờ không phải mùa hoa, quê hương Kyoto của tôi có rừng hoa anh đào có lịch sử lâu đời nhất.” Oshimađứng bên cạnh cũng tham gia vào cuộc thảo luận.
“Cậu thấy hoa anh đào đẹp nhất vào lúc nào?” Câu hỏi của bà lão rất kỳ lạ.
Dương Chí Dũng không trả lời ngay mà nhắm mắt lại, anh để bản thân thả mình về con phố hoa anh đào bên bờ đền Kê Minh, một phút sau anh mới mở mắt ra:
“Là khi hoa rụng.”
Bà lão và Đại Đảo không nói gì mà chỉ im lặng nhìn anh. Bao ngày nay quả đã không tốn công dạy dỗ, tư tưởng của anh ta đang tiến gần với nhân vật mục tiêu.