Diệu Thủ Đan Tâm

chương 99: chương 99

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Edit + Beta: Vịt

Ca phẫu thuật của con Thìa hiệu quả tốt, gần như có thể khôi phục lực chi sau.

Viên Dã cho rằng vẫn sẽ để lại di chứng, nhưng không đến mức lê trên đất.

Hắn đề nghị tạm thời để con Thìa ở đại học nông nghiệp, tiện thay thuốc, chờ miệng vết thương khép lại khỏi hẳn rồi đón đi.

Hà Vũ Bạch gọi điện thoại thông báo tin để con Thìa lại viện cho vợ chồng ông chủ quán ăn nhanh, cũng uyển chuyển đề xuất suy nghĩ nhận nuôi con Thìa.

Đây cũng không phải mượn ban ơn để tranh thủ tình cảm người ta, mà là ngay từ lúc cậu xem phim X-quang đã biết, cho dù giải phẫu thành công, con Thìa cũng không thể khôi phục như ban đầu.

Lực hành động giảm đi, ven đường xe đi lại không an toàn, không né kịp rất có thể gây ra thảm kịch.

Nhưng lại không thể buộc con Thìa đã quen tự do đi khắp nơi, cho nên Hà Vũ Bạch cho rằng, nó không còn thích hợp với trạng thái nửa nuôi thả ven đường trong quán.

Tầng trên tầng dưới nhà tổng hơn mét vuông, thế nào cũng không đủ cho con Thìa hoạt động.

Ngoài ra ở khu nhà người và xe tách rời, cho dù thả ra chạy cũng an toàn.

Nghe đề nghị của Hà Vũ Bạch, ông bà chủ cho dù luyến tiếc, nhưng trong lòng cũng hiểu, sống cùng với gia đình như Hà Vũ Bạch, đối với con Thìa mà nói là may mắn.

Chờ nó già đi, mắc các bệnh khác, mấy người Hà Vũ Bạch có đủ năng lực chữa trị.

"Bác sĩ Hà, chờ nó bình phục, cậu đón thẳng về nhà đi, không cần ôm đến quán đâu." Trong ống nghe truyền đến tiếng cười mang theo giọng mũi của bà chủ, "Con Thìa thật tốt phúc."

"Dì à, dì và chú muốn thăm con Thìa, lúc nào cũng hoan nghênh." Hà Vũ Bạch cũng nóng hốc mắt, cũng may trong tay có con gấu trúc có thể sờ, rất an ủi.

"Ừ, khiến các cháu bận tâm rồi......!Ài, cháu nói các cháu bình thường bận như vậy, vì con chó mà phải......!Thôi, dì không nói nhiều nữa, bác sĩ Hà, cháu chú ý cơ thể, về nghỉ ngơi sớm."

"Vâng, dì cũng ngủ sớm đi, ngủ ngon."

Cúp điện thoại, Hà Vũ Bạch nghiêng đầu với Khương Hành đang ngồi xổm trên mặt đất sờ gấu trúc: "Bác sĩ Khương, sờ nửa tiếng rồi, vẫn chưa đủ?"

"Đây là gấu trúc, sờ thế nào cũng không đủ......"

Nếu không phải lo gấu trúc sợ, Khương Hành hận không thể dụi tấm hình trắng đen D này vào ngực ra sức cọ.

Hắn từ bé đã thích nuôi động vật lông xù, tiếc là tình huống trong nhà không cho phép nuôi, chỉ có thể thỉnh thoảng sang nhà hàng xóm vuốt mèo vuốt chó trò chuyện cho đỡ tủi.

Viên Dã vào phòng, thấy Khương Hành hận không thể ôm gấu trúc ngủ, cười nói: "Gấu trúc phải ở đây hai tháng, lúc nào cậu đến, cậu cũng được sờ."

"Nếu ngày nào cũng có gấu trúc sờ, tôi cũng muốn chuyển tới bệnh viện thú y." Khương Hành nói.

"Hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh." Viên Dã mừng khôn xiết, "Khi có người mắng bác sĩ cứ mang bác sĩ thú y bọn anh ra trêu chọc, không biết thú y khó hơn nhân y.

Người biết nói chuyện, động vật biết sao? Nó đau chỗ nào ngứa chỗ nào, còn có thể cầm bút viết ra sao? Bọn em ở bệnh viện bị người nhà bệnh nhân đánh mắng oan ức, lại nhìn bệnh nhân của bọn em, không làm cho hủy dung đã gọi là chân ái rồi."

Vừa nói, hắn kéo ống quần lên để lộ vết sẹo trên đùi, hỏi: "Đoán xem, cái gì cắn."

Vết sẹo kia cực kỳ dữ tợn, xem qua giống như mới bị thương, cả da lẫn thịt gần như bị giật xuống.

Hà Vũ Bạch nhìn kỹ, đoán là hổ, Khương Hành nói là linh cẩu.

Lãnh Tấn thu xếp cho con Thìa xong tới đón Hà Vũ Bạch và Khương Hành, vào phòng liền thấy Viên Dã và bắp đùi show ra, lập tức trợn mắt trắng.

Cháu trai này lần nào họp bạn học uống nhiều cũng mang vết sẹo này ra khoe khoang, hắn nghe đã chán ngấy.

"Là khỉ đầu chó." Lãnh Tấn xùy khinh thường.

Nghe Lãnh Tấn bóc phốt mình, Viên Dã lườm hắn, bỏ ống quần xuống.

Hà Vũ Bạch và Khương Hành đồng thời phát ra tiếng thán phục, lại vội sờ gấu trúc thả lỏng tâm trạng.

Nhưng gấu trúc đã bị bọn cậu sờ ngủ thiếp từ lâu.

Đi cùng đám Lãnh Tấn đến bãi đậu xe, Viên Dã đề nghị mình đưa Khương Hành về nhà.

Lý do là Hà Vũ Bạch mang thai, phải về nghỉ ngơi sớm, nhà Khương Hành ngược hướng với bọn hắn, nhưng thuận đường với mình.

Lãnh Tấn biết hắn đang toan tính gì, biết thời biết thế đáp ứng.

Đến khi Lãnh Tấn lái xe ra khỏi bãi đậu xe, Hà Vũ Bạch nhìn Khương Hành lên xe Viên Dã từ gương chiếu hậu, nghiêng đầu cười ra tiếng.

"Em cười gì?" Lãnh Tấn hỏi.

Hà Vũ Bạch cúi đầu, vừa chỉnh đai an toàn vừa nói: "Vui thay bác sĩ Khương, tình huống như gia đình cậu ấy, quả thực cần một người yêu đáng tin cậy để giúp đỡ, mà bác sĩ Viên nhìn qua là người cực kỳ đáng tin."

Lãnh Tấn bĩu môi, nói chua loét: "Tiểu Bạch, đề nghị em, đừng khen tên đàn ông khác trước mặt anh."

"Nhỏ mọn." Hà Vũ Bạch nhỏ giọng nói thầm.

"Hửm?" Lãnh Tấn thả tay phải lên đùi cậu, dùng lực ái muội vuốt nhẹ nhàng, "Nhỏ mọn cũng không sao, to chỗ nên to là được."

Từ khi xác nhận có Tiểu Bạch, buổi tối hai người ngủ luôn trong trạng thái nước sông không phạm nước giếng, sắp để Lãnh Tấn ăn chay thành hòa thượng rồi.

Vốn qua tuần là có thể bỏ lệnh cấm, kết quả Hà Vũ Bạch phải mổ ruột thừa, hắn càng không dám lỗ mãng.

Nhưng trước mắt đã đủ tuần, miệng vết thương cũng đã khép lại, Lãnh Tấn thấy mình nên hết khổ rồi.

Đè bàn tay không thành thật trên đùi, ánh mắt áy náy của Hà Vũ Bạch liếc về phía Lãnh Tấn: "Không phải đả kích anh, nhưng từ khi chứng kiến của cái người bục chỉ sau khi cắt bao quy đầu, thật sự không thấy của anh to."

Lãnh Tấn căng mặt, không cách nào phản bác.

Hà Vũ Bạch nói là chuyện tuần trước, điều trị khẩn cấp, gặp phải một ca bục chỉ sau khi cắt bao quy đầu.

Bởi vì sợ máu Hà Vũ Bạch không xử lý ngoại thương, nhưng hôm nay người đó đã cầm máu, cho nên y tá phân đến phòng cậu.

Lẽ ra làm giải phẫu thế này, cắt xong thì nên đàng hoàng mấy ngày chứ? Không có khí phách, bệnh nhân rảnh quá không có việc gì làm, ở nhà xem phim.

Kết quả xem cứng, bục chỉ khâu, đần độn.

Lãnh Tấn vừa hội chẩn với Hà Vũ Bạch về một bệnh nhân xong, đúng lúc trong phòng khám.

Thấy tên đần đi vào, nghẹn cười nội thương.

Hà Vũ Bạch phải làm kiểm tra, chờ bệnh nhân cởi quần ra, Lãnh Tấn hoàn toàn không cười được nữa — Cỡ kia, như chày gỗ vậy, vượt xa giá trị trung bình, quá đả kích.

Hà Vũ Bạch yêu cầu Lãnh Tấn khâu lại giúp bệnh nhân, lại bị từ chối nghiêm túc: "Anh là chủ nhiệm khu bệnh, sao có thể làm loại chuyện này? Gọi Diêu Tân Vũ xuống đây."

Hà Vũ Bạch biết lòng tự ái của hắn bị tổn thương, không tiện chọc thủng hắn trước mặt bệnh nhân, liền nghe theo "chỉ thị" của chủ nhiệm gọi điện thoại cho y tá khu bệnh, để An Hưng thông báo Diêu Tân Vũ đến điều trị khẩn cấp.

Diêu Tân Vũ vào phòng nhìn, cũng bị đả kích đến ánh mắt lăm lăm, lúc khâu vết thương suýt quên tiêm thuốc tê cho người ta.

Đến khi khâu xong, hắn và Lãnh Tấn tính toán, kê cho bệnh nhân ngày estrogen "Bổ giai nhạc", miễn cho hắn lại bục chỉ lần nữa.

Hà Vũ Bạch thì cảm thấy, hai người bọn họ căn bản là ghen tỵ.

Trong thời gian bệnh nhân dùng estrogen sẽ dẫn đến bất lực, có thể tránh cho vết thương lại rách, nhưng ngày là đủ rồi.

Kê ngày? Hai người đang xả giận à.

Bị Lãnh Tấn cọ cả đường, Hà Vũ Bạch cũng thông cảm hắn nhịn cực khổ, sau khi về đến nhà tắm rửa đơn giản, hai người liền quấn chăn.

Lãnh Tấn làm hết sức dịu dàng, cẩn thận làm chuẩn bị.

Nhưng khi hắn định xách súng ra trận, lại phát hiện Hà Vũ Bạch túm chặt áo ngủ không chịu cởi.

Lãnh Tấn cười khổ hỏi: "Quần đã cởi rồi, sao không cởi áo?"

Mím chặt môi, trên mặt Hà Vũ Bạch đỏ ửng.

Thân thể xảy ra biến hóa, cậu không muốn bị Lãnh Tấn nhìn thấy, cảm thấy rất xấu hổ, nhưng lại không nói ra.

"Không thoải mái sao? Nếu không thoải mái thì thôi." Lãnh Tấn nằm sau lưng Hà Vũ Bạch, ôm lấy người yêu, cúi đầu in xuống nụ hôn nóng bỏng lên vai đối phương.

"Không......!Hà Vũ Bạch đè tay Lãnh Tấn đang quấn quanh bụng, nhiệt độ trên mặt càng nóng bỏng, "Thì......!xấu quá......!không muốn anh nhìn thấy......"

Lãnh Tấn nghe, xoay vai Hà Vũ Bạch, nhìn đôi mắt lóe ra mất tự tin, dục niệm trong lòng hóa thành một vũng nước: "Đừng có ngốc, sao xấu được......!Nói thật với em, lúc em ngủ, anh thường xuyên vén chăn lên xem......!Đẹp lắm, thật đó, anh lấy nhân cách ra đảm bảo."

"Anh phiền thật, vậy mà nhân lúc em ngủ......!Hà Vũ Bạch ngượng ngùng nhắm mắt lại, nghiêng đầu vùi mặt vào gối.

"Nhân lúc em ngủ anh đã, nhiều khi em thật sự ngủ sâu quá." Lãnh Tấn nâng cằm cậu, đào người từ trong gối ra kéo chặt vào ngực, "Tiểu Bạch, gần đây anh thường xuyên có ảo giác, cảm thấy đều là giấc mơ, hoặc là cuộc sống anh tưởng tượng ra......!Mà thực tế anh bị nhốt trong viện tâm thần, cười ngu với vách tường lạnh lẽo trống không — Ơ này!"

Bên đùi bị cấu mạnh một cái, làm Lãnh Tấn suýt nhảy dựng khỏi giường.

Hắn hít khí xoa miếng thịt kia, vẻ mặt tủi thân: "Tiểu Bạch em làm gì thế? Ra tay ác quá!"

"Cho anh tỉnh." Hà Vũ Bạch nhịn cười, "Anh mới ngốc, đại ca ca."

Tiếng "đại ca ca" khiến tâm thần Lãnh Tấn nhộn nhạo, chỗ ỉu xìu vì đau dựng lên theo tiếng.

Cuối tuần tổ chức cho người trong khu bệnh đến suối nước nóng Nguyệt Lượng Cốc nghỉ phép, Lãnh Tấn xuống xe buýt, mới chú ý tới xe Viên Dã vẫn luôn đi theo sau.

Đi lên nghênh đón, Lãnh Tấn giơ cằm với Viên Dã: "Sao cậu lại tới đây?"

"Tôi nghe Khương Hành nói, cuối tuần khu bệnh các cậu tổ chức du lịch, đúng lúc tôi cũng rảnh, tới đây góp vui." Viên Dã nói, vẫy tay với Khương Hành đang đỡ ba xuống xe.

Khương Hành nhìn thấy hắn, vẻ mặt giật mình, trong mắt đầy kinh ngạc.

Lãnh Tấn dịch sang bên cạnh nửa bước, ngăn tầm mắt Viên Dã: "Nói rõ trước, đây là hoạt động của khu bệnh bọn tôi, tiền vé vào cửa tự cậu chi nhé."

Viên Dã không nói tiếp, trở tay kéo cửa ghế sau xe jeep ra, thả con cho Labrador màu đen.

Hắn ra lệnh cho Labrador, con chó lập tức chạy nhanh tới chỗ Khương Hành và người nhà cậu.

Người cha bị bệnh tự kỉ của Khương Hành nhìn thấy chó cũng không tránh, ngược lại ngồi xổm xuống ôm lấy cổ chó mặc nó làm nũng với mình.

Khương Hành thấy ba và chó chơi vui vẻ, quăng ánh mắt cảm kích với Viên Dã.

Lãnh Tấn "A" một tiếng: "Thằng oắt cậu, nhiều thủ đoạn thật, chó ở đâu ra?"

"Tôi nuôi, tên là Lucas, trước đây chỉ là chó dẫn dắt người mù, về hưu rồi." Viên Dã liếc Lãnh Tấn, nhìn như lơ đãng hỏi: "Cậu biết Khương Hành thích cậu không?"

Lãnh Tấn kinh ngạc trợn mắt, hỏi ngược lại: "Chính miệng cậu ấy nói với cậu?"

"Tớ đoán, hôm đó trên đường đưa cậu ấy về nhà, cậu ấy chỉ nói về cậu." Viên Dã cười khẽ, "Đều nói lòng người khó đoán, nhưng so với đoán tâm tư động vật, cũng không phải việc gì khó."

"Lão Viên......" Lãnh Tấn khẽ nhíu mày, "Nghiền nát chuyện này trong bụng."

"Vậy tiền vé hôm này......"

"Tính vào của tôi."

"Hey, đây mới là anh em."

Vỗ mạnh vai Lãnh Tấn, Viên Dã cười haha đi về phía Khương Hành.

Hắn cũng không phải không đành lòng tốn tiền vé, chỉ là không vui khi trong lòng người mình thích có Lãnh Tấn.

Hồi vẫn đi học đã xảy ra tình huống người hắn thích viết thư tình cho Lãnh Tấn, dù sao Lãnh Tấn cũng là hot boy khoa lâm sàng, có không ít người thầm mến.

Nhưng lúc đó trong mắt Lãnh Tấn chỉ có hotboy trường Trình Dục Minh, thư tình người khác đưa chưa bóc ra đã ném thẳng.

Cho nên nói nhan trị cao thật là đồ đáng ghét..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio