Quản Nhữ Bình nói xong, Tôn Ngọc Long gật đầu nói:
- Ừ, được, chuyện này cậu chú ý một chút, dù thế nào cũng không được để xảy ra chuyện bất trắc. Bất luận chuyện gì dính đến thị trấn Hắc Môi cũng không thể qua loa được.
Sau khi cúp điện thoại, Tôn Ngọc Long liền bỏ qua chuyện này. Theo y, Liễu Kình Vũ dù chơi đùa thế nào, chắc chắn cũng không thoát khỏi lòng bàn tay mình, Liễu Kình Vũ giống như Tôn hầu tử, mình tựa như Phật tổ như lai, hắn có thể tha hồ nhảy, mình muốn thu phục hắn, hoàn toàn dễ dàng.
Cùng lúc đó, trong phòng làm việc của Liễu Kình Vũ, hắn đang gọi Phó chủ nhiệm Ôn Hữu Sơn qua:
- Đồng chí Ôn Hữu Sơn, tôi muốn hỏi ông một việc, tình hình xây dựng trang web chính thức của Ủy ban kỷ luật Đông Giang chúng ta thế nào rồi? Trạng thái vận hành hiện tại có bình thường không?
Ôn Hữu Sơn cười khổ nói:
- Chủ nhiệm Liễu, theo tôi được biết, đích thực là Ủy ban kỷ luật chúng ta có một trang web chính thức, nhưng trang web này chúng ta đã ủy thác cho một công ty chuyên về hệ thống mạng làm, thiết kế trang web khá cẩu thả, số lượng tin tức quá ít, cũng chính là một khung sườn thôi. Ủy ban kỷ luật chúng ta cũng không có ai chuyên phụ trách quản lý, cho nên về cơ bản đang trong trạng thái bán tê liệt.
Liễu Kình Vũ gật đầu:
- Được, vậy ông lấy tất cả các tài liệu liên quan tới trang web đến đây cho tôi, tôi nghiên cứu một chút.
Rất nhanh, Ôn Hữu Sơn đã đem tài liệu liên quan tới, bao gồm tất cả tư liệu thiết kế trang web, nguyên số liệu các loại.
Liễu Kình Vũ mở ra xem một chút, thấy đây là một trang web khá sơ sài, chỉ sợ một sinh viên của một trường chuyên về máy tính chỉ nhìn qua giáo trình liên quan là có thể tùy tiện lập ra được. Chứng kiến tình huống như thế, Liễu Kình Vũ thoáng chút trầm tư, tự mình lại bắt tay vào công việc.
Trước tiên hắn xây dựng lại toàn bộ cơ cấu của trang web một lần nữa, nhất là ở tính bảo mật. Liễu Kình Vũ trước kia khi lên đại học đã tự xây dựng một chương trình mã hóa an toàn, cho nên cũng thiết lập quyền hạn xem nhất định đối với trang web này. Sau đó, Liễu Kình Vũ gia tăng tính bảo mật cho một số tin tức trong đó, cũng thiết kế một cột công cáo, một cột tố cáo, đem hai chuyên mục này đặt ở vị trí đầu trang bắt mắt nhất.
Sau khi làm xong tất cả, đã hơn giờ tối, nhưng lúc này Liễu Kình Vũ chưa nghỉ, mà lập tức điện thoại cho báo, đài truyền hình của tỉnh Bạch Vân, thành phố Liêu Nguyên, gửi cho họ điện thoại tố cáo, phương thức tố cáo của Ủy ban kỷ luật thị xã Đông Giang, yêu cầu công bố trên toàn Tỉnh.
Vừa rạng sáng hôm sau, Ôn Hữu Sơn đã mang vẻ mặt kinh hãi cầm mấy tập báo chí đi tới phòng làm việc của Liễu Kình Vũ.
- Chủ nhiệm Liễu, ngài xem trên báo chí đã đăng số điện thoại tố cáo của thị xã Đông Giang chúng ta, còn có cả địa chỉ trang web tố cáo. Nhất là điện thoại tố cáo lại là số của phòng tôi và Vương Hải Bằng. Còn nữa, trang web của Ủy ban kỷ luật chúng ta hiện tại căn bản là không dùng được, chúng ta có phải tìm người xây dựng lại trang web một chút không, ngộ nhỡ dân mạng truy cập vào nhiều hơn, trang web của chúng ta chắc chắn bị tê liệt.
Ôn Hữu Sơn vẻ mặt lo lắng nói với Liễu Kình Vũ.
Liễu Kình Vũ cười nói:
- Đồng chí Ôn Hữu Sơn, chuyện này là tôi làm ra. Trong khoảng thời gian tới đây, nhiệm vụ chính của ông và đồng chí Vương Hải Bằng là tiếp nhận các cuộc điện thoại tố cáo từ các nơi, ghi chép tỉ mỉ từng thư tố cáo cho tôi, cũng bố trí tốt hệ thống ghi âm, bảo đảm chắc chắn lời nói của mỗi người tố cáo đều được ghi âm lại, cũng phải lưu trữ cẩn thận, để chúng ta có thể dễ dàng tiến hành tìm hiểu lại khi điều tra các tài liệu tố cáo.
Còn việc tố cáo trên internet ông không cần lo lắng. Ở đại học tôi từng học chuyên ngành máy tính, hôm qua tôi đã tốn một thời gian ngắn để sửa lại bố cục trang web của Ủy ban kỷ luật chúng ta, đồng thời thuê lại một Server mới, về cơ bản chỉ cần số lượng khách truy cập không lớn như web portal, sẽ không bị tê liệt. Hơn nữa thiết lập một cơ chế vận hành hạn chế nhất định, đảm bảo số lượng chịu tải của trang web, cho nên ông yên tâm đi, trang web tự mình phụ trách. Đợi sau này đồng chí Long Tường chính thức đảm nhiệm, tôi sẽ giao chuyện này cho anh ấy.
Nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, Ôn Hữu Sơn lúc này mới yên tâm rời đi.
Ông ta sở dĩ sốt ruột là vì ông ta rất rõ, hiện tại mình đã quyết tâm gia nhập vào phe của Liễu Kình Vũ, nhất định phải kiên quyết, triệt để, nhất định phải xem thành bại của Liễu kình Vũ làm thành bại của chính mình, nếu không một khi cứ lắc lư giữa hai bên, chỉ sợ rất khó đạt được sự tín nhiệm của Liễu Kình Vũ.
Sau khi Ôn Hữu Sơn rời khỏi, trong lòng Liễu Kình Vũ âm thầm gật đầu. Xem ra, Ôn Hữu Sơn này vẫn rất có tâm cơ và năng lực. Hắn nhìn ra được Ôn Hữu Sơn là đang thể hiện quyết tâm đứng về phía mình. Đối với người như vậy, hắn cũng không bài xích, dù sao mình mới tới không bao lâu, cần phải có người tin cậy trợ giúp mình làm một số chuyện quan trọng. Người như Ôn Hữu Sơn có thể trọng dụng được, nhưng cần phải thử thách, mà người như Lưu Á Châu chỉ có thể lợi dụng.
Suốt hai ngày kế tiếp, Liễu Kình Vũ vẫn án binh bất động, tiếp tục ở trong đại viện Ủy ban kỷ luật trực. Càng như vây, nghi ngờ trong lòng Nghiêm Vệ Đông và Tôn Ngọc Long càng nghiêm trọng, nhất là khi Liễu Kình Vũ đột nhiên công bố đường dây điện thoại nóng của Ủy ban Kỷ luật trên các phương tiện truyền thông. Điều này khiến Nghiêm Vệ Đông cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Bởi vì y đột nhiên cảm thấy, mặc dù mình là Phó chủ nhiệm thường trực Ủy ban kỷ luật, nhưng quyền lực trong tay mình càng ngày càng nhỏ, về vấn đề điều tra vụ án, chính mình nếu muốn tham gia cũng rất khó. Bởi vì hiện tại ba tổ tuần tra đang dò xét khắp nơi, rất khó nhìn thấy người của mình trong phòng giám sát. Nếu mình muốn điều tra vụ án, cũng chỉ có thể dựa vào người của mình, nhưng những người đó phần lớn đều không thuộc ba tổ tuần tra. Hơn nữa khả năng của những người này y trong lòng rất rõ, khó đảm nhận trọng trách lớn. Mấu chốt nhất chính là không phải án gì cũng có thể tra, cũng không dám tra.
Còn những thư báo cáo kia, mình càng không có cách nào can thiệp. Bởi vì hai ngày trước Liễu Kình Vũ một lần nữa mở ra ba đường dây tố cáo chống tham nhũng, một là qua internet, hai là qua điện thoại, ba là qua hộp thư trực tiếp. Hai trong ba phương thức này nằm trong tay Phó chủ nhiệm văn phòng Ôn Hữu Sơn, một trong tay của Liễu Kình Vũ, mình cơ bản không thể nhúng tay.
Nghiêm Vệ Đông đã cảm nhận được sự đe dọa với quyền lực của mình.
Trưa hôm đó, Liễu Kình Vũ nhận được điện thoại của Trưởng ban thư ký thị ủy Ngô Hoàn Vũ, báo cho hắn một tiếng sau tới Thị ủy tham dự hội nghị thường vụ thường lệ.
Liễu kình Vũ chuẩn bị một chút, sau một lúc nghỉ ngơi, liền lấy một số tư liệu đi vào trong tòa nhà Thị ủy.
Hội nghị thường vụ thị ủy đúng giờ bắt đầu. Hội nghị do Bí thư thị ủy Tôn Ngọc Long chủ trì. Đoạn đầu của hội nghị tiến triển vô cùng thuận lợi, các vấn đề quan trọng thảo luận đều về thị xã Đông Giang. Trong những chuyện này, Liễu Kình Vũ rất ít phát biểu ý kiến, bởi vì hắn rất rõ, hiện tại đại cục của Đông Giang cơ bản đều bị Tôn Ngọc Long và Đường Thiệu Cương khống chế, hai người ở trong hội nghị thượng ủy có nhiều đấu đá, nhưng người sáng suốt vẫn có thể nhìn ra bề ngoài là đang đấu đá, nhưng thực tế là đấu đá trong phạm vi lợi ích xác định. Hội nghị tuy sôi nổi, nhưng cũng là tuân theo quy luật nhất định.
Liễu Kình Vũ tự nhiên sẽ không quấy rầy lúc bọn họ giao tranh. Nhưng ngồi nhìn hổ đấu nhau, Liễu Kình Vũ phát hiện, ở Hội nghị thường ủy, cũng không phải chỉ có mình ngồi nhìn hổ đấu nhau, chẳng qua lập trường của đối phương rốt cục như thế nào, trong lòng hắn có nhiều hoài nghi.
Sau khi phần lớn vấn đề đã được thảo luận xong, ánh mắt của Tôn Ngọc Long nhìn Liễu Kình Vũ nói:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, tôi nghe nói Ủy ban kỷ luật các anh công bố đường dây nóng và trang web tố cáo, bưu kiện tố cáo ba phương thức này, không biết hiệu quả thế nào? Chuyện này ở nội bộ thành phố Liêu Nguyên và tỉnh Bạch Vân có nhiều tranh luận, tôi bên này áp lực rất lớn, có không ít phản ứng nói rằng anh căn bản là đang thể hiện, yêu cầu Thị ủy Đông Giang chúng ta ra quyết định, lập tức chấm dứt tất cả hành vi của Ủy ban kỷ luật các anh. Nếu không, rất dễ làm dân chúng bất mãn. Chuyện này đối với hình ảnh của Thị ủy và Ủy ban nhân dân thị xã chúng ta đã bị bóp méo nghiêm trọng.
Tôn Ngọc Long nói xong, Phó Chủ tịch thường trực Quản Nhữ Bình lập tức tiếp lời:
- Bí thư Tôn nói rất đúng, đồng chí Liễu Kình Vũ, gần đây các cơ quan tổ chức của Đông Giang chúng ta đều đang thảo luận về Ủy ban kỷ luật các anh làm ra cái gọi là hành động tố cáo. Phần lớn các đồng chí đều cho rằng các anh đây là đang làm trò, thậm chí có đồng chí phản ứng dữ dội, nói các anh đang tạo ra một số hành động quá khích, các anh đang cổ vũ tố cáo trái phép. Thậm chí có người cho rằng hành vi này của các anh là đang khích lệ các ban ngành tố cáo lẫn nhau, cố ý tạo mâu thuẫn gay gắt, đối với đại cục của Đông Giang chúng ta vô cùng bất lợi.
Quản Nhữ Bình nói xong, lại có mấy ủy viên thường vụ có ý kiến góp ý đối với ủy ban kỷ luật thị xã Đông Giang.
Liễu Kình Vũ cũng không nóng lòng phản bác, mà điềm tĩnh nghe xong, lúc này mới cười nhạt:
- Còn có người lên tiếng phê bình hành động của Ủy ban kỷ luật chúng tôi không? Nếu không có, tôi cần phải lên tiếng.
Nói xong, ánh mắt của Liễu Kình Vũ đảo qua mặt của từng người.
Lúc này, Đường Thiệu Cương ở bên đó vẫn duy trì án binh bất động, những ý kiến góp ý với Liễu Kình Vũ chủ yếu đến từ phe của Tôn Ngọc Long.
Sau khi Liễu Kình Vũ hỏi xong, đợi một chút, không có ý kiến gì, hắn mới lên tiếng:
- Bí thư Tôn, Phó chủ tịch Quản, tôi không biết các ông phê bình căn cứ ở đâu ra, tôi cảm thấy rất vớ vẩn, vô cùng vớ vẩn. Ai nói đường dây nóng của ủy ban kỷ luật Đông Giang không thể công bố, chẳng lẽ tố cáo qua internet là sai lầm? Chẳng lẽ tố cáo qua hộp thư trực tiếp không được sao? Chẳng lẽ tố cáo qua điện thoại có lỗi? Tôi không biết những cái này các ông phê bình là có mục đích gì, nhưng tôi có thể nói rõ trước mặt mọi người, hiện nay, trong hệ thống Kỷ luật bao gồm Ủy ban kỷ luật tỉnh đều cho phép ba phương thức tố cáo này được tồn tại đồng thời, hơn nữa còn đang suy nghĩ mở rộng thêm cách thức giúp người dân tố cáo, nhằm tiếp thu nhanh và dễ dàng ý kiến của người dân.
Tôi cho rằng, bất cứ lúc nào, khi chúng ta đang làm lãnh đạo, trước hết phải suy nghĩ cho lợi ích của nhân dân, hành động của chúng ta có ích cho dân chúng hay không, có mang đến sự thuận tiện cho nhân dân không. Nếu chúng ta ngăn chặn các đường dây tố cáo, như vậy kết quả sau cùng sẽ như thế nào? Là đủ loại khiếu nại kêu oan liên tiếp xuất hiện, thậm chí là sự kiện mang tính chất quần thể. Vì sao Đông giang chúng ta trở thành trung tâm khiếu nại tố cáo? Nguyên nhân chính là các kênh biểu đạt ý nguyện của người dân quá ít, bọn họ bị buộc bất đắc dĩ đấy. Chẳng lẽ Ủy ban kỷ luật thị xã Đông Giang chúng tôi làm như vậy là sai ư? Là chúng tôi sai hay trong lòng người khác ích kỷ?
Nói xong, Liễu Kình Vũ giận dữ nhìn Tôn Ngọc Long, trong hai mắt tràn đầy khiêu khích.
----------oOo----------