Diệu Thủ Đan Tâm

chương 86: chương 86

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit + Beta: Vịt

Phòng Lạc Quân Hàm ở tầng , trong nháy mắt bị cúp điện, không khí trong phòng đột nhiên căng thẳng.

Âu Dương Thiều Hoa đầu tiên là cầm điện thoại chiếu sáng giúp Hà Quyền, không được, lại lục tìm nến.

Người tuổi, vì đứa con thứ bình an mà bước đi như bay, tầng trên tầng dưới như giẫm trên đất phẳng.

Bên ngoài mưa to gió dữ, trong nhà oi bức như xông nhà tắm hơi, đừng nói Lạc Quân Hàm như vớt trong nước ra, ngay cả mồ hôi Hà Quyền cũng theo lông mi rơi xuống lộp độp.

Cảm giác được chân bên dưới tay căng lên, Hà Quyền la lớn: "Giờ đừng dùng sức! Mới mở ngón! Cậu vội làm gì! Xé rách ra ông đây đéo vá lại được!"

Không có chiếu sáng, cảm giác xấu hổ hóa thành sức mạnh, Lạc Quân Hàm rốt cục có sức hét lên với y: "Tôi không dùng sức! Tôi đau!"

"Nói thừa! Đẻ con ai mà không đau!"

"Nói dễ quá! Anh làm đi!"

"Ít nói khích tôi! Ông đây đã đẻ đứa!"

"Anh thử tuổi đẻ một đứa xem!"

"Đừng khoe với tôi! Ông đây không chôn ống có thể đẻ đến !"

"Hai thiếu gia, đừng cãi nhau nữa được không? Cả tòa thành cổ đều biết trong phòng này sinh con đó."

Vệt ánh sáng chiếu từ khe cửa vào, Âu Dương Thiều Hoa giơ giá cắm nến che chở ngon lửa lập lòe đi chậm tới bên giường.

Hắn còn chưa vào phòng đã nghe thấy hai người này cãi nhau, trên hành lang đã có rất nhiều người thò đầu ra nghe náo nhiệt.

Âu Dương Thiều Hoa đặt giá cắm nến lên tủ đầu giường, lại rút đèn pin công suất lớn cán dài nhét sau lưng ra chiếu sáng giúp Hà Quyền, nhẹ giọng an ủi Lạc Quân Hàm: "Quân Hàm, nghe cậu Hàn, nói ít đi, tiết kiệm sức."

Đau đến toàn thân không còn chỗ nào thoải mái, Lạc Quân Hàm túm ống tay áo Âu Dương Thiều Hoa vùi mặt vào ngực đối phương, tủi thân nói: "Còn không phải tại anh......"

"Tại anh, đều tại anh, chờ qua lần này, chịu đánh chịu phạt......!Ngoan nào, nhịn thêm, hết khổ nhanh thôi." Giọng Âu Dương Thiều Hoa giống như dỗ trẻ con.

"Anh đừng đi ra ngoài......!anh đi ra......!Hà Quyền sẽ quát em......"

"Được, anh chỉ đợi ở đây, đảm bảo cậu ấy sẽ không quát em nữa."

Vừa nói, Âu Dương Thiều Hoa liên tục nháy mắt với Hà Quyền.

Thấy Lạc Quân Hàm ở trước mặt Âu Dương Thiều Hoa nhỏ lại tuổi, Hà Quyền chua đến mức rụng hết răng, đồng thời nội tâm phất lên cờ tam giác ghen tị — Rõ thật là số mệnh gì đây chứ, Trịnh Đại Bạch anh dỗ em như vậy hồi nào? Ông đây đẻ cho anh đứa, mổ liền tù tì, chịu khổ hết một lần, cũng tiên sư không nghe anh nói một câu "Chịu đánh chịu phạt"!

Nắng hạn lâu ngày gặp mưa to, lúc bảng vàng đề tên, đêm động phòng hoa chúc — Ba chuyện vui lớn của đời người.

Cho nên mặc dù gió lớn sắp thổ rách cửa sổ, hạt mưa nện trên thủy tinh đùng đùng như đạn, Trịnh Vũ Hoàng vẫn tận chức tận trách thực hiện nghĩa vụ của người chồng mới cưới, hành hạ Âu Dương Diễn Vũ kêu khản họng.

Đang lúc hăng hái, đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa mạnh.

Trịnh Vũ Hoàng nghiến răng, hét to: "Ai thế?!"

"Anh, Vũ Hoàng, mở cửa!" Giọng Hà Vũ Bạch lộ vẻ hết sức vội vàng.

Vừa nghe là anh trai tìm mình, Trịnh Vũ Hoàng không thể coi như không nghe thấy, cúi đầu hôn Âu Dương Diễn Vũ, kéo chăn đơn qua quấn người lại: "Em quay lại ngay."

Kéo cửa phòng ra một khe hẹp, Trịnh Vũ Hoàng thò cái đầu ướt nhẹp ra hỏi: "Có việc?"

Hà Vũ Bạch vừa nhìn bộ dạng nó là biết hai người trong phòng đang làm gì, lập tức trên mặt nóng bỏng, giống như cậu mới là người bị phá vỡ chuyện tốt.

Nhưng như ba cậu thường nói, sinh con không đợi người, cậu xấu hổ hơn nữa cũng phải nhịn: "Chú Lạc sắp sinh, em nói với Diễn Vũ một tiếng, bảo cậu ấy mau qua giúp, anh sợ máu, không giúp được."

"Bây giờ?" Thái dương Trịnh Vũ Hoàng căng gân xanh — Phanh xe giữa đường sẽ nghẹn chết người được chứ?"

"Anh, đợi em mấy phút được không?"

Hà Vũ Bạch xấu hổ không ngẩng đầu lên được: "......!Vậy......!vậy em nhanh lên......"

Chờ Hà Vũ Bạch men theo mép tường chạy đi, Trịnh Vũ Hoàng đóng cửa cái "rầm".

Qua khoảng phút, Âu Dương Diễn Vũ vội vàng lao ra khỏi phòng, vừa nhét áo sơ mi vào trong quần vừa chạy đến phòng Lạc Quân Hàm.

Vào phòng vừa nhìn trận thế như giết lợn, chân Âu Dương Diễn Vũ vốn run rẩy lại càng như nhũn ra, ngồi rầm lên mặt thảm.

Hà Vũ Bạch ở ngoài cửa thấy y ngồi xuống đất, thân thể hành động trước đại não, xông tới muốn đỡ y.

"Hà Quyền anh đừng đè bụng tôi! Đau!"

Tiếng hét thảm của Lạc Quân Hàm làm Hà Vũ Bạch giật mình theo bản năng quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng cực kỳ đẫm máu, nhưng lại được mọi người mong đợi nhất được đèn pin chiếu sáng.

Rất......!rất nhiều máu......!

Trước khi ngất đi, Hà Vũ Bạch cảm giác thế giới biến thành màu đỏ.

"Anh, anh?"

Trong tiếng kêu vội vàng của Tề Vũ Huy, Hà Vũ Bạch chậm rãi mở mắt.

Gió hình như đã ngừng, trong phòng cũng sáng lên.

Thấy cậu rốt cục mở mắt, Tề Vũ Huy thở ra một hơi, ôm vai cậu nói: "Gọi anh mãi không tỉnh, dọa chết bọn em."

Vỗ vỗ sau lưng em gái, Hà Vũ Bạch mơ mơ màng màng hỏi: "Anh đã ngủ......!bao lâu?"

" tiếng, giờ đã gần h rồi." Tề Vũ Huy ngồi thẳng người, vén tóc xoăn của cậu, "Ba đi theo máy bay trực thăng đến bệnh viện rồi, cha trông anh cả đêm, em vừa bảo ông ấy đi nghỉ ngơi một lát."

Hà Vũ Bạch mở to mắt nhìn chằm chằm trần nhà, kéo dài hồi lâu mới nói: "Vũ Huy......!sinh con thật đáng sợ......!em nói......!ba chịu đựng hơn năm thế nào......"

"......"

Tề Vũ Huy cau mày.

Cô chưa trải qua, nhưng có thể tưởng tượng ra được.

Nhưng cho dù hiện trường máu tanh thế nào, đối với cô mà nói cũng chả sao.

Mà đối với Hà Vũ Bạch sợ máu, cô mặc dù không thể nào cảm động lây nhưng cũng hiểu, bóng ma trong lòng tuyệt đối khó có thể hình dung.

Dụi tóc anh trai, cô nàng an ủi: "Được rồi đừng nghĩ nữa, em đi gọi ba đến, ông ấy chắc vẫn còn chưa ngủ."

"Không cần đâu, anh dậy đây."

Hà Vũ Bạch chậm chạp chống người dậy.

Xuyên qua cửa sổ thủy tinh bị nước mưa rửa sáng bóng nhìn ra ngoài, cậu chớp mắt, tầm mắt xanh ngắt một mảnh.

Mặc dù thế giới máu đỏ ban đêm đã rút khỏi võng mạc, nhưng vẫn in trong lòng.

Cậu cảm thấy sau khi quay về, cần phải khám bác sĩ tâm lý.

Đi ra cửa đón máy bay, Hà Vũ Bạch nhìn xung quanh, nhưng không nhìn thấy bóng dáng Lãnh Tấn.

Cậu gọi điện thoại cho Lãnh Tấn, được cho biết đường cao tốc sân bay hơi tắc, tới liền.

Hà Vũ Bạch nói: "Không vội, em ở cửa số chờ anh, không cần vào bãi đậu xe đâu."

"Mệt lắm nhỉ?" Từ trong giọng nói mềm oặt, Lãnh Tấn nghe ra tâm trạng cậu không tốt.

"Mệt mỏi." Hà Vũ Bạch lặng yên thở dài một hơi, "Được rồi, gặp mặt nói, anh lái xe cẩn thận đi."

"Ừ, lát nữa gặp."

Cúp điện thoại, Hà Vũ Bạch kéo hành lý đi ra cửa, đứng ven đường nhìn về phía đường xe, chờ chiếc xe việt dã của Lãnh Tấn xuất hiện.

Trước đó cậu còn có chút mong đợi với hôn lễ, nhưng qua lần này của em trai, cậu bây giờ hoàn toàn không muốn tổ chức nữa.

Mệt mỏi muốn chết không nói, ai biết còn sẽ xảy ra chuyện bực mình gì.

Đợi gần phút, xe Lãnh Tấn rốt cục xuất hiện ở cuối đường.

Đỗ xe đến ven đường, Lãnh Tấn đi xuống định làm nụ hôn nóng bỏng để giải nỗi tương tư, nhưng nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Hà Vũ Bạch, đành phải thu lại tâm trạng hôn nhẹ thái dương đối phương một cái.

Xách hành lý bỏ vào cốp sau, Lãnh Tấn kéo cửa xe bên ghế lái phụ để người đi lên, hỏi: "Sao thế?"

Hà Vũ Bạch đưa tay vuốt sống mũi Lãnh Tấn.

"Nói trên đường, ở đây chỉ được dừng phút, cẩn thận camera quan sát quay được anh."

(Đứa nào re-up là chó)

Nghe Hà Vũ Bạch kể lại chuyện xảy ra trong hai ngày, Lãnh Tấn cười cả đường.

Vốn hắn còn tiếc không thể cùng Hà Vũ Bạch nghỉ phép trên đảo nhỏ nhiệt đới cảnh đẹp như thơ như họa, nhưng giờ lại cảm thấy may mắn.

"Đỡ đẻ cho thông gia, chuyện này cũng ngoài khả năng của thầy Hà." Lãnh Tấn cười nói.

Hà Vũ Bạch dẩu miệng: "Còn nói nữa hả, đứa bé vừa ra, máu tuôn ào ào, em lập tức nằm xuống......"

"Sinh con đều như vậy, cái này còn chưa cắt tầng sinh môn với forceps đâu, cắt ra thì loạn hết lên, nhìn máu thịt lẫn lộn, nè anh nói với em, hồi anh luân chuyển đến khoa sản —"

"Không nghe không nghe không nghe!" Hà Vũ Bạch bịt chặt tai.

Lãnh Tấn nghiêng đầu nhìn cậu một cái, bỗng thấy lời của mình kích thích đối phương, bèn rút tay phải sờ mái tóc xoăn đã sắp vùi giữa đầu gối, an ủi: "Lúc đấy sợ lắm nhỉ? Ngại quá, không chú ý đến tâm trạng của em, anh không nói nữa."

Hà Vũ Bạch nhắm mắt lại là thế giới máu đỏ, bắt buộc thẳng người lên mở mắt ra, cau mày nhỏ giọng lầm bầm: "Em phải đi khám bác sĩ tâm lý."

"Ừ, mai đi làm dẫn em đến chỗ Phó viện trưởng nói chuyện, ông ấy là bác sĩ tâm lý." Lãnh Tấn cầm tay cậu, nhẹ nhàng nắm lấy, "Này? Sinh con trai hay con gái?"

"Con trai, trên cổ không có nốt ruồi.

Giống chú Âu Dương, đầu rất to, nặng cân."

"Ồ, không bé đâu."

"Đúng thế, ba em nói, tuổi chú Lạc cộng thêm kích cỡ thai nhi, nếu ở khoa sản Đại Chính trăm phần trăm là mổ, có thể tự sinh thật sự là kỳ tích."

"Thầy Hà là người tài ở khoa sản mà, có ông ấy ở đó, không gọi là kỳ tích."

"Mấy hôm không gặp, anh vậy mà học được nịnh nọt rồi?" Tâm trạng Hà Vũ Bạch dường như tốt lên, mặt mày cau có lại cong lên, "Câu này anh nên giữ lại nói trước mặt ổng."

Lãnh Tấn cười cười: "Không nịnh thầy Hà, ai chặn gậy đầu rồng của chủ tịch Trịnh giúp anh?"

"Không phải còn có em sao?" Hà Vũ Bạch phồng quai hàm.

"Nói thật, em càng bênh anh, chủ tịch Trịnh càng giận."

"Anh tưởng ba em bênh anh, cha em không giận nữa?"

Lời này khiến Lãnh Tấn hơi khơi mày — Đúng nhỉ, nói có lý, mẹ vợ bênh con rể, đây không phải ghim đinh vào mắt bố vợ sao!

(Đứa nào re-up là chó)

Vào phòng, Hà Vũ Bạch vừa nói đi tắm đã bị Lãnh Tấn ôm vào lòng, hôn đến hô hấp nhịp tim rối loạn.

Lãnh Tấn ở trên xe cũng đã có đủ loại suy nghĩ, giờ khó khăn về đến nhà, vội tắm gì chứ?

Có câu nói tiểu biệt thắng tân hôn, hai người lăn lộn từ giữa trưa đến trời tối, đến khi mệt mỏi cử động ngón tay cũng khó khăn mới tha cho nhau.

Tựa vào ngực Lãnh Tấn, Hà Vũ Bạch nghe nhịp tim dồn dập dần bình tĩnh lại, yên tâm nhắm mắt lại thả lỏng.

Thở gấp, Lãnh Tấn mò điện thoại nhìn thời gian, hỏi: "Đói không, anh lười nấu cơm, gọi ship đi, muốn ăn gì?"

Hà Vũ Bạch co lại trong ngực, nhỏ giọng nói: "Được tất......!anh quyết định......"

"Vậy thì......!gọi cho em cơm cá thu đao, anh gọi cơm gà cà ri là được rồi." Lãnh Tấn vừa nói vừa bấm điện thoại.

"Anh hình như rất thích ăn cà ri." Hà Vũ Bạch nhớ tới lần đầu tiên đối phương tra hỏi cậu vấn đề chuyên nghiệp ở trong nhà ăn, chính là cà ri.

Order xong, Lãnh Tấn kề sát bên tai Hà Vũ Bạch thổi khí nóng, dâm dê nói: "Cà ri tráng dương, em không xem tin tức à? Ấn Độ có ông già, vẫn còn tưởng là bố."

Hà Vũ Bạch giơ cánh tay bủn rủn lên, đấm nhẹ ngực hắn một cái: "Anh cũng muốn vẫn còn tưởng là bố?"

"Có gì không được." Lãnh Tấn không sao cả nhún vai một cái.

Một giây sau, Hà Vũ Bạch đổi nét mặt: "Anh , em , anh có thể cấy trồng, nhưng em có thể nảy mầm sao? Anh muốn sinh với ai? Huh?"

"Đùa chút thôi mà, đừng nghiên cứu tính logic chứ......"

Lãnh Tấn cũng ý thức được mình nói hớ, mau chóng chất lên khuôn mặt tươi cười an ủi đối phương — Oimeoi! Bộ dạng vợ trợn mắt giống y mẹ vợ phiên bản trẻ tuổi làm sao đây?

Khuyên một lúc lâu, Hà Vũ Bạch vẫn bày ra khuôn mặt cá nóc tức giận.

Lãnh Tấn hết cách, liều dùng tiết tấu phá thận, dùng chiêu "Đầu giường cãi nhau cuối giường hòa", lại cần cù chăm chỉ cày cấy khắp nơi.

Chờ đồ ăn ship đến, hắn gần như là bò từ phòng ngủ đến cửa lấy đồ ăn.

Run rẩy dùng thìa đưa cơm vào trong miệng, Lãnh Tấn vừa ăn vừa nhìn Hà Vũ Bạch cưỡi chăn ngủ như chết, khóe miệng câu lên ý cười hạnh phúc.

Phải nhanh chóng tìm thời gian đăng ký kết hôn, hắn nghĩ.

Mấy hôm nay hình như hơi nguy hiểm, lại không dùng bao, nhỡ đâu tiền trảm hậu tấu, chủ tịch Trịnh không phải khua gậy đánh mình một trận?

Nhớ tới vết thương trên lưng Trịnh Vũ Hoàng, hắn bỗng thấy da căng lên..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio