Chương : Dám không?
“Nhìn xem, tôi đã nói tôi không thể làm được việc này.” Hoàng Đại Cường giang hai tay, cười khổ nói.
Thẩm Lệ hoài nghi nhìn Trình Uyên, lại thấy anh cực kỳ bình tĩnh, vẫn là mỉm cười.
Trong phút chốc, cuối cùng cô cũng hiểu ra.
“Ngươi không có mất trí nhớ?”
“Ta nói ta mất trí nhớ khi nào?” Trình Uyên mỉm cười hỏi ngược lại.
“Nhưng …” Thẩm Lệ cứng họng.
Cô bị trói hai tay sau lưng trên ghế, hoàn toàn không thể cử động, vì vậy Trình Uyên đi đến phía sau cô, dời ghế của cô đến ở trước màn hình giám sát, sau đó bấm vào màn hình giám sát.
“Nếu tôi không mất trí nhớ, những người này sẽ xuất hiện sao?”
Trình Uyên đặt hai tay lên vai Thẩm Lệ, ghé sát đầu vào tai cô nói nhỏ: “nếu không như vậy, trong trường hợp này bọn hắn nhất định có cảnh giác không, lúc trước tôi cũng củng điều tra bọn họ nhưng không được.”
Nghe vậy, Thẩm Lệ sửng sốt, hai mắt vốn đã to, lúc này càng đặc biệt nổi bật hơn.
“cô nói ,muốn Tập Đoàn Cẩm Đông biến mất ở thế giới này sao?”
“Được thôi, vậy tôi hỏi cô một chút, cô dựa vào cái gì?”
Thẩm Lệ định thần lại một chút, lập tức lộ ra vẻ mặt tức giận “ngươi đang đùa tôi sao?”
Trình Uyên lắc đầu. “cho tới bây giờ Tôi chưa bao giờ đùa giỡn với ai cả, nếu hòa thuận với nhau trong hòa bình thì làm gì có chuyện đó?”
“ngươi đừng quên Hoàng Đại Cường đã làm những chuyện đó trước đây!” Thẩm Lệ nói với ánh mắt dữ tợn.
Trình Uyên nhún vai. “Hoàng Đại Cường? Là ai? Tôi không biết hắn, hắn không phải người củaTập Đoàn Cẩm Đông.”
“…” Thẩm Lệ ngẩn người.
Trong tích tắc, cô đã hiểu ra tất cả.
Trong lúc hiểu ra, lại nhìn Trình Uyên, cô đột nhiên cảm thấy kinh hãi.
Người này thật đáng sợ!
Trầm mặc một hồi, Thẩm Lệ mới thở phào nhẹ nhõm.
“Hừ, tôi đã thua.” Thẩm Lệ chua xót nói: “Từ hôm nay trở đi, tôi rút khỏi Tân Dương , sẽ không còn là kẻ thù của ngươi nữa.”
Trình Uyên gật đầu.
“vậy Bây giờ thả tôi ra được chưa?” Giọng của Thẩm Lệ lạnh đi.
Trình Uyên giật mình, sau đó lắc đầu.
Nhìn thấy điều này, lửa giận trong lòng Thẩm Lệ không thể kìm nén được nữa “Trình Uyên!”
“hả?”
“Ngươi có biết tôi là người của Thẩm gia ở kinh thành không?”
” biết.”
“Ngươi có biết ,hiện tại Trình gia ở kinh thành đều nằm trong tay Thẩm gia của chúng ta không.”
“Cái này tôi không biết.”
“Ngươi bây giờ nên đối xử tốt với tôi, thì chuyện gì cũng dễ nói,nếu ngươi tiếp tục còn dám làm nhục tôi, chỉ cần kinh thành biết, Trình gia nhất định phải chết.”
“Tôi không quan tâm.”
“…” Thẩm Lệ.
Sắc mặt của Trình Uyên vẫn không thay đổi.
Anh thực sự không quan tâm điều đó.
Trình gia, đối với anh mà nói, vốn là rất xa lạ.
Hơn nữa, một người em trai chưa từng gặp mặt, mà lại một hai giết anh cho bằng được.
Trình Cẩm Đông, cha ruột anh đã gặp qua một lần, và ông ấy biết rõ điều đó, nhưng vẫn trước mặt anh che chở cho Trình Nặc.
Tại sao anh lại phải quan tâm đến điều bọn họ?
Nếu như nói có thứ gì đáng để anh quan tâm, thì khả năng chỉ có thể là mẹ ruột của anh, Lý Quế Như (Lý lan Oanh).
Lý Quế Như đã gặp anh một lần và lúc đó là giao Cẩm Đông cho anh, và bà ấy thể hiện tình cảm rất chân thật với anh.
Thế nhưng thời gian vừa qua, anh suýt nữa đã chết vài lần, vậy thì bọn họ như thế nào?
Họ ở đâu?
Nhưng mà cuối cùng họ cũng là cha mẹ ruột, Trình Uyên nghĩ, nếu một ngày bọn họ không còn gì, anh sẽ trả lại Cẩm Đông cho bọn họ.
Câu trả lời của Trình Uyên khiến Thẩm Lệ kinh ngạc.
Cô sửng sốt một hồi, sau đó bực bội nói: “Được thôi, ngươi không quan tâm đến Trình gia ở Kinh thành, vậy thì ngươi phải quan tâm đến Tập Đoàn Cẩm Đông thôi?”
“Anh của tôi là chủ tịch tập đoàn Thẩm thị. Ngươi có biết thực lực của tập đoàn Thẩm thị ở Tỉnh Giang Bắc mạnh như thế nào không. Nếu ngươi không thả tôi ra, vậy…… Anh của tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“ngươi đứng trước mặt anh của tôi, ngươi chẳng là gì cả.”
“đứng Trước mặt tập đoàn Thẩm thị, Tập Đoàn Cẩm Đông của ngươi giống như một con kiến bé nhỏ.”
Lời nói của Thẩm Lệ khiến mọi người trong phòng ngạc nhiên.
Trình Uyên không khỏi nheo mắt.
Anh trai của Thẩm Lệ là Thẩm Hoa, Trình Uyên từng có qua gặp mặt một lần, vì ban đầu định hợp tác, không may Vương Hinh Duyệt bị Thẩm Hoa làm cho xấu hổ, thế là Trình Uyên từ chối không chút do dự.
“Năng lực của tập đoàn Thẩm thị thật sự rất lớn.” Trình Uyên cũng không thể không thừa nhận “Cẩm Đông quả thực đấu không lại.”
Nghe vậy, Thẩm Lệ nhếch mép một cái, “coi như ngươi còn nhận ra được.”
Sau đó, cô đột nhiên trừng mắt nhìn Trình Uyên, và hét lên với giọng điệu ra lệnh cho Trình Uyên, “Cởi trói cho tôi!”
Nhưng mà. . .
Trình Uyên quay ra vẻ khó hiểu.
“Tôi nói sẽ thả cô khi nào?”
Thẩm Lệ ngẩn người, “ngươi … không phải ngươi nói…”
Trình Uyên gật đầu, “Đúng vậy, tôi nói là Cẩm Đông quả thật đấu không lại tập đoàn Thẩm thị, nhưng vậy thì sao?”
“…” Thẩm Lệ.
Trình Uyên duỗi ngón trỏ ra, vuốt ve trên thân trắng nõn nà mềm mại của Thẩm Lệ, mỉm cười nói: “Biết đấu không lại tôi, thế là các ngươi muốn giết tôi, muốn tiêu diệt Cẩm Đông của tôi, vậy tôi cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo lệnh sao? Hay nói cách khác, tự mình một mồi lửa tự thiêu rụi Cẩm Đông sao?”
“…” Thẩm Lệ.
“Trở về hai tháng, mấy chục công ty của ngươi hợp lực liên thủ chống lại Cẩm Đông,lúc đó tôi cũng tự giác được không thể đánh lại các ngươi”
Trình Uyên nhìn thẳng vào ánh mắt sợ hãi của Thẩm Lệ, từng chữ từng chữ nói: ” Nhưng tôi cũng không có đưa cổ, chờ các ngươi tới chém!”
“đấu qua đấu lại, thì chỉ có thắng mới biết được.”
“Hơn nữa, tôi chưa bao giờ thích hai từ thỏa hiệp!”
Đúng vậy.
Tính cách của Trình Uyên có thể có nhiều điểm yếu, chẳng hạn như thiếu quyết đoán, và như là thường đa sầu đa cảm, nhưng có một thứ lại có thể đem những điểm yếu này bù đắp hết tất cả.
Đó là, không bao giờ nghĩ đến sự thỏa hiệp.
Kể cả Trình Nặc.
Nếu ngươi muốn giết ta, ta sẽ không duỗi cổ ra cho ngươi chém, ngược lại, nếu ngươi không để ý, ta sẽ quay lại cắn chết ngươi.
Giống như con dơi ở Miêu Địa, một hơi cắn chết hắn!
“Ngươi dám không thả ta?” Thẩm Lệ không thể tin được, Trình Uyên hiện tại vẫn là Trình Uyên trước đây.
Cô không thể tin được rằng Trình Uyên thật sự dám công khai đối đầu với Thẩm gia.
“Chưa từng nghĩ về điều đó.” Trình Uyên cười lạnh một tiếng.
Sau đó quay đầu nhìn Hoàng Đại Cường.
“Hoàng Đại Cường, ta sẽ cho ngươi phần thưởng ngươi xứng đáng, hiện tại ngươi có thể rời đi, nhưng ta vẫn muốn hỏi ngươi một câu, ngươi có muốn ở lại Cẩm Đông giúp ta không?”
Thình lình bị Trình Uyên gọi, Hoàng Đại Cường đột nhiên giật cả mình.
Trình Uyên thường ngày như thế nào, cho tới bây giờ hắn đều không hiểu, đồng thời trong lòng nảy sinh một tia sợ hãi.
Hắn ta đã hơn tuổi, đã trải qua hơn nữa đời người, cũng coi như đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng đứng trước người thanh niên tuổi này, hắn cảm thấy đầu óc của mình không đủ.
Nếu hắn rời đi, hắn có thể nhận được một phần thưởng rất hậu hĩnh, nhưng số tiền này tiêu rồi cũng hết?
Có người nói cuộc đời là những câu hỏi trắc nghiệm, nhưng Hoàng Đại Cường cho rằng cuộc đời là một canh bạc.
Nghiến răng nghiến lợi, Hoàng Đại Cường gật đầu “Ta nguyện lòng ở lại.”
Trình Uyên chỉ vào Thẩm Lệ nói với Hoàng Đại Cường, “Được rồi, cô ấy ta giao cho ngươi. Cô ta mà chết ta sẽ hỏi tội ngươi.”
Khi những lời này nói ra, Thẩm Lệ và Hoàng Đại Cường đều kinh ngạc.
Phải biết rằng Hoàng Đại Cường lâu nay đã thèm nhỏ giãi trước vẻ đẹp của Thẩm Lệ.
Vẻ sợ hãi trong mắt Thẩm Lệ càng ngày càng lộ rõ.
“Trình Uyên, ngươi … dám!”
“Dám? Ha ha” Trình Uyên cười lạnh một tiếng.
” Tất cả mọi người theo ta, ta muốn ‘Đại khai sát giới’ ‘“
Mặc kệ Thẩm Lệ, Trình Uyên xoay người bước ra ngoài, thử hỏi một câu có dám hay là không,và sau đó một đám người phía sau cũng lẳng lặng đi theo.
Trình Uyên đã trở lại!
Nhóm người này cũng tràn đầy “sát khí!”