Đây là bức thư được gửi cho Lâm Trung Minh, nội dung là một câu thơ trong bài thơ dài thuộc thời kì chiến tranh La Mã cổ.
“Cái chết của dũng sĩ chẳng qua là con đường buộc phải đi qua để đến được ngôi đền vĩnh hằng.”
Lâm Trung Minh lặp lại vài lần, liền đóng cửa sổ ghi chép lại mà không lưu, tiếp theo ném lá thư cùng mẫu giấy quảng cáo vào máy cắt thành đống giấy vụn.
Buổi tối, hòm thư điện tử công cộng của Lâm Trung Minh nhận được một bức thư, bức thư này trải qua nhiều đường gửi, được phát từ địa chỉ IP ở nơi nào đó thuộc đảo nhỏ trên Thái Bình Dương. Đây là một bức thư đã được cài mật mã, và chỉ có cơ hội nhập mật mã một lần duy nhất, chỉ cần mật mã nhập vào không chính xác hoặc thử dùng phần mềm phân tích kết cấu văn kiện – bước đầu tiên của việc giải mã, thì bức thư này sẽ lập tức tự tiêu hủy.
Lâm Trung Minh nhắm mắt lại, dường như đang hồi tưởng về chuyện gì đó, sau khi trải qua đủ năm phút, ông gõ một đoạn văn bằng chữ La tinh trên bàn phím.
“Cái chết của dũng sĩ chẳng qua là con đường buộc phải đi qua để đến được ngôi đền vĩnh hằng.”
“Tích” loa máy tính vang lên, bức thư tự động mở ra nội dung chính.
Thời gian chỉ trôi qua chưa đầy phút giây, Lâm Trung Minh đã hoàn thành quá trình chuyển biến từ trạng thái người già nửa nghỉ hưu thành một con người trung niên tràn đầy sức sống, tinh lực tràn trề. Ông mở trang chủ du lịch, duyệt thông tin chuyến bay, đặt phòng khách sạn, ông cần sắp xếp ổn thỏa chuyến du lịch của mình trong thời gian ngắn nhất.
Ông mở chiếc tủ bảo hiểm từ trong ô tủ kín được bày trí sau giá sách, lấy ra một chiếc va-li bằng da, bên trong chứa vài quyển hộ chiếu bìa ngoài khác nhau, ông lựa chọn quyển hộ chiếu Pê-ru có bìa màu xanh lá, được vẽ hoa văn xinh đẹp, tiếp tục rút ra vài tấm thẻ VISA phù hợp với ảnh hộ chiếu cùng một xấp tiền Euro, chọn trong tủ quần áo ra vài chiếc áo khoác dày dặn, mũ dạ, hai bộ tóc giả, một bộ dụng cụ hóa trang, sắp xếp vào trong chiếc va-li du lịch được sử dụng từ nhiều năm trước.
Sau khi thu xếp xong hành lý, ông gọi điện cho công ty hàng không bán vé.
“Chào anh, đây là công ty hàng không Lufthansa, xin hỏi cần trợ giúp gì ạ?” Trong điện thoại truyền đến giọng điệu ngọt ngào.
“Tôi muốn xác nhận vé máy bay của mình được đặt trước, chuyến bay tối mai khởi hành từ Tokyo tới điểm đến là Belgrade.”
Một lát sau, trong điện thoại vang lên câu trả lời khẳng định và nhiệt tình, ông, Domingo Chachaban, hậu duệ thổ dân Pê ru Châu Mỹ có thể bắt đầu chuyến du lịch đúng giờ.
Khi chuyển máy bay ở Bonn, Lâm Trung Minh cảm thấy mệt mỏi, xem ra dấu vết của thời gian hằn lên cơ thể của mỗi con người đều mang lại hiệu quả như nhau, ông chỉ mỉm cười, mua một cốc cà phê từ máy bán hàng tự động để giữ sự tỉnh táo, may thay người Đức làm việc nghiêm túc, công ty hàng không Lufthansa luôn có tiếng đúng giờ, điều này giúp ông sớm kết thúc khoảng thời gian khó khăn ở sân bay, ngồi vào chiếc ghế thoải mái trên máy bay Airbus A.
Vào buổi sáng giá rét bởi nguyên do khói sương mù mịt và ẩm ướt, tay cầm hộ chiếu Pê ru tên Domingo Chachaban, Lâm Trung Minh thuận lợi thông qua hải quan Belgrade tiến vào lãnh thổ Serbia, đương nhiên, khi thông quan tại sân bay, ông ta không thể không chi trả riêng cho vài tên Hải quan với số tiền là Euro, đổi lấy sự tiện lợi khi hoàn thành thủ tục trong vòng phút.
Lâm Trung Minh không thuê xe taxi, mà đáp một chiếc taxi dù hoạt động tại sân bay, tài xế của loại xe này đều có nghề nghiệp riêng, họ tận dụng thời gian nghỉ ngơi để chở khách, kiếm thu nhập ngoài, trong quần thể này có một bộ phận được gọi là “người điều tra uyên bác” có mối liên hệ mật thiết với các tổ chức phạm tội, bọn chúng lợi dụng cơ hội chở khách ở sân bay để bắt cóc phụ nữ phương Tây xinh đẹp, những thanh niên trẻ tuổi, sau đó trực tiếp gửi những “món hàng” này đến người điều tra uyên bác, có rất nhiều phụ nữ bị bọn chúng bán vào các tụ điểm mua bán tình dục ở khắp nơi trên thế giới. Nhờ vào nghề nghiệp thứ hai này, bọn chúng trải qua những năm tháng bấp bênh nhất, cũng biến bản thân thành nanh vuốt của ma quỷ.
Đương nhiên, đối với Lâm Trung Minh mà nói, ông ta không có nguy cơ bị bán đi, nhưng tài xế đã quyết định cướp sạch của kẻ mang gương mặt đậm chất phương đông này. Tiếng Anh của lão già này cũng chỉ kém như tên tài xế, đi đường run rẩy lẩy bẩy, là mục tiêu tập kích tốt nhất.
Chiếc xe Volkswagen "con bọ" Beetle cũ kĩ đang lái trên con đường cao tốc tiến về thành phố trung tâm, hai bên đường là khu rừng dày đặc, tại một ngã rẽ, tài xế chạy xe lao vào con đường nhỏ thông qua khu rừng, Lâm Trung Minh nhắm nghiền mắt, dường như đã mệt quá ngủ thiếp đi, tài xế nhìn lão già qua kính chiếu hậu, hơi đắc ý, xem ra tiền nhậu ít nhất cho một tháng đã tới tay rồi.
Tiếp tục lái thêm vài phút, phía trước đã không còn đường, chỉ còn khu rừng rộng lớn chìm trong sương khói xen lẫn bầu không khí quái dị.
Xe dừng lại, tài xế mở cửa xe, lôi kéo lão già ra khỏi xe, dường như hắn ta lo lắng mình dùng sức quá mạnh, sẽ làm ông ta chết đi, nên chỉ giơ một cánh tay trái ra, dùng sức chưa đến một nửa.
Câu chuyện xảy ra tiếp theo chỉ có thể dùng từ nhanh như sét đánh để hình dung, tài xế cao to chỉ cảm thấy vai trái thắt chặt, tiếp theo hắn cõng ông ta lên, gối phải của ông lão húc vào cổ họng của hắn ta. Cây súng Makarov trong bao súng dưới nách hắn bị ông lão tìm ra, giấu vào trong người.
“Anh tốt nhất đừng động đậy, nói cho tôi biết, Rắn Vàng đang ở đâu.” Ngôn ngữ Serbia của Lâm Trung Minh vô cùng lưu loát.
“Con mẹ nó, đừng hòng tao nói cho mày biết, thằng già chết tiệt.” Tài xế bắt đầu chửi rủa.
“Vậy sao? Tôi có nhiều cách khiến anh phối hợp lắm, tin tôi đi, tôi là chuyên gia, và, anh lựa nơi này khá tốt đó.” Lâm Trung Minh ngẩng đầu nhìn đảo xung quanh nhanh như chớp.
“Nơi đây rất rộng rãi, chẳng phải sao?”
Hiện giờ tài xế cảm thấy nơi mình tìm quả thật tồi tệ, ngay cả bóng người đi ngang cũng chẳng thấy.
Lâm Trung Minh tóm lấy vai trái đã bị thương của tài xế, nhẹ nhàng kéo thẳng, đột nhiên dùng khớp khuỷu tay của mình gắng sức đập vào khớp khuỷu tay của hắn ta.
Toàn thân tài xế run rẩy, đôi môi vì bị đè chặt dưới đất không phát ra tiếng, gương mặt đau đớn đến nỗi vặn vẹo biến dạng.
“Tôi không biết.” Đây là câu trả lời của hắn ta.
“Thật không may, anh làm việc với đám người điều tra uyên bác lâu như vậy, thông tin lại nghèo nàn thế này, xem ra anh thích hợp ngồi xe lăn hơn.”
Lâm Trung Minh bắt đầu di chuyển về chiếc đùi của hắn ta.
“Tôi, tôi, con mẹ nó, đến hộp đêm khu vực chợ cũ Hoàng Hậu, hắn ta có mặt ở đó.”
“Cám ơn anh.” Lâm Trung Minh rút cây súng Makarov, ghì chặt gáy sau của tài xế, mở chốt bảo hiểm, dùng lực bóp cò.
Vào giây phút nổ súng Lâm Trung Minh liền lui ra sau một bước dài, máu tươi phun trào cùng óc não không làm bẩn áo khoác của ông.
Ông chỉnh đốn lại y phục, xác nhận không để lại bất kì dấu vết gì có thể khiến cảnh sát làm phiền, tiếp đó ông khởi động chiếc xe hơi Volkswagen, lái nó tiến về con đường quốc lộ đi vào nội thành.
Vừa qua giờ trưa, Lâm Trung Minh bước đi chầm chậm trên con đường nhựa cũ kĩ thuộc khu vực giáo xứ Saint Catherine được xây dựng vào thời kỳ đế quốc Áo-Hung, dưới gầm cầu ẩm ướt tối tăm, ông đứng lặng thinh trong bóng tối, đôi mắt nhìn chăm chú vào tên ăn mày lớn tuổi với vẻ ngoài rách nát, thân hình của bọn họ tương đương với nhau, cao thấp béo gầy như nhau, xem ra vết tích năm tháng để lại trên mặt hai người cũng chẳng khác gì nhau.