Edit + Beta: Vịt
Hai tháng sau.
Kết thúc những ngày hè nóng bức, sẽ đến thời tiết mùa thu dễ chịu.
Nhân viên trong khu bệnh đi loanh quanh xin nghỉ đông ra ngoài du lịch, không ai muốn bỏ qua một trong những mùa hợp lòng người nhất trong năm.
Sáng sớm vừa vào văn phòng, Lãnh Tấn đã bị An Hưng đập lên bàn một xấp đơn xin nghỉ đông.
Hai người bất đắc dĩ nhìn nhau — Có phê hay không, đó là vấn đề.
Không phê bị người ta hận, phê thì mệt muốn chết.
Ví dụ như An Hưng, vừa nghỉ sinh xong quay lại làm vẫn tròn ú, kết quả chưa được mấy ngày đã rút lại bộ dạng gầy teo bé xíu ban đầu.
"Không thì, phê vài người?" Lãnh Tấn hỏi thăm dò.
An Hưng vốn nóng tính, sinh con xong càng bạo hơn, vừa nghe Lãnh Tấn nói lập tức trợn mắt: "Anh còn phê mấy người? Em giờ sắp một người bẻ làm đôi để dùng rồi."
Lãnh Tấn suy nghĩ, đột nhiên giơ tay "thiên nữ tán hoa" xấp đơn xin nghỉ, cuối cùng chỉ có tờ rớt xuống bàn.
"Cái này đi." Hắn múa bút, ký hai chữ "đồng ý" xuống đơn.
An Hưng cầm lấy đơn xin, nhìn lướt, cười cong mày: "Cám ơn, chủ nhiệm Lãnh."
Lãnh Tấn vội rút xấp đơn lại, thấy rõ tờ kia là của An Hưng, làm bộ muốn vo lại.
An Hưng đâu để hắn đổi ý, bước lên giật lấy đơn, gấp lại nhét vào túi áo y tá, giương cằm xoay mặt rời đi.
"An Hưng, An Hưng!" Lãnh Tấn vội vàng đứng dậy cản y lại, "Trước Tết cậu đừng nghỉ, mùa thu mùa đông bệnh tim não huyết quản tỉ lệ phát bệnh cao, sắp đến thời kỳ cao điểm rồi......!Không thì vậy đi, chờ Tết âm, Tết âm cậu nghỉ thông luôn, được không?"
An Hưng không vui: "Chủ nhiệm Lãnh, ngân hàng của Nguyên Bảo năm nay họp thường niên tổ chức đi Hakone họp, em muốn dẫn con đi cùng ngâm suối nước nóng, trước sau Tết âm Nguyên Bảo đều không nghỉ."
"Ngâm suối nước nóng còn cần chạy xa thế à? Anh đây này, lái đến phía bắc một tiếng, sơn trang suối nước nóng Nguyệt Lượng Cốc.
Ông chủ ở đó là người quen của anh, khi nào em đi gọi điện cho anh, anh nói một tiếng với hắn, có thể giảm giá."
"Nếu free, em suy nghĩ lại."
"Nhà sư ca của anh không nghèo đâu, em còn cần kiếm tiền thế à?"
"Đều phải tốn tiền, không bằng em đi Hakone."
"Ok ok ok! Anh gọi điện cho hắn, free cho em."
"Thế còn được."
An Hưng rút đơn xin nghỉ ra trả lại cho Lãnh Tấn.
Lãnh Tấn mau giật lại, sợ An Hưng đổi ý.
An Hưng đẩy cửa đi ra ngoài, đứng ở cửa khu làm việc công cộng, vỗ tay với mọi người đang bận rộn bên trọng, thu hút lực chú ý của mọi người: "Chủ nhiệm Lãnh nói, trước cuối năm, hủy toàn bộ xin nghỉ đông."
Mọi người lập tức oán hờn, Lãnh Tấn vừa nghe, tóc cũng dựng lên — Ai nói hủy? Đây không phải khiến người ta ghim người rơm nguyền rủa tôi sao?
"Yên lặng, yên lặng." An Hưng ra hiệu mọi người nghe mình nói trước, "Để bồi thường, cuối tuần này, chủ nhiệm Lãnh mời những người không trực đến suối nước nóng Nguyệt Lượng Cốc, mỗi người có thể dẫn theo người thân nhé.
Chủ nhiệm Lãnh mời khách những người trực, Triều Hải Lâu, cơm vây cá."
Mọi người bắt đầu hoan hô.
"Không phải! An Hưng!" Lãnh Tấn vội vàng lao ra khỏi phòng làm việc, "Anh không thể bảo ông chủ free cho nhiều người như vậy!"
An Hưng giương khóe miệng cười, trong mắt lóe ra nhanh trí: "Trong quỹ khu bệnh mình có ngàn, sơn trang suối nước nóng một vé , dù sao cũng không đi được người nhỉ? Tính cả thuê xe và tiền cơm vây cá cho người trực, vẫn còn tiền dư.
Chuyện nghỉ đông đã giải quyết, cũng không cần anh tiêu một xu, nhét trái tim lại trong bụng đi."
Lãnh Tấn lúc này mới nhớ tới còn có tiền riêng.
Là luật của chủ nhiệm Bùi hồi ở khu để lại, đầu tháng mỗi người đóng đồng, dùng để mua quà sinh nhật cho nhân viên khu bệnh, liên hoan tập thể, phần thưởng hoạt động và tất cả phúc lợi ngày lễ lớn nhỏ.
Quỹ do y tá trưởng quản lý, tiền để trong két phòng làm việc y tá trưởng.
"Vậy mà ngàn?" Lãnh Tấn thật là kinh ngạc.
An Hưng gật gật đầu: "Nước chảy đá mòn, hơn mười năm rồi, tính tiền tiêu hàng năm cũng có thể dư lại không ít.
Hơn nữa hồi chủ nhiệm Bùi ở đây, mỗi tháng nộp , để mua quả ướp lạnh cho bệnh nhân hoàn cảnh khó khăn."
Lãnh Tấn ho nhẹ một tiếng, lúng túng nói: "Vậy sau này tôi cũng đưa mỗi tháng ."
"Mẹ sư, tên keo kiệt cũng nhổ lông rồi."
"......"
Lẽ ra còn định khen An Hưng tính toán tỉ mỉ biết sinh hoạt, nhiều năm như vậy tiết kiệm không ít tiền, nhưng Lãnh Tấn vừa nghe hắn sỉ nhục mình, lập tức nuốt khen ngợi lại trong bụng.
Từ tòa khám bệnh đi ra đi về phía khu nằm viện, Hà Vũ Bạch đột nhiên muốn uống sữa chua, quay lại chạy tới siêu thị mini ở cổng viện.
Từ lúc cậu thích đồ ăn chua ngọt, Lãnh Tấn đã ảo tưởng ra long phượng thai.
Nhưng trên thực tế, siêu âm hiển thị chỉ có một cục cưng.
Ngậm sữa chua đi ra khỏi siêu thị mini, Hà Vũ Bạch đụng phải con Thìa lê chân bò trên mặt đất cạnh vườn hoa.
Cậu tốn sức ngồi xuống, bóc nắp sữa chua, đút nửa hộp sữa chua còn lại cho nó.
"Lại giả bộ đáng thương? Chiêu này vô dụng với tao, lần sau không được thế này nữa nhé." Cậu cười sờ đầu con Thìa.
Con Thìa ngẩng đầu lên, lè lưỡi liếm sạch sẽ sữa chua dính khóe miệng, trong mắt toát ra vẻ thê lương.
Nó phát ra tiếng u u, không nhịn được dụi đỉnh đầu vào lòng bàn tay Hà Vũ Bạch.
Hà Vũ Bạch phát giác khác thường của nó, quăng ánh mắt về phía chân sau lê trên mặt đất, chú ý tới lông nửa người dưới con Thìa rất bẩn, xem ra thật sự vẫn kéo lê chân.
Đưa tay vuốt cột sống con Thìa, ngực Hà Vũ Bạch co thắt lại — Có một đốt xương sống sai chỗ.
Ôm con Thìa vào ngực, cậu chống mép bồn hoa đứng lên, đi chầm chậm tới quán ăn nhanh h đường đối diện.
"Ui da! Bác sĩ Hà, mau thả xuống! Người con Thìa bẩn!" Bà chủ thấy Hà Vũ Bạch ôm con Thìa đi vào, vội tiến lên đón lấy.
"Nó sao thế?" Hà Vũ Bạch vừa rửa tay ở bồn nhỏ trước cửa vừa hỏi.
Bà chủ vuốt lông con Thìa, giận dữ nói: "Haiz, hai hôm trước có đứa bé, phụ huynh không trông, chạy ra giữa đường, nếu không phải con Thìa của chúng tôi xông lên xô ngã nó, chắc đã bị xe nghiến rồi! Phụ huynh đuổi theo ra nhìn, con Thìa đang nằm sấp trên người đứa bé kia, tưởng con Thìa muốn cắn đứa bé, không phân biệt tốt xấu, giơ chân đạp con Thìa! Còn xách con Thìa lên quăng lên cây ngã, suýt nữa ngã chết!"
Vừa nói, bà chủ vén tạp dề lên lau nước mắt.
Hà Vũ Bạch nghe, lòng chua xót không thôi, giơ tay dùng mu bàn tay lau ẩm ướt khóe mắt.
Xì mũi xong, bà chủ nói tiếp: "Ông bác thu vé xe bên cạnh không nhìn được, tiến lên ngăn lại, còn báo cảnh sát giúp.
Cảnh sát đến, xem camera, lúc này mới chân tướng rõ ràng.
Lúc tôi xem camera đau lòng lắm, con Thìa của chúng tôi hiền lành lắm, đám người kia lại đánh nó như vậy, nó cũng không há miệng cắn người......!Mấy phụ huynh không chịu đưa con Thìa đi chữa, cảnh sát hòa giải hồi lâu, mới ném đồng, phủi đít đi......!Tôi với chồng đưa con Thìa đi bệnh viện thú y, bác sĩ nói, không chữa khỏi được, phải mổ, mổ cũng không chắc chắn khỏi, còn tốn mấy chục nghìn......!Bác sĩ Hà, cậu nói chúng tôi thức khuya dậy sớm, tiết kiệm ít tiền không dễ dàng, cũng chỉ có thể......!chỉ có thể để con Thìa oan ức......"
Con Thìa thấy chủ nhân khóc đến thương tâm, ra sức dùng chân trước chống người dậy, muốn liếm nước mắt giúp bà.
Nhưng nửa người dưới nó không dùng sức được, cố ngửa đầu cũng chỉ có thể liếm cánh tay chủ nhân.
Thấy con Thìa thân người như thế, Hà Vũ Bạch tuôn nước mắt như mưa.
Kết quả cậu vừa khóc, dọa bà chủ không dám khóc nữa, khuyên cậu: "Bác sĩ Hà, đừng buồn mà, cậu mang thai không nên khóc......!Con Thìa ở đây, chúng tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi nó, chúng tôi khô miệng cũng không để nó khát......!Cứu đứa bé kia là tích đại đức, kiếp sau nó có thể đầu thai làm người."
Hà Vũ Bạch lau nước mắt, vất vả ngồi xuống, ôm con Thìa vào ngực, hít mũi nói: "Dì, con dẫn con Thìa về chụp X-quang, chỉ cần chữa được, con chữa cho nó."
Bà chủ nửa vui nửa buồn: "Bác sĩ Hà, vậy tốn bao nhiêu tiền......"
"Chuyện tiền nong, dì không cần quan tâm, giao cho con."
"Ui cha, con Thìa của chúng tôi đây là gặp được quý nhân......"
"Nó là vì cứu người, không thể để nó oan ức."
"Vậy......!đưa dì ôm, bác sĩ Hà, cháu đi rửa tay, trên người con Thìa bẩn lắm."
Bà chủ vội ôm con Thìa vào ngực, trong mắt toàn là nước mắt cảm kích.
Người ở Tổng hợp Đại Chính gần như đều bị con Thìa lừa, bình thường không tính nó lắm, cảm thấy nó còn khôn hơn người.
Nhưng vừa nghe nó vì cứu đứa bé bị đánh thương, đều cảm thấy căm phẫn, đồng thời cũng kính nể nó.
Nhưng con Thìa dù sao cũng là chó, sợ bệnh nhân nhìn thấy có ý kiến, Lãnh Tấn nhân lúc nghỉ trưa khoa phóng xạ không có ai xếp hàng, dùng chăn đơn quấn kín con Thìa ôm đến phòng X quang chụp chiếu.
Phim X-quang ra, Lãnh Tấn vừa nhìn, trong lòng càng bất bình thay con Thìa.
Con Thìa không những tổn thương eo, xương sườn cũng gãy hai cái, chân trái sau còn bầm nặng.
Nghe bà chủ nói lúc đó con Thìa bị ném ứa máu miệng, Hà Vũ Bạch ôm con Thìa về làm siêu âm trước, kiểm tra có xuất huyết trong hay không.
"Bây giờ có người, còn không bằng con chó." Lãnh Tấn nhìn phim X-quang, vừa nhìn vừa cảm khái.
Hà Vũ Bạch xoa con Thìa nằm sấp trên đùi, được các y tá tắm thơm tho, nói với Lãnh Tấn: "Em muốn nhận nuôi con Thìa, nó tốt với trẻ con như vậy, tương lai nhất định rất biết chăm sóc Tiểu Tiểu Bạch."
"Ông bà chủ quán ăn nhanh đồng ý là được, anh không có ý kiến." Lãnh Tấn đặt phim X-quang xuống, suy nghĩ một chút nói: "Anh có người anh dạy ở đại học Nông nghiệp, có thể mượn chỗ anh ấy mổ cho con Thìa, nhưng dựa theo tình hình con Thìa, tỷ lệ thành công / đi."
"Thử xem sao, dù sao cũng tốt hơn để nó bò hết nửa đời sau." Hà Vũ Bạch cầm chân trước con Thìa, chắp lại vái Lãnh Tấn mấy cái, "Mau cám ơn chủ nhiệm Lãnh, anh ấy đỉnh lắm."
Con Thìa thè lưỡi liếm tay Lãnh Tấn, để bày tỏ cảm tạ.
Lãnh Tấn ngồi xổm xuống, xoa đầu mặt con Thìa, cười nói: "Nhóc thối mày, diễn trò giỏi lắm rồi nhỉ? Nào, trả lại chỗ xúc xích hồi trước lừa tao một tháng đi."
Con Thìa ho, làm bộ muốn ói.
Lãnh Tấn vội ôm lấy nó khỏi đùi Hà Vũ Bạch, xách ra ngoài cửa.
Kết quả con Thìa không muốn ói, xem tình hình dường như là nghe hiểu Lãnh Tấn, muốn đòi nó xúc xích.
Thật là thành tinh.
Lãnh Tấn hỏi bạn mượn phòng giải phẫu đại học Nông nghiệp mổ cho con Thìa, Khương Hành sau khi nghe nói, chủ động đề xuất làm trợ thủ cho hắn.
Thú y và nhân y tuy nói không giống nhau, nhưng bản chất không đổi.
Lãnh Tấn tốn chút thời gian xem mấy tài liệu bó xương chó của nước ngoài, ghi nhớ cặn kẽ trình tự và nội dung chủ yếu khác với con người.
Để đảm bảo không xuất hiện "sự cố chữa bệnh", Lãnh Tấn hứa tạ lễ bằng một bữa BBQ, kéo cả bạn của người cho mượn phòng mổ tới cùng giải phẫu.
"Tiểu Bạch, Khương Hành, đây là Viên Dã, anh em giường trên của anh hồi đại học, học lâm sàng hai năm, chuyển sang học thú y."
Lãnh Tấn giới thiệu giúp bọn họ, "Viên Dã, đây là Hà Vũ Bạch, người yêu tôi, cũng làm ở Tổng hợp Đại Chính......!Đây là Khương Hành, năm nay vừa vào chỗ tôi."
"Bác sĩ Viên, chào anh." Hà Vũ Bạch lễ phép bắt tay với Viên Dã.
Viên Dã cao tầm trung, vóc người khỏe khoắn, ngũ quan đoan chính mặc chữ quốc (国), làn da lộ ra bên ngoài quần áo đen đến đỏ lên.
Mắt mày hắn đều tươi cười, nhìn qua không phải kiểu người khó ở chung.
Bắt tay với Hà Vũ Bạch, Viên Dã đưa tay về phía Khương Hành.
Khương Hành đưa tay bắt qua loa với hắn, tò mò hỏi: "Bác sĩ Viên, sao anh không học lâm sàng, lại chuyển sang chữa động vật?"
Viên Dã đấm vai Lãnh Tấn, tỏ vẻ u oán: "Tại Lãnh Tấn, cứ kéo tôi đi xem phim phóng sự về động vật hoang dã Tây Phi, hại tôi bị mấy sinh linh trên thảo nguyên thưa cây mê hoặc.
Tốt nghiệp xong, chạy khắp vườn thú hoang trên thế giới, chỉ cần động vật các cậu biết, tôi đều đã chữa."
"Kiến?" Lãnh Tấn xoa vai, hỏi móc.
Viên Dã nặn ra âm thanh từ kẽ răng: "Động vật có vú sống trên đất bằng.
Lãnh Tấn, đừng trêu tôi, kẻo lát nữa tôi kể hết chuyện xấu hồi đại học của cậu cho bác sĩ Hà."
Hà Vũ Bạch nghe, ánh mắt không rõ mưu đồ nhìn về phía Lãnh Tấn.
"Mau mau, làm chính sự."
Lãnh Tấn giao con Thìa vào tay Viên Dã, rút tay ra đẩy mạnh người vào phòng giải phẫu.
Lúc tiêu độc, thấy chỉ có Khương Hành và Lãnh Tấn, Viên Dã tò mò hỏi: "Bác sĩ Hà không đến?"
"Tiểu Bạch sợ máu." Lãnh Tấn nhún vai một cái.
"À, ra vậy, vậy cậu ấy làm bác sĩ đúng là vất vả." Viên Dã thò đầu khỏi phòng tiêu độc, nói với Hà Vũ Bạch: "Phòng chăm sóc có gấu trúc mới nửa tuổi đang thời kỳ dưỡng bệnh sau phẫu thuật, cậu có muốn đi xem thử không?"
"Xem." Mắt Hà Vũ Bạch sáng lấp lánh.
"Tầng , nói với hộ lý là bạn tôi, cô ấy sẽ dẫn cậu vào."
Đến khi Viên Dã trở lại phòng, Lãnh Tấn nói sâu kín: "Tôi cũng muốn xem gấu trúc."
Viên Dã không để ý hắn, xoay mặt hỏi Khương Hành: "Bác sĩ Khương, cậu có muốn đi xem không?"
"Phẫu thuật cho con Thìa xong trước đã rồi đi xem." Khương Hành cười cười, trên mặt lõm ra lúm đồng tiền, "Tôi cạo lông cho con Thìa, các anh chuẩn bị dụng cụ giải phẫu nhé."
Tầm mắt bay theo Khương Hành vào phòng giải phẫu, Viên Dã nhìn chằm chằm bóng lưng đối phương một lúc, quay người dùng cùi chỏ đụng eo Lãnh Tấn, hỏi: "Này, Lãnh Tấn, bác sĩ Khương của các cậu, có người yêu chưa?"
"Huh? Lão Viên, cậu định trâu già gặm cỏ non?" Lãnh Tấn khiêu mi.
Người anh em giường trên này vì chữa bệnh cứu "người", phiêu bạt hơn nửa trái đất.
Nghe nói từng có mấy người yêu khác màu da, tuy nhiên bởi vì khác biệt văn hóa hoặc là vấn đề tín ngưỡng tôn giáo mà mỗi người một ngả, để lỡ bản thân đã hơn vẫn chưa lập gia đình.
Viên Dã không động đậy, hỏi ngược lại: "Không biết xấu hổ nói tôi, Hà Vũ Bạch mới bao nhiêu?"
", Khương Hành , cậu đó......!Này? Năm nay năm mấy rồi?"
"Tôi còn nhỏ hơn cậu mấy tháng đấy!"
"Chậc, vậy cậu lớn nhanh hơn tôi......"
"Lát tôi phải nói chuyện với bác sĩ Hà, kể hết mấy chuyện xấu hồi đại học của cậu."
"Không phải chứ, đùa như vậy không vui đâu?" Lãnh Tấn quay đầu lại liếc phòng giải phẫu, hạ giọng, "Lão Viên, song thân Khương Hành đều tự kỉ, nếu cậu muốn theo đuổi cậu ấy, nên chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Viên Dã nghe vậy cười khẽ.
"Tôi giao tiếp với động vật nửa đời, còn sợ không nghe hiểu tiếng người?".