Đỉnh Cao Quyền Lực

chương 404: bắt phạm chí quân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sắc mặt của Tôn Ngọc Long lúc ấy liền trầm xuống:

- Đồng chí Liễu Kình Vũ, rốt cục ai có vấn đề, vấn đề này vẫn nên lấy ý kiến của mọi người làm chính. Dù sao chúng ta hiện tại cũng áp dụng quy chế dân chủ, không ai có thể cho rằng mình có quyền thì có thể muốn làm gì thì làm, nhất định phải nghe ý kiến của các đồng chí khác. Tôi nghĩ, hôm nay tại đây có nhiều đồng chí có ý kiến như vậy, Liễu Kình Vũ anh không thể không nghe được. Phần lớn các Ủy viên thường vụ và các đồng chí của nhiều cơ quan đơn vị cấp dưới đều có kiến nghị đối với Ủy ban kỷ luật các anh đấy.

Liễu Kình Vũ thản nhiên cười:

- Bí thư Tôn, quả thực cách làm của Ủy ban kỷ luật chúng tôi đưa tới nhiều phản ứng, nhưng tôi cho rằng chúng tôi không làm sai bất kỳ chỗ nào. Bởi vì toàn Tỉnh thậm chí là cả nước, rất nhiều địa phương đã đưa vào sử dụng những cách thức tố cáo này, thậm chí nhiều địa phương còn dự định sử dụng phương thức Microblog, email…. Những phương thức này Ủy ban kỷ luật thị xã Đông Giang chúng tôi sau này sẽ từng bước triển khai thực hiện. Tôi cho rằng, những gì Ủy ban kỷ luật chúng tôi làm không có bất cứ vấn đề gì.

Dĩ nhiên, có một số đồng chí đang ngồi có thể vẫn tồn tại một chút tư tưởng lạc hậu, hoặc là ý kiến tương đối bảo thủ, đối với những người này tôi không muốn nói thêm. Nhưng tôi muốn nói là, hiện tại Liễu Kình Vũ tôi là chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, tôi hy vọng những vấn đề của Ủy ban kỷ luật trước kia cần phải thay đổi, tôi hy vọng sẽ đưa Ủy ban kỷ luật thành một tập thể có đủ năng lực chiến đấu, tạo thành một tập thể thật sự làm việc. Tôi tin những thay đổi này nhất định sẽ bị chỉ trích thậm chí là lên án, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không có bất kỳ thay đổi nào đối với việc thực hiện chính sách của Ủy ban kỷ luật, cũng nguyện gánh vác tất cả hậu quả và trách nhiệm. Nếu Bí thư Tôn và các vị ủy viên thường vụ đối với cách làm của Ủy ban kỷ luật chúng tôi có điều bất mãn, có thể báo cáo lên lãnh đạo cấp trên, thậm chí là có thể đá tôi khỏi thị xã Đông Giang.

Nói tới đây, Liễu Kình Vũ dừng lại một chút, lại nói tiếp:

- Ngoài ra tôi còn muốn báo cáo với các vị lãnh đạo một việc, đó chính là mặc dù những phương thức tố cáo kia của chúng tôi vừa mới bắt đầu sử dụng chưa được một ngày, nhưng trong thời gian ngắn ngủi như vậy, Ủy ban kỷ luật Đông Giang chúng tôi đã nhận được rất nhiều thư tố cáo, nhất là rất nhiều tài liệu tố cáo liên quan tới đồng chí Trưởng phòng y tế Phạm Chí Quân. Đây là một phần email tố cáo, chứng cứ này vô cùng xác thực, không thể chối cãi. Ở đây tôi có thể in ra một số tài liệu cung cấp cho mọi người.

Nói xong, Liễu Kình Vũ lấy văn kiện đóng dấu và một chiếc USB trong túi xách ra, phát cho từng người. Đợi sau khi mọi người có trong tay tất cả những văn kiện kia, Liễu Kình Vũ tự mình cắm chiếc USB vào máy tính, chiếu lên máy chiếu.

Đây là tài liệu được ghi lại qua camera dạng lỗ kim. Trong đoạn video, hiện ra rõ ràng Trưởng phòng y tế Đông Giang - Phạm Chí Quân đang nói chuyện với ông chủ quán rượu Sách Hối.

Đoạn đối thoại như sau:

Chủ quán rượu:

- Trưởng phòng Phạm, ngài xem khách sạn Đông Hải vừa mới khai trương của chúng tôi, về mặt vệ sinh làm quá tốt, nhưng vì sao Phòng y tế vẫn không thông qua thẩm tra cho chúng tôi? Không thông qua thẩm tra thì chúng tôi không thể khai trương được, chậm một ngày khai trương, tổn thất của chúng tôi sẽ rất nhiều đấy.

Phạm Chí Quân:

- Tiểu Vương à, anh thật sự không làm việc được. Anh có biết khách sạn các anh tại sao không được thông qua không? Bởi vì các anh làm việc không hiểu nguyên tắc. Vậy để tôi nói cho, chỉ tính riêng tháng này, những khách sạn giống như của anh, có tới hơn ông chủ khách sạn tới tìm tôi, muốn thông qua thẩm định vệ sinh. Nhưng lực lượng Phòng y tế chúng tôi có hạn, không thể nói đi kiểm định thì phải đi kiểm định. Tất cả phải theo trình tự đấy, bình thường mà nói đợi mười ngày nửa tháng là chuyện bình thường.

Dĩ nhiên, tôi cũng là con người mà, nếu như có vài người quan hệ với tôi tốt, thường xuyên mời tôi ăn cơm uống rượu hoặc những thứ khác chẳng hạn, như vậy loại tình huống này, nếu có cơ hội, tôi có thể không châm chước cho bọn họ ư? Người nào có quan hệ tốt với tôi, tình hình như anh vậy, nếu anh có thể khôn ngoan một chút, thật sự vấn đề của khách sạn các anh đã sớm được giải quyết xong rồi.

Chủ quán rượu:

- Trưởng phòng Phạm, vậy ngài nói khách sạn chúng tôi muốn thông qua thẩm tra xét duyệt, phải mất bao nhiêu tiền vậy?

Phạm Chí Quân:

- Tám mươi ngàn đi, khách sạn các anh đẳng cấp không thấp, ít nhất phải tám mươi ngàn mới có thể giải quyết. Hơn nữa sau khi nộp tám mươi ngàn, tôi có thể bảo vệ khách sạn các anh trong vòng một năm sẽ không phải chịu sự kiểm tra của ngành vệ sinh chúng tôi. Nếu không, chỉ sợ hai, ba ngày các anh sẽ lại bị kiểm tra. Đến lúc đó, khách sạn các anh có thể thuận lợi làm ăn được nữa hay không? Tiểu vương à, làm thế nào anh hãy nghĩ kỹ đi. Tôi tuyệt đối không phải đang vơ vét tài sản của anh, mà là cho anh một cách giải quyết vấn đề ổn thỏa thôi, như vậy chúng ta đôi bên cùng có lợi.

Trong video, chủ quán rượu sau khi nghe Phạm Chí Quân nói xong liền lấy trong túi ra một trăm ngàn, giao cho Phạm Chí Quân nói:

- Trưởng phòng Phạm, đây là một trăm ngàn, coi như tôi giao cho ngài như một người bạn vậy.

Phạm Chí Quân trực tiếp đem tiền đặt trong ngăn kéo của mình, cười nói:

- Được, tốt lắm, Tiểu vương à, anh rất biết làm việc. Chiều tối này, anh đến Phòng y tế chúng tôi nhận kết quả kiểm tra đi, sau này hàng năm đưa tôi như vậy thì chuyện gì cũng đều xong hết.

Sau khi phát hết đoạn video này, trong hội trường tất cả mọi người đều sợ ngây người, bao gồm cả Tôn Ngọc Long. Không ai ngờ được, những cách tố cáo của Liễu Kình Vũ vừa mới đưa ra sử dụng, lại có tác dụng mạnh đến vậy.

Lúc này, ánh mắt của Liễu Kình Vũ nhìn lướt qua mọi người một vòng, trầm giọng nói:

- Các vị lãnh đạo, các đồng chí, tôi tin tất cả những tài liệu tố cáo và video vừa rồi các vị đều nhìn thấy rồi. Từ những tài liệu này có thể thấy, Trưởng phòng y tế Phạm Chí Quân lợi dụng chức quyền, trắng trợn nhận hối lộ, thủ đoạn hèn hạ, ảnh hưởng tồi tệ, chứng cứ vô cùng xác thực. Cho nên, tôi đề nghị bắt giam Phạm Chí Quân. Bí thư Tôn, ngài là người đứng đầu cán bộ lãnh đạo, ngài thấy thế nào?

Tôn Ngọc Long cau mày trầm tư một lát, cũng không trực tiếp trả lời, mà thản nhiên nói:

- Tôi thấy hay là chúng ta hãy nghe một số ý kiến của các đồng chí khác đã.

Tôn Ngọc Long nói xong, Quản Nhữ Bình liền nói:

- Đồng chí Liễu Kình Vũ, đồng chí Phạm Chí Quân mặc dù có một chút vấn đề, nhưng tôi thấy từ những tài liệu tố cáo này, vấn đề cũng không phải quá nghiêm trọng. Hơn nữa Phạm Chí Quân người này tôi hiểu tương đối rõ, anh ta là một người có năng lực tốt, hệ thống vệ sinh Thị xã Đông Giang chúng ta dưới sự quản lý của anh ta, thành tích hàng năm đạt được đều vô cùng xuất sắc. Tôi thấy nên dùng góp ý chỉ bảo là chính, cảnh cáo xử phạt anh ta là được rồi, không cần phải bắt giam anh ta. Dù sao chúng ta cũng nên cho các đồng chí cơ hội để sửa chữa.

Quản Nhữ Bình nói xong, Bí thư Đảng ủy Công an kiêm Trưởng phòng Công an Trần Chí Hoành nói:

- Ừ, tôi đồng ý với ý kiến của đồng chí Quản Nhữ Bình. Tôi thấy chúng ta nên dùng góp ý chỉ bảo là chính, có thể tới được vị trí bây giờ, chứng tỏ đồng chí Phạm Chí Quân rất có trình độ, là một cán bộ tài giỏi. Chúng ta không thể bởi vì một chút khuyết điểm của người đó mà phủ nhận các mặt tốt của anh ta.

Sau đó, những người khác lại có bốn người bày tỏ ý kiến không nên bắt giam Phạm Chí Quân. Tôn Ngọc Long cũng nghĩ như vậy, bởi vì y chỉ cần tán thành ý kiến của Quản Nhữ Bình, cơ bản cũng đã có bảy cá nhân tỏ ý không cần bắt giam Phạm Chí Quân rồi, trong hội nghị thượng ủy đã chiếm đa số phiếu rồi.

Song, vừa lúc đó, Liễu Kình Vũ lại khẽ ho khan một tiếng, lấy ra một phần tài liệu nói:

- Bí thư Tôn, vừa rồi tôi quên mất một việc, bây giờ đột nhiên nghĩ ra. Là như vậy, sau khi tôi có được số tài liệu này, tôi đã lập tức đem những tài liệu này gửi mail cho lãnh đạo Ủy ban kỷ luật thành phố Liêu Nguyên và Ủy ban kỷ luật Tỉnh. Thật không ngờ trước khi tổ chức hội nghị, tôi nhận được bản fax tự tay phê duyệt của đồng chí Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật Tỉnh Hàn Nho Siêu gửi tới. Mời ngài xem qua.

Nói xong, Liễu Kình Vũ trực tiếp đem bản fax đưa cho Tôn Ngọc Long.

Sau khi nghe Liễu Kình Vũ nói xong, trong lòng Tôn Ngọc Long kêu lên một tiếng. Thằng nhãi Liễu Kình Vũ này làm việc cũng quá thâm hiểm, quá không chân chính rồi. Hắn ở đây báo cáo công tác, quả thực là tiền trảm hậu tấu. Sau khi y tiếp nhận văn kiện, đọc xong, tức giận đến cái lỗ mũi cũng bị lệch. Hóa ra, Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật tỉnh Hàn Nho Siêu tự tay viết phê duyệt. “Phạm Chí Quân nhất định phải bị xử lý nghiêm khắc, tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào nói giúp anh ta. Nếu ai ra mặt giải vây giúp anh ta thì tôi sẽ đích thân tìm người đó nói chuyện”.

Xem hết phê chuẩn của đích thân Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật Tỉnh, Tôn Ngọc Long vô cùng buồn bực. Hàn Nho Siêu đã phê chuẩn như vậy, bọn họ ở nơi này thảo luận còn có ý gì nữa, lẽ nào còn ai dám làm trái ý của Hàn Nho Siêu sao? Đây không phải là tự mình tìm phiền phức ư? Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh Hàn Nho Siêu chính là Bao Công thiết diện vô tư của tỉnh Bạch Vân, vụ án do ông ta đích thân ra mặt không bao giờ có chuyện lỡ tay, bị ông ta tìm đến nói chuyện, có thể trở về, cơ bản là không có khả năng.

Tôn Ngọc Long lạnh lùng nhìn Liễu Kình Vũ một cái, lạnh giọng nói:

- Đồng chí Liễu Kình Vũ, chuyện này anh làm không đường đường chính chính nhỉ? Nếu Chủ nhiệm Hàn cũng đã có phê chuẩn, anh còn đem chuyện này ra thảo luận ở hội nghị làm gì?

Liễu Kình Vũ vội vàng lộ ra vẻ áy náy nói:

- Ngại quá Bí thư Tôn, việc phê chuẩn này vừa rồi cảm xúc của tôi có chút kích động nên quên mất. Nhưng bất luận thế nào, bởi vì vụ án của Phạm Chí Quân dính đến người đứng đầu của Phòng y tế thị xã Đông Giang chúng ta, nếu muốn bắt giam anh ta thì phải xin chỉ thị của ngài ở hội nghị thượng ủy, thảo luận với mọi người một chút. Chuyện quan trọng như vậy tôi không thể tự mình làm chủ được.

Liễu Kình Vũ nói xong, Tôn Ngọc Long tức giận đến thiếu chút nữa đập bàn. Liễu Kình Vũ tuy nói như vậy, nhưng làm những chuyện vô cùng thâm độc. Trước tiên hắn xin chỉ thị của Hàn Nho Siêu, đem chuyện này đậy nắp quan tài định luận, sau đó mới đem tới Hội nghị thượng ủy thảo luận. Thật quá thâm hiểm, nhưng lại khiến mình hết lần này tới lần khác không có cách nào phát tác được.

Rơi vào đường cùng, y chỉ có thể gật gật đầu nói:

- Được rồi, chuyện này cứ làm theo chỉ thị của Chủ nhiệm Hàn đi, chúng ta tiếp tục thảo luận đề tài tiếp theo…

Sau khi tan họp, Liễu Kình Vũ lập tức gọi điện cho hai Phó chánh văn phòng là Lưu Á Châu và Vương Hải Bằng, bảo hai người họ mang theo người của Phòng giám sát số hai Ủy ban Kỷ luật tới bắt Phạm Chí Quan, đem đi khởi tố.

Sau khi Phạm Chí Quân bị bắt giam, Phòng y tế lập tức lột giấy niêm phong của khách sạn Tân Nguyên xuống, đồng thời Quyền trưởng phòng tự mình đại diện tiến hành xin lỗi khách sạn Tân Nguyên. Chuyện này lập tức gây chấn động cho toàn bộ các cơ quan đơn vị ở Đông Giang.

Không ai ngờ, Liễu Kình Vũ ngay cả Phạm Chí Quân cũng trừng trị được rồi.

Nhưng mà, khiến cho Tôn Ngọc Long bọn họ không ai nghĩ tới chính là, ngay sau khi Phạm Chí Quân bị bắt giam, Liễu Kình Vũ đã mượn cơ hội này để nâng cao uy tín của mình ở Đông Giang, trực tiếp đón xe tới thị trấn Hắc Môn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio