Talia hít sâu một hơi, thải ra lượng khí dư thừa trong phổi, nghiêng mình, từ từ di chuyển ra ngoài, cơ thể của cô như thể không có hệ thống xương, trơn tru như một con cá chạch, cuối cùng, cô đã hoàn toàn chui ra khỏi khe cửa chật hẹp.
Nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhảy xuống bậc thềm, bước đến cửa sổ nơi vứt bộ đồ lặn, cô muốn lấy bộ độ lặn đi, hiện trường không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Một chùm ánh sáng chói lòa cắt ngang màn đêm, theo sau là tiếng ồn của động cơ xe, một chiếc xe thể thao Ferrari đã chạy vào cổng làn xe của biệt thự.
Talia đã không còn đường lui.
Đôi mắt Đại Vương dán chặt vào tấm bảo vệ cao su của kính viễn vọng, ngón cái mở chốt bảo hiểm của PSG-, đẩy viên đạn đầu tiên vào nòng súng, chuẩn bị nổ súng yểm hộ đồng đội rút lui.
“Tôi đi cửa trước, làm nhiễu camera.” Giọng của Talia nghe có vẻ bình tĩnh.
Cô kéo bộ bikini trên người xuống vài cm, cuốn bộ đồ lặn khoác dưới vai, từ xa trông giống như một chiếc túi xách tay du lịch.
Cô nhón chân lên, bước tới cửa chính với nhịp đi nghênh ngang và tư thế thường dùng của cô gái câu lạc bộ.
Phương tiện bay không người lái đang lặng lẽ quanh quẩn ở vị trí camera cửa chính, một luồng sóng điện từ vô hình làm nhiễu bộ thu tín hiệu của đầu camera, nó nâng ống kính lên chưa đầy cm, vừa khéo bỏ lỡ tư thế tràn đầy phong tình của Talia.
Người lái xe là tài xế người Ấn Độ của Tariman, anh ta cố tình trở về lấy xì gà Cuba nhãn đỏ chế tạo đặc biệt của chủ nhân, loại xì gà chuyên cung cấp cho các cấp trên Cuba là thuốc lá duy nhất được Tariman công nhận, xì gà hôm nay mang theo lúc ra cửa đã sử dụng hết rồi, ông bảo tài xế chạy về với tốc độ km, lấy xì gà cho ông ta.
Talia mỉm cười, tràn đầy phong tình tặng một nụ hôn gió đến chiếc xe thể thao, sau đó lắc lư như say rượu bước ra khỏi cửa dưới ánh mắt của bảo vệ và tài xế.
Cuộc mạo hiểm của cô đã thành công, nhà của Tariman quá lớn, có quá nhiều phòng, luôn có những vị khách khác nhau sống ở những nơi khác nhau trong biệt thự, đôi khi, những người này sẽ chào đón các cô gái từ khắp nơi trên thế giới đến góp vui, họ cho rằng Talia chỉ là một cô gái nào đó được mời đến.
Tài xế và bảo vệ nhìn chằm chằm vào eo của Talia huýt sáo, cô nàng cố tình lắc vòng eo linh hoạt, những người đàn ông đó cười ha hả.
Dubai là một thành phố thâu đêm xa hoa.
Đại Tiện và Đại Vương nhìn thấy tất cả, Đại Vương nhanh nhẹn thu dọn vũ khí, còn Đại Tiện thì kêu gọi phương tiện bay không người lái hạ cánh trên ban công cất cánh, nhanh chóng tháo dỡ và đựng vào túi trang bị chống nước, Đại Vương ở phía trước, Đại Tiện ở phía sau, vừa đi vừa quét sạch mọi dấu vết có thể nhìn thấy.
Họ theo con đường trở về ống xử lý nước thải, trèo lên mép du thuyền ở nơi cách kênh dẫn nước của đê chắn sóng mét.
Một vệt nước nhanh chóng tiếp cận du thuyền từ bãi cát không xa, một dáng người tuyệt vời bơi đến thuyền như một con cá, qua một hồi, Talia mặc bikini trèo lên mép phải của du thuyền.
Buổi tối của Dubai có rất nhiều nữ du khách phương Tây ở các khách sạn gần đó và phụ nữ địa phương bơi trong vùng nước cạn, như vậy có thể tránh khỏi ánh mắt gay gắt của những cảnh sát tôn giáo địa phương, người dân địa phương đã quen với loại hoạt động buổi tối này.
Đại Tiện trở về cabin của du thuyền, vừa tháo dụng cụ ra vừa để một tay vận hành máy tính, màn hình có màu trắng đen, nhưng rất rõ ràng, trong loa phát thanh thậm chí còn vang ra tiếng gió thổi qua căn phòng.
“Rất tốt, nhiệm vụ hoàn thành” Anh quay đầu lại nói với đồng đội.
Đại Vương khởi động động cơ, du thuyền bắt đầu di chuyển, nửa giờ sau họ về đến bến tàu công cộng, họ thu dọn xong trang bị và đi đến khách sạn Hilton ở phía bên kia của đảo Palm, nhóm sao Thủy đã thuê một căn nhà an toàn ở đó.
Buổi trưa mỗi ngày, Lâm Trung Minh đều ăn một bát mì Soba ở tiệm mì Fujikura cách nhà ông chưa tới hai con đường, uống một bát súp miso có hương vị Izu, ăn vài miếng củ cải tươi, sau đó trò chuyện với chủ tiệm, việc này đã trở thành một hình thức sống của ông.
Những ngày qua, trong lòng ông luôn có một cảm giác thấp thỏm không yên, từ khi biết được cái chết không may của Chō Isamu trong khách sạn Four Seasons ở Paris, ông thường cảm thấy hoảng sợ, không thể ngủ được. Ông cảm thấy phía sau chuyện này dường như không hề đơn giản, thông thường mà nói những hoạt động quy phục này bị phát hiện là chuyện sớm muộn, nhưng đều có một quy luật mang tính chu kỳ, ngắn thì nửa năm, dài thì có thể kéo dài hơn mười năm, hơn nữa cơ quan chống gián điệp phải có được chứng cứ trước, có nghĩa là phải giám sát lâu dài, đôi khi sẽ tương kế tựu kế, cố tình đưa chuyển tình báo giả, hoặc phát triển người hai mặt, trong cuộc đời mấy chục năm hành nghề này của Lâm Trung Minh, trực tiếp gặp phải bất trắc trong cuộc họp tình báo đầu tiên, thực sự rất hiếm thấy.
Khoảng giờ phút chiều, ông uống xong ngụm súp cuối cùng và nói lời tạm biệt với chủ tiệm, đi theo con đường đi bộ quay trở lại, ở trên thùng rác của một con hẻm chật hẹp, ông thấy một bức tranh vẽ bằng bút lông đen, trông có vẻ như là kiệt tác của một đứa trẻ không hiểu chuyện. Lâm Trung Minh nhìn kỹ vào, lấy một tờ khăn giấy mang theo bên mình, khom người xuống rất nghiêm túc lau đi bức tranh đó, vừa lao động, vừa dùng giọng nói phù hợp để bày tỏ sự lên án đối với những kẻ phá hoại của công.
Trở về phòng sách của mình, bà chủ nhà Nobi đưa trà đến đúng giờ và kèm theo một lá thư để trong khay.
“Ngài Lâm, đây là thư tôi phát hiện trong hộp thư, lá thư rất kỳ lạ, không có ký tên, cũng không có người nhận, làm phiền ngài xem giúp.”
Lâm Trung Minh ngẩng đầu nhìn lá thư, tùy ý gật đầu.
“Được, tôi sẽ xem sau.” Dứt lời vừa uống trà, vừa cầm tờ báo hôm nay lên bắt đầu đọc.
Bà Nobi khẽ khom người chào rồi liền rời khỏi phòng sách và nhẹ nhàng đóng cửa lại, cầu thang theo bước chân của bà phát ra những tiếng động nhẹ.
Lại qua một hồi, Lâm Trung Minh đặt tờ báo xuống, cầm lá thư lên nhìn, ông bóp nhẹ vài cái, cảm thấy bên trong tựa như là vài tờ giấy khá dày xếp chồng lên nhau. Trên thư không có một nét chữ nào, cũng không có dấu bưu kiện và con tem, có vẻ như bị nhét vào trong hộp thư.
Ông đặt lá thư lại gần mũi, dùng sức ngửi, ông biết miệng của lá thư được dán bằng keo văn phòng thông thường, không có hóa chất đặc biệt gì cả.
Mở lá thư ra, bên trong là vài tờ quảng cáo mua sắm, ở bên dưới mỗi một món hàng đều là thông tin giá cả quảng cáo thông thường, không có điểm nào đáng chú ý.
“Để chúng tôi xem thử, anh muốn nói gì?” Lâm Trung Minh lẩm bẩm một câu, mở màn hình máy tính trên bàn lên, dùng con chuột mở mục lưu của trình duyệt, tìm được đường link của nhật báo Asahi Shimbun, nhấp vào.
Ông tìm thấy báo phiên bản điện tử của hôm qua, mở các quảng cáo mua sắm theo thứ tự, ghi lại từng thông tin giá cả trên đó vào cửa sổ mục ghi chép của máy tính, sau đó tìm thấy các trang báo khác nhau, các hàng khác nhau, các vị trí khác nhau theo thứ tự chữ số, tiếp theo ghi lại từng chữ trên các vị trí đó vào một cửa sổ mục ghi chép khác.