Nhớ kỹ vào, kẻ địch của cậu vô cùng tàn ác nhưng cũng rất ưu tú. Muốn hoà nhập vào bọn họ mà thắng lợi trở về thì nhất định phải trở thành họ. Cậu phải vứt bỏ mọi thành kiến ngay từ khi còn nhỏ, chuyên tâm học hành. Người mà cậu đối mặt tuyệt đối không phải nhân vật phản diện trên phim ảnh mà là kẻ địch vô cùng đa nghi xảo quyệt lại lớn mạnh trong hiện thực. Bây giờ cậu học rất tốt nhưng vẫn chưa đủ, có lẽ cậu là học sinh đặc biệt nhất trong cuộc đời này của tôi. Yêu cầu của tôi đối với cậu là điểm, điểm đối với người khác đã là thành tích tốt rồi nhưng đối với cậu lại là tử vong, là nhiệm vụ thất bại, cậu có hiểu không?”
Dương Chí Dũng không nói gì mà anh giống như một samurai ở thời chiến quốc vậy, anh quỳ trên sàn cúi người một góc lớn hành lễ, đây là lễ tiết thầy trò truyền thống.
…
Ngô Đào và đội viên dưới trướng ông ngồi trên máy bay vận tải không quân Il-MD bay thẳng từ căn cứ địa huấn luyện Bình Hải tới căn cứ địa “công trình ”. Mấy tuần trước, sân bay của căn cứ địa vừa được hoàn thành, bọn họ là lô máy bay mô hình lớn đầu tiên đáp xuống. Ngoài đội viên ra thì bọn họ còn đem theo cả những trang bị vũ khí số lượng lớn như phương tiện chiến đấu trên mọi địa hình, máy bay trinh sát không người lái, hệ thống phòng ngự tự động, radar cầm tay cho bộ binh và từ súng trường tự động cho tới súng phóng lựu đạn tự động. Xem xét tới việc tin tức tình báo thu thập được cho thấy bản thân công trình có mức uy hiếp tiềm tàng ở mức nhất định, thêm vào đó là căn cứ địa nhiều lần yêu cầu tăng cường lực lượng công tác phòng vệ nên tuy rằng căn cứ địa toạ lạc tại vùng núi Pamir, bốn bề đều là những núi tuyết cao chọc trời và những hẻm núi dựng đứng, vị trí vô cùng kín đáo, nhưng vì đề phòng nên lãnh đạo tối cao trực tiếp yêu cầu điều động lực lượng biệt kích SSF (tìm kiếm và chiến đầu đặc biệt) tinh nhuệ nhất để phòng thủ căn cứ. Chi đội trưởng Ngô đích thân đưa theo tốp đội viên chủ chốt đầu tiên, bọn họ đều là trụ cột của các tiểu đội chiến đấu và sĩ quan trưởng với kinh nghiệm phong phú.
Tướng quân Diệp đích thân tới sân bay nghênh đón, máy bay vận tải vừa đáp xuống thì ông liền sải bước chạy tới sân băng, nhiệt tình bắt tay với chi đội trưởng Ngô.
“Hoan nghênh mọi người, có mọi người tới để tăng cường công tác phòng bị là tôi an tâm rồi.”
Nhìn các chiến sĩ ăn mặc phong phanh, ông liền yêu cầu ban ngành hậu cần điều phối vài máy phát nhiệt cỡ nhỏ tới. Chi đội trưởng Ngô đang định từ chối thì vị tướng quân lớn tuổi liền giải thích: “Nơi này chênh lệch nhiệt độ rất lớn, một số đỉnh núi và thung lũng có thể xuống tới âm độ, nếu không có máy sưởi thì không chịu nổi đâu. Cảnh vệ trước đây của chúng tôi từng nuôi rất nhiều quân khuyển nhưng chúng đều bị lạnh mà chết hết. Ở nơi khắc nghiệt như này thì giữ ấm chính là bảo toàn sức chiến đấu.”
Chi đội trưởng Ngô mất ngày để tuần tra toàn bộ căn cứ địa. Bây giờ vẫn là mùa hè nên là khoảng thời gian băng tan, núi tuyết mất đi sự che chắn, ông và tham mưu tác chiến không thể không thừa nhận là việc phòng thủ nơi này quá khó khăn, thực chất là tăng cường số lượng bộ đội quan trọng hơn là trình độ tinh nhuệ của chiến sĩ, có điều nếu như đã nhận nhiệm vụ rồi thì nhất định phải chấp hành tốt.
Sau khi bàn bạc với tướng quân Diệp xong, họ quyết định bố trí binh lực có hạn tại vị trí trọng yếu, những nơi có địa hình hiểm hóc thì bố trí hệ thống phòng ngự tự động làm chính như là máy cảm biến tự động và hoả lực không người điều khiển, ở nơi thung lũng hiếm người qua lại thì sẽ đặt mìn với số lượng phù hợp. Loại mìn này đầu tiên sẽ bắn lên với độ cao khoảng mét rồi nổ tung thành hơn miếng đạn nhựa có độ cứng cao, nó được dẫn nổ bởi máy cảm biến áp lực và máy cảm biến rung quang học, khó mà gỡ bỏ hoàn toàn trong một lần nếu không thông thạo vị trí. Chiến sĩ ở tiểu đội công trình còn đem theo máy đo sao Bắc đẩu với độ chính xác cao tiến hành đánh dấu toạ độ từng tấc đất ở căn cứ địa, toàn bộ hoả lực và nhân viên cũng đều được định vị toạ độ.
Những ngọn núi cao đặt mảng laser và gương phản xạ đều được xây lên những chòi canh cao vút. Tại điểm cao khống chế trọng yếu, các tay súng bắn tỉa đã thiết lập trận địa kín đáo phù hợp, mọi toà nhà bao gồm cả trung tâm máy tính ở trong hang cũng có những chiến sĩ mang theo một khẩu súng trường tự động công suất lớn sẽ thường xuyên tuần tra các tuyến đường không cố định. Các máy trinh sát không người lái cũng không ngừng tuần tra trên không ở căn cứ địa, tổ nhân viên điều khiển giờ luân phiên thay thế giám sát hình ảnh mà máy bay không người lái thu lại. Một tiểu đội cơ động đem theo súng phóng lựu đạn mm và tên lửa phòng không cá nhân luôn sẵn sàng nhận lệnh, bất cứ lúc nào cũng có thể ngồi lên chiếc xe địa hình tới bất kỳ toạ độ nào của căn cứ địa để tiến hành chi viện.
“Mạng che mặt đan thế nào rồi? Khi nào thì có thể sử dụng?” Nghiên cứu viên Trương vừa xuống tàu hoả liền đi tới trung tâm thành phố rồi âm thầm đi tới trung tâm liên lạc yên tĩnh giữa nơi xô bồ - “Hội nghiên cứu sử học Dân Quốc.”
“Tiến bộ rất nhanh, tố chất cơ thế của ‘số ’ rất tốt, đầu óc thông minh, có tiền đề ngôn ngữ, trước mắt thì toàn bộ việc chỉnh hình bên ngoài đều đã hoàn thành, đang tiến hành bồi dưỡng chiến thuật đấu vật và tình báo chuyên nghiệp, đã điều động giáo viên huấn luyện tốt nhất từ tổng cục rồi, tiến độ phần này hơi chậm, dù gì thì trước đây anh ta cũng chưa từng tiếp xúc với những cái này. Cái khiến người ta phải đau đầu nhất đó là “bồi dưỡng nhân cách nhân vật mục tiêu”, chúng ta vừa phải ép cho thật hoàn mỹ lại không thể thực sự rửa não của “số ’. Quan Thành Quân nói tới đây liền cười nhìn nghiên cứu viên Trương.
Trong tất cả các bài huấn luyện thì kỹ năng đấu vật và kiếm đạo Nhật Bản là cái khiến Dương Chí Dũng cảm thấy khoái chí nhất. Giáo viên của anh là một người phương Nam có thân hình nhỏ bé và khá thấp, lần đầu tiên trông thấy ông ấy thì Dương Chí Dũng còn tưởng là một người quét dọn vệ sinh cơ. Chiều cao chỉ hơn m một chút, đầu đinh ngắn ngủn, nước da ngăm đen, nếu ông ta đi trên phố thì rất có khả năng rơi vào thành phần người dân bình thường bị cướp giật. Hôm đầu tiên lên lớp, ông ta bảo Dương Chí Dũng tha hồ tấn công mình, dùng chân hay tay cũng được, thậm chí có thể lấy bất kỳ vũ khí nào từ cái ghế cho đến cái gậy gỗ. Mấy năm nay Dương Chí Dũng từng học boxing, thái quyền đạo và cũng từng luyện thiên nhu đạo một thời gian, anh còn từng cùng bạn mở một lớp huấn luyện đấu tay đôi, vậy nên mà anh vô cùng tự tin vào sức mạnh và kỹ năng của mình. Thế nhưng...
Anh thử cả lần, từ phương vị khác nhau cho tới phương pháp khác nhau, kết quả là bản thân anh vẫn bị ngã xuống đất mà không hiểu vì sao, lần nào cũng nhanh như điện xẹt.
“Đấu vật chẳng cần bất kỳ kỹ xảo nào cả, chỉ cần khống chế tốt đối thủ là được. Thời gian là mấu chốt, tốc độ là tất cả, mỗi lần tấn công đều là lượt tấn công cuối cùng, phải khiến đối thủ mất đi năng lực phản kháng.” Sau khi bị đánh mấy chục lần, thầy giáo thấp bé cũng đã mở miệng.