Đỉnh Cao Phú Quý

chương 349

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Thật là buồn cười

Khi Trình Uyên lần đầu tiên đến Tập Đoàn Cẩm Đông, ai cũng nghĩ anh là nhị thiếu gia con nhà giàu mới ra trường không hiểu chuyện gì, mặc dù đối mặt với Lý Quế Như, không ai dám phản đối anh, nhưng trong lòng mọi người đều không phục.

Nhưng mà, trong khoảng thời gian ngắn này, thủ đoạn của Trình Uyên lần lượt được bày ra trước mặt bọn họ, bất kể đối ngoại là túc trí đa mưu, thì vẫn là đối nội mạnh mẽ vang dội, đều là khiến cho mọi người kinh ngạc không thể tin được.

Trong bất tri bất giác, uy tín của Trình Uyên đã được nâng cao trong giới lãnh đạo cấp cao của Tập Đoàn Cẩm Đông công nhận.

Dần dần, anh trở thành trụ cột của cả Cẩm Đông.

Tuy nhiên, trong thời gian này, vị trí chủ tịch Tập Đoàn Cẩm Đông do Hoàng Đại Cường đảm nhiệm, Trình Uyên không có mặt, khiến cho mọi người vô cùng lo lắng.

Cuộc sống ăn chơi xa đọa của Hoàng Đại Cường khiến ai cũng nghiến răng căm ghét.

Còn các công ty hay tập đoàn khác, đều khinh thường Tập Đoàn Cẩm Đông đã lên đến đỉnh điểm chưa từng có, khiến các tiền bối của Tập Đoàn Cẩm Đông cảm thấy rất khó chịu và rất rất khó chịu.

Và cuối cùng…

Trình Uyên đã trở lại!

Tập Đoàn Cẩm Đông lúc trước, cũng sẽ trở lại!

Trong phòng hội nghị, cuộc họp tố cáo tội trạng Tập Đoàn Cẩm Đông vẫn đang diễn ra sôi nổi, mọi người tranh nhau chen lấn nô nức tấp nập phát biểu..

Đúng vậy, một phòng hội nghị đơn giản giờ đây đã hoàn toàn được chuyển đổi thành một cuộc họp tố giác dành riêng cho Tập Đoàn Cẩm Đông.

Dưới sự “lãnh đạo” của Bạch Ngạn Bân, tất cả hàng chục công ty nhắm vào Cẩm Đông,và cùng là kẻ thù của Cẩm Đông, cũng đồng loạt nhảy ra khỏi mặt nước.

Bành Vĩ cảm thấy khó chịu, nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc.

“Được, được rồi, chuyện Tập Đoàn Cẩm Đông bắt nạt mấy năm qua ở Tân Dương là vi phạm nội quy, chính là sơ suất quản lý Thương Minh của chúng tôi.” Hắng giọng, Bành Vĩ vươn tay . ra hiệu mọi người im lặng.

Sau đó hắn ta nói tiếp, “Tuy nhiên, vì mọi người đã báo cáo và liệt kê chứng cứ, , Thương Minh chúng tôi,nhất định sẽ không ngồi yên.”

“Được rồi, với tư cách là phó chủ tịch Thương Minh, tôi vẫn có một số quyền lực. Cuộc họp hôm nay sẽ kết thúc ở đây. Sau khi trở về, tôi sẽ tổ chức hội thảo triển khai lệnh cấm Tập Đoàn Cẩm Đông trong thời gian sớm nhất.”

Lời nói của Bành Vĩ khiến cho Bạch Ngạn Bân cảm thấy hào hứng.

Hắn thầm nói, tuy rằng Trình Uyên mất trí nhớ, tân chủ tịch đối với mình không quen, nhưng dù sao Cẩm Đông cũng là sản nghiệp Trình gia, Trình Uyên ơi Trình Uyên cho dù sau này có khôi phục trí nhớ, ta nghĩ. Ngươi còn oai phong nữa không?

Còn có Bạch An Tương nữa.

Khi đó, ta sẽ trả lại tất cả những sỉ nhục mà các ngươi đã gây ra cho ta.

Một số người chỉ nhớ rằng những người khác đã làm hắn xấu hổ, nhưng đó là có chọn lọc quên đi những tổn hại mà hắn đã làm cho người khác.

Trình Uyên ở Bạch gia hai năm, Bạch Ngạn Bân liền nhắm vào anh hai năm, kể cả Bạch An Tương cũng bị hắn ức hiếp.

“Bành tiên sinh, chuyện này làm phiền ngài.” Lúc này, Bạch Ngạn Bân đại diện cho Thẩm Lệ, coi như trở thành thủ lĩnh của đám người này, cười nói: “hội nghị đã kết thúc rồi, các vị lãnh đạo của Thương Minh lặn lội từ xa đến đây, Bạch mỗ mạn phép mở bàn tiệc lên lầu ba của khách sạn này, mời Bành tiên sinh và các vị lãnh đạo có mặt ở đây lên dùng bữa. “

Bành Vĩ dứt khoát liếc nhìn Bạch Ngạn Bân, trên mặt dần dần lộ ra nụ cười. “chỉ là dùng bữa thôi, nhìn xem cũng trưa rồi, vậy chúng ta…”

“Đợi chút!”

Cũng đúng lúc này, một giọng nói già nua nhưng đủ vang dội đột nhiên vang lên.

Nghe thấy âm thanh này, trong đại sảnh, tất cả các ông chủ lớn, bao gồm cả người của Thương Minh, đều theo tiếng hô nhìn lại..

Trước cửa đại sảnh phòng hội nghị, một ông lão già nua với mái tóc bạc trắng, chống gậy đang đẩy vào.

Nhìn thấy cố nhân, Bạch Ngạn Bân sững sờ.

“Ông ơi, sao ông lại ở đây?”

Không sai, người tới chính là gia chủ Bạch gia lúc trước, Bạch lão thái gia.

Sau khi Bạch lão thái gia bước tới hội trường, dưới ánh mắt của mọi người, ông lão lớn tiếng nói: ” Các ngươi nói không đúng, ta có chuyện muốn nói.”

Bành Vĩ khẽ nhíu mày, đứng dậy hỏi: “Vị lão tiên sinh này, ngài … có gì muốn nói sao,vậy xin mời.”

Bạch lão gia tử đảo mắt một vòng, rồi từ từ bước đến chỗ Bạch Ngạn Bân, thở dài “Ngạn Bân, nghe lời ông nội, đừng làm rộn nữa.”

Bạch Ngạn Bân cũng cau mày, “Ông nội, chuyện này không liên quan gì đến ông nội, tốt hơn hết ông nội đừng quản vào.”

Bạch lão thái gia lắc đầu, buồn bực nói: “Trước kia là ta quá hồ đồ, hiện tại ta đã nghĩ rõ ràng, Thiếu Lâm cũng là con trai của ta, An Tương cũng là cháu của ta cũng giống như cháu, chúng ta đều là có quan hệ máu mủ ruột thịt. “

“Trình Uyên và An Tương vốn đã rất khó khăn, cháu đừng có gây chuyện với với bọn hắn nữa được không?”

Bạch Ngạn Bân im lặng.

Trong hội trường im lặng, mọi người đều dán mắt vào cặp ông cháu này.

Nói cách khác, Bạch lão thái gia từng là gia chủ Bạch gia, những vị ông chủ lớn ở đây cũng có rất nhiều người biết đến, nhưng …

Chỉ là những người này không hiểu tại sao Bạch lão thái gia trong khoảng thời gian ngắn lại có vẻ già đi nhiều như vậy.

Bành Vĩ thấy ông lão gặp Bạch Ngạn Bân, Bạch Ngạn Bân vừa nói vừa hành động khá ăn ý, lại có hứng thú kết bạn nên cũng không vội, cứ như vậy yên lặng quan sát bọn họ.

“Được không?” Đôi mắt đỏ ngầu của ông lão thoáng qua, thành khẩn hỏi lại.

“được.” Bạch Ngạn Bân cười nhẹ nói.

“Thật sao?” Nghe vậy, ông lão có chút kinh ngạc.

“Thật cái đầu của ông!”

Bạch Ngạn Bân đột nhiên tức giận, đẩy mạnh ông lão ra.

Ông cụ đã già đến mức không chịu nổi sức đẩy của hắn ta,liền bước lùi lại hai bước , rồi ông cụ ngồi trên mặt đất, gậy chống văng sang một bên.

Khung cảnh vắng lặng hơn.

Cảnh tượng này khiến mọi người sửng sốt.

Nhiều người quen biết Bạch lão thái gia ở đây đều biết ông lão là ông nội của Bạch Ngạn Bân.

Nhưng mà.

Bạch Ngạn Bân vậy mà lại “đánh” chính ông nội của mình?

Ông lão không thể tin nổi, lại bị Bạch Ngạn Bân đẩy ra, đôi mắt già nua nhìn Bạch Ngạn Bân đều đờ đẫn ra.

thất vọng!

Tuyệt vọng!

Đau thương!

Trên người ông lão, dường như một lúc tụ lại nhiều cung bậc của cảm xúc.

“Ông nội, ông đừng quên, tôi là người thừa kế nghiêm túc của Bạch gia.” Bạch Ngạn Bân nghiến răng, chỉ vào Bạch lão thái gia đang ngồi dưới đất quát lớn, “Bọn hăn chỉ là một đứa con gái của đứa con hoang cùng với một đứa con rể. ông hết lần này đến lần khác thiên vị cho bọn hắn. ông có phải là già đi mà hồ đồ rồi không? Có phải mắt cũng mù rồi không? “

“Ta thiên vị bọn hắn sao?” Bạch lão thái gia tự lẩm bẩm một mình, sau đó nở nụ cười gượng gạo và tự giễu.

“ta thiên vị bọn hắn … ta thiên vị bọn hắn…”

Hai tay chạm đất, quỳ trên mặt đất rồi từ từ đứng dậy.

Khi một người về già, dù có vấp té đứng dậy thì tư thế của người đó cũng trở nên rất xấu xí.

Run rẩy đứng lên.

“Không phải sao?” Bạch Ngạn Bân lạnh lùng nói, “Lúc bị Trình Uyên bắt nạt ông đã ở đâu?

“Là ông làm cho tôi phải quỳ gối trước mặt hắn , rất xấu hổ. Là ông … nhìn tận mắt để hắn đánh đập tôi. Thử hỏi, dự án mới của Bạch gia. Ông không để cho tôi làm chủ, lại vẫn cứ giao cho một đứa cháu cái của đứa con hoang của ông, ông xem đây có phải là thiên vị hây không.”

ôngcụ run lẩy bẩy, ông khó nhọc lắm mới đứng dậy, rồi cúi xuống nhặt cây gậy chống.

Nhưng Bạch Ngạn Bân đã bay lên, đạp gậy đi mất.

Ông lão thân mình khẽ lắc, cúi xuống lắc đầu chua chát.

“nực cười, thật là nực cười khi ta vẫn luôn coi ngươi là hi vọng của Bạch gia, thật nực cười cho đến mức này, ta vẫn muốn cứu ngươi.”

“Thật nực cười … Thật là buồn cười!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio