"Chạy rồi?” Nghe Quan Thành Quân báo cáo trong điện thoại, Dương Lợi Quốc có chút không hài lòng. Không những không tìm được nhân vật mục tiêu, thậm chí tới một chút manh mối có giá trị cũng không có. Từ khi nào phần tử thù địch lại lợi hại tới mức độ này, cứ giống như người tàng hình vậy.
“Rút về trước đi!” Dương Lợi Quốc nói, sau đó lại ngay lập tức báo cáo với lãnh đạo cấp trên.
Tổng bộ an ninh, trong phòng làm việc của thứ trưởng.
Thứ trưởng Hướng Đông Nam cầm điện thoại bảo mật trên bàn lên, suy nghĩ từ ngữ, gọi điện cho Cục phó Trần của Bộ số quân đội.
Cùng là ở Kinh Thành, tại một tòa nhà không hề nổi bật, Cục phó Trần và chủ nhiệm Cao Chính Ba đang ngồi đối diện ở trước bàn làm việc.
Hai người không ai nói gì cả, mỗi người châm một điếu thuốc. Trong phòng sặc sụa khói thuốc, gạt tàn trên bàn đã cắm đầy đầu thuốc.
Rút về từ Nam Thành, sau khi về tới Kinh Thành, Cao Chính Ba dùng tới rất nhiều mối quan hệ, bắt đầu tìm kiếm tung tích của Lâm Ngữ Đường, nhưng từ đầu tới cuối đều không hề có kết quả gì.
Khi ông đã tuyệt vọng, Hồ Thái Hòa liền góp ý, bảo ông thông qua Bộ an ninh và Cục công an thử xem.
Bộ số quân đội và Bộ an ninh đều là ban ngành đặc biệt bảo vệ an ninh quốc gia, Bộ an ninh trước đây vốn dĩ được tách ra từ Bộ số quân đội. Hai bên thường xuyên hợp tác, tính chất phân công công việc tương đối giống nhau, chỉ có điều một bên trực thuộc quân đội, một bên thuộc vào Bộ an ninh.
Cao Chính Ba không cho rằng Bộ an ninh nắm bắt được nhiều tình báo hơn mình. Vốn định tiện thể kiếm lợi, nhân tiện cũng đang rảnh rỗi, Cao Chính Ba liền gửi hồ sơ của Lâm Ngữ Đường tới kho dữ liệu của Bộ an ninh và Cục công an, kết quả đúng là đã có phát hiện.
Cao Chính Ba ôm suy nghĩ mò kim đáy bể, không ngờ lưới vung ra lại thực sự có kết quả.
Trong hệ thống nhân khẩu của Cục công an thực sự có thông tin của Lâm Ngữ Đường. Đương nhiên tên không phải là Lâm Ngữ Đường mà là Lâm Nhất Hòa, tìm được nhờ đối chiếu hình ảnh.
Lâm Nhất Hòa trong hệ thống nhân khẩu chính là Lâm Ngữ Đường với gương mặt người chết.
Hộ khẩu được di dời tới Kinh Thành sau khi mua nhà, thủ tục rất hợp lệ, không hề phát hiện ra bất cứ vấn đề gì. Hơn nữa, nguyên quán trong hộ khẩu cũng có thông tin hoàn chỉnh của Lâm Ngữ Đường.
Cao Chính Ba tốn không ít công sức không tra ra được manh mối hữu ích nào. Căn hộ của Lâm Nhất Hòa, từ khi chủ hộ trở thành Lâm Nhất Hòa thì chưa từng có người vào ở. Cao Chính Ba thậm chí cử nhân viên điều tra trông chừng ở gần đó gần nửa tháng, cuối cùng tới một cọng lông cũng không đợi được.
Cao Chính Ba rút nhân viên giám sát về nhưng không hoàn toàn từ bỏ manh mối này, thiết lập hồ sơ của Lâm Nhất Hòa thành kích hoạt thông tin cảnh báo, thông qua quan hệ của Cục phó Trần, âm thầm ghi vào trong kho dữ liệu của Bộ an ninh, chỉ cần có người tìm kiếm thông tin của Lâm Nhất Hòa trong hệ thống dân chính hay hệ thống an ninh, cảnh báo sẽ tự động kích hoạt.
Ngồi đối diện với Cục phó Trần, Cao Chính Ba đang vô cùng hối hận. Ông ta thực sự không ngờ, bản thân cho rằng tiếp tục giám sát cũng không hề có bất cứ ý nghĩa gì, vừa mới rút người giám sát về chưa được mấy ngày thì đã có người tìm tới.
Cao Chính Ba dám chắc rằng, kẻ tình nghi kiểm tra thông tin hồ sơ của Lâm Nhất Hòa ở văn phòng quản lý chung cư, trước đó chắc chắn có vào trong căn hộ đứng tên Lâm Nhất Hòa rồi.
Vừa nhận được thông tin có người kích hoạt cảnh báo, Cao Chính Ba rất muốn đích thân dẫn đội đi truy bắt nhưng Cục trưởng Trần cản ông ta lại. Vì là thông qua mồi nhử kho thông tin của Bộ công an thiết lập, nên chỉ có thể do Bộ công an điều động người đi truy đuổi vây bắt, còn Cục phó Trần và Cao Chính Ba bây giờ đang đợi tin tức cuối cùng.
“Reng reng reng…” Điện thoại chuyên dụng trên bàn làm việc vang lên. Cục phó Trần và Cao Chính Ba đưa mắt nhìn nhau, khi chuông điện thoại đổ tới tiếng thứ hai, Cao Chính Ba liền cầm lấy ống nghe, đưa vào tay cho Cục phó Trần.
“Bộ trưởng Hướng!” Nghe được thông tin mình đang đợi, Cục phó Trần nói một tiếng sau đó lại nhìn Cao Chính Ba.
“Anh Trần à, thực sự ngại quá, không bắt được người!” Hướng Đông Nam có chút áy náy.
“Các anh cũng đã giúp đỡ rất nhiều rồi!” Cục phó Trần cảm kích nói.
“Không biết là đối phương cảnh giác hay là kế hoạch hành động vốn là vậy. Đợi nhân viên điều tra của chúng tôi tới địa điểm đối tượng tình nghi xuất hiện, đối phương đã bỏ xe chạy lấy người rồi. Vết tích để lại cũng được xử lý vô cùng sạch sẽ, kĩ thuật cải trang rất cao minh. Tới bây giờ, nhân viên kĩ thuật của chúng tôi cũng không thể xác định được trong các hình ảnh giám sát có đối tượng tình nghi xuất hiện hay không…”
“Đối phương rất chuyên nghiệp!” Cục phó Trần thở dài nói.
“Đúng!” Hướng Đông Nam khẳng định, “Hơn nữa còn rất thận trọng, đụng tới là biến mất! Người như vậy, muốn theo dõi được tung tích của hắn thực sự rất khó! Trừ khi bày bố cạm bẫy từ trước, chặn đứng tại hang ổ!”
Sao đối phương có thể để mình có cơ hội như vậy chứ, Cục phó Trần cảm thấy vô cùng tiếc nuối vì đã đánh mất đi cơ hội tuyệt vời lần này.
“Tạm thời cứ như vậy đã, sau này có chỗ nào cần giúp đỡ cứ gọi điện cho tôi là được!” Hướng Đông Nam nói.
“Cám ơn lãnh đạo, sau này chắc chắn vẫn còn việc phiền tới anh!” Cục phó Trần cảm kích nói, “Hôm nào lãnh đạo có thời gian, hãy để tôi được bày tỏ lòng biết ơn!”
“Cái gì mà lãnh đạo chứ! Anh em nhiều năm với nhau rồi! Huống hồ cấp bậc của anh không hề thấp hơn tôi!” Hướng Đông Nam cảm khái nói: “Chớp mắt đã mấy chục năm, tiểu tử anh cũng thành tướng quân rồi! Trước đây khi đi lính thường mong có ngày làm quan lớn, làm tướng quân. Nhưng khi thực sự làm lãnh đạo rồi lại nhớ tới cuộc sống thời làm lính.”
“Lãnh đạo, lời nói này cảm tính rồi.” Cục phó Trần bật cười nói.
“Giống như người ta uống nước, nóng lạnh chỉ một mình mình biết thôi!” Hướng Đông Nam cảm khái nói, “Đợi có thời gian, gọi cả gã mập và bốn mắt nữa, chúng ta gặp mặt!”
“Vâng!” Cục phó Trần liếc mắt nhìn Cao Chính Ba, ngắt điện thoại.
“Lãnh đạo nói rồi, bữa nào gọi anh và lão mập, chúng ta tụ tập!” Cục phó Trần nói.
“Lãnh đạo vẫn còn nhớ tới chúng tôi ư?” Cao Chính Ba lẩm bẩm một câu.
Cục phó Trần lắc đầu không ý kiến, nghiêm mặt nói: “Không bắt được người, tiếp tới anh định thế nào?”
Cao Chính Ba vẻ mặt đau khổ, đứng dậy, áy náy nói: “Tôi xin chịu toàn bộ trách nhiệm lần này, tôi muốn đích thân dẫn đội, tiếp tục điều tra!”
“Điều tra thế nào?” Cục phó Trần hỏi: “Đối phương rất chuyên nghiệp, rất có thể đã quan sát được hành động của Bộ an ninh, muốn gặp được cơ hội tốt thế này đã là rất khó khăn!”
Cao Chính Ba lấy tay giật mạnh tóc.
Cục phó Trần thở dài nặng nề nói: “Anh cũng không phải chịu trách nhiệm gì cả, đây vốn dĩ không phải công việc anh phụ trách chính. Nhưng tôi vẫn muốn nói một câu, ở điểm này, anh thực sự không bằng lão Hồ mập! Nếu như đổi thành lão Hồ mập, đừng nói theo dõi nửa tháng, cho dù tới gần nửa năm cũng không thành vấn đề!”
Nhìn Cao Chính Ba đang tự trách mình, Cục phó Trần nói tiếp: “Mấy năm nay, trên dưới trong bộ, mọi người đều cho rằng lão Hồ mập làm bừa, cứ nhất quyết cho rằng một lão già không mấy nổi bật là Kim Bằng tiếng tăm lẫy lừng, nếu không phải lãnh đạo cưng chiều cậu ta, quân phục trên người cậu ta sớm đã phải cởi bỏ. Nhưng lão mập vẫn kiên quyết gánh chịu áp lực, theo đuổi mục tiêu suốt hơn bốn năm, chạy hết hơn nửa bản đồ toàn quốc, theo dõi buộc mục tiêu phải lộ sơ hở, cuối cùng chỉ có thể cắt đuôi tìm đường sống!”
“Mặc dù bây giờ lão mập vẫn phải chịu điều tra vì danh nghĩa không bắt được mục tiêu, nhưng mọi người đều biết rõ, mục tiêu này bị phát hiện là nhờ sự kiên trì và nỗ lực của lão mập. Tới thời điểm hiện tại, không có ai dám thừa nhận mọi người đều sai, chỉ có lão mập là đúng, và người đúng duy nhất này lại phải gánh chịu tội danh vô cớ, cũng không biết kết Cục sau này ra sao. Lão mập đang bị điều tra vẫn thản nhiên tự đắc…”
“Aizz…” Cục phó Trần thở dài một hơi nói: “Thứ anh thiếu vừa hay chính là sự nhẫn nại này, đây cũng chính là điểm mà lão mập khiến mọi người phải nể phục…”
“Hắt xì… hắt xì…” Hồ Thái Hòa đang đứng trước bao cát ở phòng tập, dùng tay xoa mũi.
“Lại là tên khốn nào chửi tao đấy?” Hồ mập lẩm bẩm một câu, đá một chân ra sau, đạp mạnh lên bao cát, bao cát hơn một trăm cân bị đá bay lên.
Mèo Rừng về tới căn nhà an toàn tạm thời được chuẩn bị sẵn từ trước. Căn nhà an toàn nằm ở một tòa nhà người dân xây cho thuê ngoài ngoại ô, có chút giống như nhà ống trước đây, toàn bộ người sống bên trong đều là công nhân viên đến từ nơi khác.
Mèo Rừng về phòng, khóa cửa sổ lại, mở một chiếc máy tính cũ kĩ ra sau đó vào phòng chat video.
Trong hình ảnh trên màn hình máy tính, một cô gái với gương mặt hotgirl mạng bắt đầu cởi đồ, uốn éo tạo dáng. Mèo Rừng coi như không nhìn thấy gì, gửi mật mã mà người khác đọc không hiểu.
“Nguy hiểm quá, suýt chút nữa bị bắt!” Mèo Rừng gửi tin cho bố già.
“Bây giờ biết lợi hại cũng không muộn, nhất định phải nhớ thận trọng.” Bố già ngồi trước máy tính trong lều bạt.
“Vậy bây giờ phải làm sao?” Mèo Rừng hỏi.
“Điều cần xác nhận lúc này là rốt cuộc thằng năm có tới Kinh Thành hay không!” Bố già nói, “Việc anh cần làm là làm thế nào có được tình báo chính xác nhất, còn phải có thể an toàn rút lui, vì thế hãy chuẩn bị kế hoạch kĩ lưỡng.”
“Rốt cuộc người của Bộ an ninh đã nắm được thông tin gì, tại sao lại tìm được địa chỉ mà ba sắp xếp cho thằng năm một cách chính xác vậy? Tại sao những thông tin này lại bị tiết lộ ra ngoài?” Mèo Rừng nghiêm túc nói.
“Tôi cũng không biết, cũng không dám bảo đảm có người đang đợi anh ở địa điểm tiếp theo hay không!” Bố già trầm ngâm giây lát nói.
Mèo Rừng nhăn mặt, việc này còn nguy hiểm hơn nhổ răng trong miệng cọp. Anh ta không biết, bố già bình thường vẫn thận trọng, sao trong việc này lại để lộ sơ hở lớn như thế, hơn nữa lại còn bị đối phương nắm chặt trong tay.
“Bây giờ tôi vẫn chưa rõ cụ thể khâu nào có vấn đề. Anh phải nhớ kĩ, nếu như cảm thấy sự việc không thể thực hiện thì đừng miễn cưỡng, an toàn là số một!” Bố già dặn dò.
“Vậy thằng năm thì sao?” Mèo rừng hỏi.
“Trước khi tôi chưa bị bắt, thằng năm vĩnh viễn an toàn!” Bố già bình tĩnh nói.
Mèo Rừng tắt máy tính, ngắt điện nguồn, tiêu hủy toàn bộ ổ cứng và ram trong máy, sau đó lại đập nát màn hình máy tính.
Mấy phút sau, Mèo Rừng lại thay đổi hình dáng, mặc comple, thắt cà vạt, cắt đầu bằng, sống mũi có đeo một cặp kính trong suốt, trên vai khoác túi da, vừa nhìn đã biết không phải người bán bảo hiểm thì là nhân viên bán hàng.
Mèo Rừng ngồi xe bus tới Kinh Thành, kế hoạch hành động bước tiếp theo dần dần hình thành trong đầu.