Edit + Beta: Vịt
"Thầy Tiền, con giới thiệu với ba, đây là bác sĩ Nguyễn Nguyễn Tư Bình, bác sĩ Diêu Diêu Tân Vũ, bác sĩ Từ Từ Diễm." An Hưng nói, cười cười với Hà Vũ Bạch, "Bác sĩ Hà thì con không cần giới thiệu, hai người quen biết sớm hơn con."
"Chú Tiền." Hà Vũ Bạch đứng dậy.
Tiền Việt lần lượt bắt tay chào hỏi với mấy chủ trị, sau đó cười sờ sờ cánh tay Hà Vũ Bạch.
An Hưng vỗ vỗ tay, tuyên bố: "Mọi người, từ tuần sau tôi bắt đầu nghỉ phép, đến trước khi tôi quay lại, công việc y tá trưởng tạm do thầy Tiền nhận.
Nguyễn Tư Bình, Diêu Tân Vũ, hai ngươi đừng làm mất mặt đấy, thầy Tiền từng làm Phó viện trưởng quản lý hộ lý của khoa sản Đại Chính, lời thầy ấy nói, miệng vàng lời ngọc, nhất định phải nghe."
Nguyễn Tư Bình và Diêu Tân Vũ đều bày ra vẻ mặt "Tôi tại sao lại bị chỉ đích danh".
"An Hưng, không đến mức thế, làm việc với nhau đều là đồng nghiệp, học hỏi lẫn nhau." Tiền Việt vẫn là ngữ khí ôn hòa vạn năm không đổi.
Diêu Tân Vũ tiếp lời: "Đúng vậy, An Hưng, anh nhìn thầy Tiền dịu dàng thế nào, còn anh, động tí là dọa bệnh nhân khóc."
"Ít nói lung tung, chờ bên cạnh đi." An Hưng liếc hắn một cái, "Thầy Tiền, đi thôi, em đến văn phòng chủ nhiệm, chủ nhiệm Lãnh bảo còn có giải phẫu, chào hỏi với anh ấy trước."
(Đứa nào re-up là chó)
Gật đầu chào hỏi với từng người trong phòng, Tiền Việt đi theo An Hưng vào văn phòng của Lãnh Tấn.
Đến khi cửa phòng làm việc của chủ nhiệm đóng lại, Nguyễn Tư Bình nhỏ giọng thở dài nói: "Ui da, hi vọng kỳ nghỉ đẻ của y tá trưởng An có thể nhiều thêm mấy ngày, thầy Tiền dịu dàng như vậy có thể ở lâu thêm."
"Giữ hai bọn họ thật khách sáo, không phải quan hệ mẹ chồng nàng dâu sao? Còn mở miệng gọi Thầy." Từ Diễm cũng tò mò.
Diêu Tân Vũ khiêu mi: "Bác sĩ Từ, mẹ chồng và con dâu, từ cái ngày xác nhận quan hệ chính là thiên địch, tôn trọng nhau mới là thượng sách."
"Tôi không có mẹ chồng hả? Cần cậu dạy?" Từ Diễm lườm hắn.
"Cô với mẹ chồng cô một năm mới gặp một lần, xa thơm gần thối, gặp ngày lại xa nhau, căn bản không kịp kết thù — Úi da! Cô dữ quá đi! Cẩn thận tôi tìm chồng cô tố cáo!"
Bị Từ Diễm nhéo cánh tay, Diêu Tân Vũ đau đến hít khí.
Nguyễn Tư Bình bỏ đá xuống giếng, vo giấy ném lên người Diêu Tân Vũ.
Hà Vũ Bạch ở bên cạnh xem bọn họ làm ầm ĩ, lắc đầu cười cười, thu dọn đồ đặc xong định rời đi.
Nếu không phải vì chờ Tiền Việt đến gặp mặt, cậu đã có thể đi sớm hơn tiếng.
Từ Diễm hỏi: "Bác sĩ Hà, đi sớm thế? Mới h."
Hà Vũ Bạch gật gật đầu: "Đến khoa sản Đại Chính, người bệnh chuyển viện lúc trước, lúc người nhà đi quên cầm bệnh án."
Nguyễn Tư Bình cũng bực: "Gửi chuyển phát nhanh ấy, sáng gửi trưa đến, chỉ mấy đồng bạc, cần gì đích thân đi."
"Đúng lúc qua thăm bệnh nhân." Hà Vũ Bạch mím môi, "Em đi trước đây, có việc gì gọi điện thoại."
Từ Diễm vẫy tay với cậu: "Lái xe chậm chút, sắp đến cao điểm tan tầm rồi."
Hà Vũ Bạch cười cười với cô, vội vàng đi ra khỏi phòng làm việc.
Lúc chờ thang máy, cậu nhìn bóng người mơ hồ chiếu trên cửa thang máy, yên lặng thở dài.
Cuối tuần cùng Lãnh Tấn về chỗ cha, ăn cơm xong Hà Quyền lặng lẽ kéo cậu qua một bên, hỏi cậu đã kết hôn hai năm vẫn chưa có động tĩnh, có phải Lãnh Tấn không được hay không.
Đáp án đương nhiên là phủ nhận, nhưng trong nhà hai năm không có mua bao cao su cũng là sự thật.
Cho nên, Hà Quyền nóng ruột, muốn cậu tuần này rút thời gian đến chỗ mình kiểm tra.
Cậu kiểm tra không có vấn đề, mới kiểm tra Lãnh Tấn.
Hà Vũ Bạch đoán, đây là Vũ Hoàng Diễn Vũ đã có đứa thứ khiến Hà Quyền sốt ruột.
Nhìn xấp bảng kiểm tra dày cộp, Hà Quyền nhíu mày.
Con mình không có bệnh, vậy nhất định là vấn đề của con rể.
"Bảo Lãnh Tấn tan làm đến đây." Y nói với Hà Vũ Bạch.
"Anh ấy đang làm giải phẫu cấy ghép thận, chắc phải mười giờ mới gặp được." Ngồi trên sofa, toàn thân Hà Vũ Bạch không tự nhiên.
Vừa nãy bị Hà Quyền lật qua lật lại kiểm tra như bệnh nhân, lòng tự tôn hơi bị tổn thương.
Hà Quyền hơi nheo mắt, vẻ mặt kín đáo nhìn con trai: "Tiểu Bạch, con nói thật với ba, Lãnh Tấn rốt cuộc —"
"Ba! Phương diện đó thật sự không có vấn đề!" Hà Vũ Bạch đỏ bừng đầu tai.
Chuyện này Hà Quyền hỏi tổng cộng phải lần rồi, dù sao cũng không tin cậu, chẳng lẽ cậu là người nói dối sao?
Thấy con trai xụ mặt, Hà Quyền trợn mắt nghĩ một lát, nói: "Thế này đi, ba lấy hộp trữ tng trùng cho con, sáng mai làm xong, thì đưa lại cho ba."
"Ba!" Trên mặt Hà Vũ Bạch có thể vắt ra máu.
Hà Quyền khinh thường: "Sao? Con ngăn không để nó đến, ba chỉ có thể nghĩ ra cách này thôi."
"—"
Hà Vũ Bạch đã có suy nghĩ đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài — Thân là người cha làm bác sĩ khoa sản, e là không phải khiêu chiến lớn nhất cuộc đời này của y.
Ngồi bên cạnh con trai, Hà Quyền vểnh chân nhìn cậu nói: "Đừng bày mặt thối với ba, Tiểu Bạch, Lãnh Tấn đều không còn cha mẹ, nếu không không đến lượt ba lo lắng, thúc giục các con."
Hà Vũ Bạch cau mày: "Chú Mạc vẫn sống đó......"
Hà Quyền cười xùy: "Ông ấy nợ con trai ông ấy, dám giục các con sao?"
Hà Vũ Bạch cúi đầu, xoa chân Hà Quyền nói: "Ba, ba cũng đừng bận tâm nữa, bên Vũ Hoàng sang năm đã sinh đứa thứ , ba có thể hưởng niềm vui thiên luân."
(Thiên luân: Chỉ quan hệ cha con, anh em)
"Này, con tưởng ba vì bản thân à? Ba không phải lo cho con sao?" Hà Quyền bĩu khóe miệng, "Đừng nói bọn Vũ Hoàng đẻ đứa thứ , đẻ một đội bóng cũng có liên quan gì tới ba? Con nhìn Lạc Quân Hàm, suốt ngày gửi cho ba ảnh cậu ta ôm cháu ba.
Con nói, ba có thể sờ một cái hôn một cái? Cố ý chọc tức ba!"
Hà Vũ Bạch nghiêng đầu trợn mắt giống y ba cậu.
Hà Quyền giơ tay, nói tiếp: "Được rồi, Vũ Hoàng coi như là đền cho Lạc gia, ba không tranh với bọn họ.
Nhưng Tiểu Bạch, kể từ khi em gái con đi Mỹ, trong căn nhà kia bây giờ chỉ còn mình ba và Trịnh Đại Bạch, suốt ngày lườm nhau, ở nhà nói chuyện cũng vọng âm, quá lạnh lẽo......!Nếu không thì, con với Lãnh Tấn dọn về đi."
Ôm lấy cánh tay Hà Quyền, Hà Vũ Bạch an ủi y: "Con và chủ nhiệm Lãnh không phải tuần nào cũng về sao, cha không thích nhìn thấy anh ấy, anh ấy cũng kiên trì đi.
Nếu dọn về ở, con sợ hai bọn họ sớm muộn cũng có một người nghẹn chết."
"Trịnh Đại Bạch là bị các con chiều quen, cáu với ông ta một lần là đàng hoàng ngay!" Hà Quyền hầm hừ nói, "Các con đã kết hôn năm, ông ta lần nào nhìn thấy Lãnh Tấn cũng hận không thể mua một khúc gậy đầu rồng! Sao không nghĩ ông ta hồi trẻ là đức hạnh gì, giống y máy chuyển động vĩnh c —"
Hà Vũ Bạch vội vàng cắt ngang y: "Ba, xin ba đó, em không muốn biết tỉ mỉ đâu......!ờ......!đi ăn cơm tối trước đã, hơn h rồi."
"Chờ đã! Ba lấy hộp trữ tng trùng cho con trước!"
"......"
Hà Vũ Bạch quả thực muốn điên — Vụ này cuối cùng cũng chưa qua!
(Đứa nào re-up là chó)
Lãnh Tấn hơn h mới về nhà.
Hắn cho rằng Hà Vũ Bạch đã ngủ, rón ra rón rén đóng cửa lại, sờ soạng vào nhà.
Vào phòng ngủ lại phát hiện Hà Vũ Bạch vẫn tỉnh, đang tựa vào đầu giường đọc sách.
"Cơm trong tủ lạnh, em hâm nóng cho anh." Hà Vũ Bạch nói, vén chăn đơn muốn xuống giường.
"Vừa nãy ăn cùng với mấy người chủ nhiệm Cầu trong bệnh viện rồi." Lãnh Tấn đi tới bên giường, cầm lấy bình nhựa đậy nắp trắng trên tủ đầu giường, khơi lông mày hỏi: "Cái này làm gì?"
Đóng sách lại, Hà Vũ Bạch nghẹn một lúc mới nói: "Ba đưa......!bảo anh sáng mai đựng vào......!ừm......"
"Được, anh hiểu." Lãnh Tấn vội đặt cái hộp lại chỗ cũ — Cầm bỏng tay.
Hắn tủi thân bĩu khóe miệng, thở dài nói: "Thầy Hà đây là nghi ngờ anh không được mà."
"Ba không nghi ngờ anh không được, chỉ là làm kiểm tra." Hà Vũ Bạch cẩn thận tẩy trắng giúp Hà Quyền, "Anh mau tắm rửa ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm......"
Lãnh Tấn cong người hôn khóe miệng Hà Vũ Bạch, hạ giọng nói: "Sáng tối một lần, đảm bảo đựng đầy hộp.
Về đưa cho thầy Hà xem, miễn cho ông ấy lo cho em phòng đơn gối chiếc."
"Anh phiền quá đi!"
Hà Vũ Bạch xấu hổ đẩy hắn ra, vén chăn đơn lên quấn mình từ đầu đến chân.
Sáng sớm Lãnh Tấn đích thân đưa "hàng mẫu" qua cho Hà Quyền, dùng "sự thật" đầy ắp để loại bỏ nghi ngờ của mẹ vợ.
Hà Quyền đeo găng tay đánh dấu hộp trữ tng trùng, vỗ ngực Lãnh Tấn như con gà trống gáy, ném cho hắn một câu "Chờ một lát" xoay mặt chạy thẳng tới phòng thí nghiệm.
Tất cả kết quả kiểm tra bình thường, không có chút bệnh nào.
Dưới kính hiển vi mỗi con nòng nọc đều đầy sinh lực, Hà Quyền tận mắt chứng nhận.
Không phải là vấn đề sinh lý, đó chính là vấn đề tâm lý.
Mấy năm nay Hà Quyền từng gặp không ít, hai người đều không có bệnh tần suất sinh hoạt tình dục cũng bình thường, chỉ là mãi không có con, hơn nữa càng vội càng không bao giờ có cơ hội.
Có người ra ngoài đi nghỉ ngơi, thả lỏng tâm tình, lại có thể mang thai.
"Đúng rồi, Tiểu Bạch bây giờ còn khám bác sĩ tâm lý không?" Hà Quyền đột nhiên nhớ tới chuyện năm đó lúc thông gia sinh con dọa con trai ngất.
Lãnh Tấn nghĩ: "Đã mấy tháng rồi, kể từ khi không mơ ác mộng nữa hình như không đi khám."
Hà Quyền cau mày suy nghĩ một lát, đề nghị: "Không thì hai con nghỉ một thời gian đi, đi Thụy Điển, thăm ba con, chơi với ông ấy đôi tháng rồi về."
"Không phải, ba, ba cũng là chủ nhiệm khu bệnh, ba đây chỉ là làm khoa sản đã nghỉ hưu mời trở lại, huống chi con là một khu bệnh tổng hợp, đâu có thời gian nghỉ phép." Lãnh Tấn cực kỳ bất đắc dĩ.
Hà Quyền xem thường hắn: "Ba không ở nhà rảnh rỗi được, các con nếu cho ba - đứa cháu trai cháu gái ôm, ba còn lâu mới quay lại bệnh viện chịu mệt."
"Ba không phải là phải đến đại học giảng dạy sao?" Lãnh Tấn hỏi.
"Một học kỳ đi được mấy tuần chứ? Ba là bác sĩ chuyên khoa!" Hà Quyền vận khí, "Lãnh Tấn, con giờ rồi, dông dài thêm nữa, đến con cái vẫn chưa lên đại học."
"Biết ạ, ba, con sẽ cố gắng." Lãnh Tấn cam đoan kiểu cợt nhả, "À, đúng rồi, chuyện thầy Tiền đến khu con, ba biết không?"
Hà Quyền cau mày cười cười: "Biết, Tiền Việt gọi điện thoại nói với ba, ài, toàn là người xương cốt yếu không ở rỗi được.
Hồi đó nếu không phải ba chồng cậu ấy bị ốm cần y tá gia đình chăm sóc, đánh chết Trịnh Chí Khanh cũng không thả cậu ấy từ chức rời đi.
Mấy năm nay ba hợp tác với mười mấy y tá trưởng, ai cũng không vừa ý bằng Tiền Việt."
"Đến chỗ con làm cũng đã khiến thầy Tiền chịu tủi, nhưng viện trưởng Quý phái đến cũng không nên.
Thấy dự tính ngày sinh của An Hưng sắp đến, con cũng lo, thầy Tiền gọi điện thoại nói muốn đến làm giúp mấy tháng, khiến con rất vui."
"Có cậu ấy ở đây, con đỡ lo hơn một nửa, được rồi, mau đi về đi, đừng để lỡ công việc."
"Vâng, ba à, con đi trước đây."
"Cuối tuần nhớ dẫn Tiểu Bạch về nhà ăn cơm."
"Vâng ạ."
Thấy Hà Quyền rốt cục bỏ qua cho mình, Lãnh Tấn âm thầm thở phào.
Đến bãi đậu xe ngồi vào trong xe, hắn vừa khởi động xe định đi, đột nhiên nghe thấy điện thoại vang lên âm báo tin nhắn.
Hà Quyền gửi tin nhắn, hắn xem dở khóc dở cười —
【Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng.】
Được, nghe mẹ vợ, về nhà tiếp tục cố gắng tạo người..