Trên một con phố ở Kinh Thành, một chiếc xe con trông rất phổ thông đỗ trước một con ngõ. Ngõ quá hẹp nên xe không vào được, người trên xe chỉ đành xuống đi bộ.
“Bộ trưởng, để thêm vài người nữa đến thì hơn!” Thư ký ngồi ở ghế lái phụ nhìn tình hình xung quanh rồi chần chừ nói.
“Thời đại hoà bình rồi, có thể có nguy hiểm gì chứ?” Bộ trưởng ngồi ở băng ghế sau không chút do dự nói rồi kéo cửa xe bước xuống. Thư ký và tài xế bất lực, chỉ đành nhanh chóng xuống xe.
Ba người đàn ông bước xuống xe rồi đi vào trong ngõ. Hai người đi trước và đi sau thì trẻ hơn một chút, trông chỉ độ ngoài ba mươi. Bộ trưởng đang quàng một chiếc khăn trên cổ, vừa hay che nửa mặt lại, ông được hai người họ bảo vệ ở giữa. Ông có mái tóc đã điểm bạc, có thể đoán ra được là cũng lớn tuổi rồi.
Ba người họ bước đi không nhanh cũng không chậm, hai người phía trước và sau không ngừng quan sát bốn phía xung quanh. Đi được khoảng hai ba mươi mét thì cả ba người tới trước một toà tứ hợp viện rất bình thường.
Một người đàn ông độ ngoài bốn mươi tuổi đang ngồi xổm trước cổng tứ hợp viện, mái tóc rối bù như tổ quạ, cả người co lại, miệng ông ta ngậm một điếu thuốc, trên tay là một chiếc smart phone. Hai ngón tay cái không ngừng ấn lên màn hình, hình như ông ta đang chơi điện tử. Trông ông ta rất giống ông chú già bày bán sạp hàng ở chợ mà chẳng có ai ngó ngàng tới.
“Rảnh rỗi vậy cơ à?” Bộ trưởng đứng trước cửa trêu người đàn ông đang chơi điện tử kia.
“Dẫu cho vạn trượng tài thơ, công danh vẫn chỉ xa mơ một đời!” Người đàn ông ngồi xổm dưới đất vẫn chơi điện tử, chẳng thèm ngẩng đầu lên đọc một câu thơ.
Bộ trưởng bất giác ngây ra nhưng liền lập tức phản ứng lại ngay rồi bật cười.
“Bảo cậu đến giúp tôi mà có đánh chết cậu cũng không nhận lời. Bây giờ lại ở đây nói chữ, cứ như là bất mãn lắm vậy.” Bộ trưởng cười nói: “Bây giờ mà cậu muốn tới thì tôi vẫn câu nói đó thôi: chỉ mong có thế!”
“Thôi bỏ đi, tôi không theo kịp thời đại nữa rồi!” Người đàn ông ngồi dưới đất ấn mạnh vào trò chơi trong điện thoại một cái: “Chơi điện tử thôi mà cũng không đánh lại được đám thanh niên này!”
“Tôi vào trong đây, cậu cứ chơi từ từ nhé!” Bộ trưởng cất bước tiến vào trong sân. Hai người trẻ tuổi kia cũng theo vào nhưng chẳng ngờ chân phải của người đàn ông kia lại nhấc lên chặn họ ở bên ngoài cửa.
Nhìn lãnh đạo của mình cười đùa với ông ta, hai người trẻ tuổi không dám chắc chắn rằng người đàn ông lôi thôi lếch thếch này có quan hệ gì với lãnh đạo nên cũng không dám bất kính.
“Chú ơi, bọn cháu là thư ký của lãnh đạo….” Một trong hai người trẻ tuổi cười nói, nhưng anh ta còn chưa kịp nói xong thì đã bị ông ta ngắt lời.
“Có ông đây ở đây thì đến ngay cả tiểu phân đội của đội đột kích Hải Báo cũng không làm nên trò trống gì được, lãnh đạo của cậu không mất cọng lông nào đâu mà lo…” Ông ta liếc xéo nói.
Bộ trưởng dường như không hề phát hiện ra màn này, ông đi thẳng vào trong nhà. Người đàn ông trẻ tuổi còn lại đảo mắt, anh ta tiến lên phía trước một bước, đứng bên cạnh ông già rồi cười nói: “Lợi hại như vậy sao?”
Người đàn ông lớn tuổi liền cất điện thoại đi, đứng thẳng dậy. Hai người trẻ tuổi như con mèo bị kinh hãi, vô thức lùi về sau.
Khi người đàn ông đó đứng lên, khí chất dường như cũng thay đổi long trời lở đất, khác hẳn với ban nãy. Hai con mắt của ông ta như lưỡi dao nhìn chằm chằm vào hai người trẻ tuổi, toàn thân toả ra một khí thế vô cùng nguy hiểm.
Một cô bảo mẫu khoảng ngoài năm mươi tuổi đứng ở cửa, trông thấy Bộ trưởng tiến vào thì hơi cúi người xuống.
“Chào chị!” Bộ trưởng vô cùng khách khí với cô bảo mẫu, ông không hề vì thân phận của mình mà có cử chỉ hành động gì bất kính.
Kỳ lạ ở chỗ, cô bảo mẫu hoàn toàn không hề cảm thấy bất ngờ mà vô cùng thản nhiên đỡ lấy khăn của Bộ trưởng rồi mỉm cười.
Bộ trưởng đi vào trong phòng, ngẩng đầu lên nhìn cách bày biện bên trong. Cả căn phòng được bày biện vô cùng cổ kính, trên tường treo đầy những chữ lớn đã được trang hoàng xong, trên giá để đồ trang trí đặt rất nhiều những sách tre đã gấp gọn.
Một ông lão độ gần sáu mươi đang khua bút viết trước bàn sách. Nhìn nét chữ của ông và những chữ lớn được treo trên tường kia giống như nhau, rất rõ ràng đó đều là tác phẩm của ông lão này.
Cái ông lão viết là hành thảo, nếu để người có chuyên ngành tới đánh giá thì còn kém cảnh giới đại thành một khoảng cách nhỏ. Nhưng chữ của ông lão lại vô cùng đặc biệt, chữ nào chữ nấy đều thẳng tắp, lại như hàng trăm cây kiếm đồng loạt vung lên, toát ra khí thế ngút ngàn.
“Một căn phòng đang yên đang lành mà lại bị anh làm cho giống như tiệm thư hoạ vậy!” Bộ trưởng ngồi trên ghế sô pha, nhìn ông lão viết chữ.
“Có bao nhiêu tiền cũng chẳng mua được đâu, tôi già rồi, cũng chỉ còn lại chút hứng thú này mà thôi!” Ông lão buông cây bút trong tay xuống, đỡ lấy chiếc khăn mà cô bảo mẫu đưa rồi lau sạch những vết mực bị dính lên tay.
Bên ngoài vọng vào những tiếng hô khẽ. Ông lão ngoảnh đầu theo hướng đó nhìn ra ngoài, cánh cửa sân đã bị đóng lại. Người đàn ông với mái tóc rối bù như tổ quạ đang đánh nhau với hai người trẻ tuổi mà Bộ trưởng đưa tới.
Người đàn ông đối phó vô cùng nhẹ nhàng, động tác lại cực nhanh nhẹn. Hai người trẻ tuổi kia sử dụng mọi chiêu thức mà cũng chẳng tấn công lên trên được.
Nhận lấy tách trà rồi đặt xuống bàn, Bộ trưởng thở dài thườn thượt.
“Tôi nghĩ không thông được. Dù gì thì tôi cũng được coi là trưởng bối của cậu ta, năm đó là còn là tôi giao cậu ta nhờ vả anh, vậy mà bây giờ cậu ta nhìn thấy tôi cứ như là gặp kẻ thù vậy, mặt mũi khó coi chết đi được!” Bộ trưởng nhìn người đàn ông bên ngoài nói.
“Mỗi người một chí hướng, cái mà cậu muốn sắp đặt cho cậu ta chưa chắc đã là cái mà cậu ta muốn!” Ông lão ngồi trên ghế sô pha nói.
“Vậy thì tài hoa kiếp này của cậu ta thật quá lãng phí rồi. Vừa rồi ở ngoài cửa còn oán trách tôi cơ đấy!” Bộ trưởng tiếc nuối nói.
“Hê hê…” Ông lão cười nhạt một tiếng: “Cậu biết rõ mà còn giả vờ hồ đồ sao. Rõ ràng là cậu ta muốn đòi lại công bằng cho tôi, tôi không tin là cậu lại không nhìn ra đâu!”
“Vậy được, tôi về nhà tu dưỡng, giữ gìn tuổi thọ, vị trí này anh lên làm đi!” Bộ trưởng nhún vai, hào phóng nói.
“Vớ vẩn!” Ông lão trợn mắt lên mắng: “Cậu tưởng là đang chơi đồ hàng à?”
“Thế làm thế nào bây giờ? Hơn bốn chục tuổi rồi, chẳng lẽ ở đây canh cửa cho anh à?” Bộ trưởng lại hỏi.
“Tính cách cậu ta thế nào mà cậu còn không hiểu sao?” Ông lão nói: “Qua một thời gian nữa, vòng qua được khúc ngoặt này, nghĩ thông suốt là ổn thôi.”
“Cậu là một Bộ trưởng, không ở trong bộ chủ trì đại Cục thì thôi, lại chạy tới chỗ tôi nói những việc vô nghĩa này, cậu rảnh rỗi như vậy sao?” Ông lão bưng tách trà lên uống một ngụm nói.
“Chuyện đó có động tĩnh rồi!” Bộ trưởng ngẩng đầu lên rồi khẽ nói.
“Cậu nói kỹ ra xem nào!” Tay cầm tách trà của ông lão hơi khựng lại, nghiêm giọng nói.
“Hôm qua có người báo cảnh sát, chưa đầy mười phút sau, Quan Thành Quân đã đưa đội tới đích!”
“Kết quả thế nào?” Ông lão hỏi.
“Không tìm thấy người, đến ngay cả manh mối có giá trị cũng không có luôn!” Bộ trưởng nói.
“Xem ra gã Điểu lần này đã phái thân tín ra, tác phong trước giờ vẫn luôn cẩn thận, không để lộ bất cứ dấu vết gì!” Ông lão cảm thán nói.
“Người phát mệnh lệnh là ai?” Ông lão lại hỏi.
“Hướng Đông Sơn!” Bộ trưởng nói.
“Sao cậu Hướng lại tham dự vào chuyện này vậy?” Ông lão chau mày nói.
“Bây giờ anh có nghe ngóng gì chuyện bên ngoài đâu, trong lòng anh chỉ có chữ thôi!” Bộ trưởng ai oán: “Anh Hướng vốn dĩ tư tưởng đã hơi cấp tiến, khi anh còn ở đó thì còn áp chế được chứ. Đổi lại là tôi vốn là một kẻ ngoại môn trong mắt người ta, miệng tuy không nói gì nhưng trong lòng chắc chắn có một vạn cái mâu thuẫn.”
“Oán trách tôi ít thôi!” Ông lão trợn mắt nói: “Cậu mà không có bản lĩnh gì thì có thể ngồi lên được vị trí này sao? Cậu là trưởng, cậu ta là phó, cậu ta phục tùng cậu là chuyện hiển nhiên. Chuyện như này cậu tự điều chỉnh đi, không cần dỗ tôi ra sức cho cậu đâu!”
Bộ trưởng không hề lộ ra vẻ ái ngại khi bị lật tẩy, chỉ quan tâm đến việc của mình nói: “Gã Điểu lúc gần đi thì mấy tay đứng đầu chơi rất đẹp, khiến quân đội mất hết thể diện. Thiết nghĩ bây giờ người của Bộ sắp hận đến mức cắn nát răng, gắng hết sức tìm kiếm manh mối của hắn rồi.”
“Bây giờ cái tôi lo là phía quân đội yêu cầu chúng ta hợp tác với họ cùng nhau truy tìm tung tích của gã Điểu. Nếu lúc đó mà anh Hướng chủ động xin đi giết giặc, hai bên liên thủ mạnh mẽ thì tôi và anh khả năng là chịu không nổi đâu!”
“Đừng kéo theo cả tôi vào!” Ông lão trợn mắt lên nhìn Bộ trưởng: “Bây giờ tôi đã lui về rồi, những cái này đều là việc cậu nên làm!”
“Hơ hơ…” Bộ trưởng cười nhạt, khuôn mặt nho nhã lộ ra chút ranh mãnh nói: “Đừng nói là anh đã về hưu, kể cả anh có bị chôn ở dưới đất thì tôi cũng lôi anh lên làm bia!”
“Không giả vờ được nữa rồi à?” Ông lão cười nhạt nói: “Đừng có lúc nào cũng nghĩ là tôi sẽ lo liệu cho cậu, vẫn câu nói đó thôi, việc mình tự làm thì tự giải quyết. Tôi bây giờ không làm quan nữa thì nhẹ nhõm lắm, có gì phải sợ cơ chứ!”
Sắc mặt Bộ trưởng hơi tái đi: “Chúng ta quen biết mấy chục năm nay, sao tôi không nhìn ra được anh là tên vô lại nhỉ!”
Nhìn Bộ trưởng nổi nóng, ông lão ngược lại càng thảnh thơi, ông bưng tách trà lên chầm chậm nhấp một ngụm: “Không nguy hiểm như cậu nghĩ đâu. Chỉ cần gã Điểu không về nước, cứ ở mãi bên ngoài thì chẳng ai làm gì được hắn cả. Nếu phía quân đội phái người ra nước ngoài lùng bắt thì đúng là đem thức ăn tới cho gã Điểu…”
“Cái này tôi cũng nghĩ tới rồi.” Bộ trưởng vẫn chau mày nói: “Nhưng mấu chốt là đứa trẻ này!”
“Hê hê…” Ông lão cười nhạt một tiếng: “Ông đây đã có cách giải quyết tận gốc, đừng nói là phía quân đội, đến ngay cả gã Điểu cũng không biết cậu ta ở đâu?”
“Anh giấu cậu ta đi đâu rồi?” Bộ trưởng nheo mắt hỏi.
“Mơ đi nhé!” Ông lão cười giễu một tiếng: “Đừng ai mong biết được!”
“Được, tôi không hỏi nữa, chỉ cần cậu ta an toàn là được!” Bộ trưởng nghiến răng nói.
Ông đây treo nhiều bùa hộ thân lên cậu ta như vậy, kể cả có bị ai phát hiện ra thì để xem xem ai dám đụng tới cậu ta nào! Ông lão hừ một tiếng trong lòng.