Lưu Tiểu Bàn vừa nói xong những lời này, sắc mặt Liễu Kình Vũ liền tím đen lại vì giận.
Từ nhỏ đến lớn, rất nhiều suy nghĩ của Liễu Kình Vũ đều bị ảnh hưởng của cha mình là Lưu Phi. Hắn vô cùng rõ ràng, cha mình căm thù đến tận xương tủy đối với những sản phẩm biến đổi gen. Nhất là ở Hoa Hạ, những người mắc bệnh cao huyết áp, tiểu đường…vẫn không ngừng gia tăng, những người vô sinh vẫn liên tục gia tăng, Liễu Kình Vũ cũng vô cùng căm ghét sản phẩm biến đổi gen.
Hiện giờ, Lưu Tiểu Bàn không ngờ lại nói huyện Thụy Nguyên đã thành nơi khởi nguồn của hạt giống biến đổi gen, điều này làm cho Liễu Kình Vũ thực sự phẫn nộ rồi.
Liễu Kình Vũ thân là Bí thư huyện ủy huyện Thụy Nguyên, quá rõ ràng định vị nông nghiệp của huyện Thụy Nguyên rồi.
Hơn mười năm trước, huyện Thụy Nguyên bắt đầu định vị mình trở thành nơi khởi nguồn của ngành giống cây trồng của toàn bộ thành phố Nam Hoa, thậm chí toàn tỉnh Bạch Vân. Với chiến lược này, những cán bộ của huyện luôn không ngừng nỗ lực, sau nhiều năm phát triển, huyện Thụy Nguyên đã trở thành nơi sản xuất hạt giống lớn nhất của thành phố Nam Hoa, một bộ phận lớn hạt giống đều là từ huyện Thụy Nguyên mà ra.
Nếu huyện Thụy Nguyên trở thành cái nôi của hạt giống biến đổi gen, điều này cũng có nghĩa là thành phố Nam Hoa, thậm chí toàn tỉnh Bạch Vân gần như lâm vào nguy cơ biến đổi gen rồi. Nếu thật như vậy, đối với tỉnh nông nghiệp như tỉnh Bạch Vân mà nói thì là một đại nạn lớn.
Liễu Kình Vũ rõ ràng, cũng không phải tất cả thực phẩm biến đổi gen đều có vấn đề, nhưng đại bộ phận cũng không có cách nào chứng minh tính an toàn, nhất là đồ ăn hàng ngày. Bằng không mà nói, các nước Âu Mỹ cũng sẽ không cấm thực phẩm biến đổi gen nhập khẩu.
Thời khắc này, Liễu Kình Vũ gần như cuồng loạn rồi.
Tuy nhiên, Liễu Kình Vũ cũng cố gắng trấn tĩnh lại, trầm giọng hỏi:
– Tiểu Bàn Tử, cậu xác định kết quả này có đáng tin không? Tôi nói cho cậu biết, nếu như những gì cậu nói là thật thì vấn đề này cực kỳ nghiêm trọng.
Lưu Tiểu Bàn thấy thái độ của lão Đại, biết lão Đại lần này vô cùng nghiêm túc, gã cũng nghiêm túc nói:
– Lão Đại, em có thể cam đoan với anh, những gì em nói đều là sự thật. Vì sao nhiều ngày nay em luôn tiến hành điều tra âm thầm, nguyên nhân chính là muốn hiểu rõ ngành giống cây trồng cũng như tình hình thị trường của huyện Thụy Nguyên. Vì thế, em đã tiến hành điều tra cực kỳ cẩn thận và chu đáo chặt chẽ.
Căn cứ theo những gì em tỉ mỉ điều tra biết được, hiện tại rất nhiều nông dân gieo trồng những hạt giống không phải do chính họ lưu lại, mà đều là mua thành phẩm từ các công ty hạt giống. Mà truy tung tích nơi phát ra những hạt giống đó, em phát hiện đại bộ phận đều mang từ nước ngoài về. Cho dù là đã đóng gói bao bì trong nước, nhưng trên thực tế đều là của nước ngoài, nhất là Mỹ. Mà những hạt giống này trên % đều là biến đổi gen.
Còn một điều khiến em vô cùng khiếp sợ, chính là nông dân huyện Thụy Nguyên đã mua hạt giống thành phẩm hơn mười mấy năm nay rồi. Điều này mới chính là nguyên nhân thật sự khiến cho em chấn động. Căn cứ theo những gì em biết, hơn hai mươi năm trước, người nông dân trồng trọt đều là lựa chọn những hạt giống tốt nhất từ mùa trước để lại. Nhưng gần mười sáu, mười bảy năm qua, nông dân không hề lưu lại hạt giống của nhà mình. Nguyên nhân rất đơn giản, những hạt giống đó không thể sử dụng đươc, bởi vì sản lượng thấp, chất lượng kém.
Liễu Kình Vũ gật đầu:
– Cậu nói không sai, đây chính là thủ đoạn của các xí nghiệp sản xuất hạt giống biến đổi gen. Chẳng lẽ cậu chỉ dựa vào những điểm này liền có thể kết luận người nông dân đang trồng ngô và đậu tương biến đổi gen à?
Lưu Tiểu Bàn lắc đầu nói:
– Đương nhiên không phải. Để chứng thực những gì mình phán đoán, em đã chạy đến gần một trăm hộ nông dân, lấy hàng mẫu lương thực trong mười năm gần đây của họ, sau đó đưa đến trung tram giám định sản phẩm biến đổi gen ở Yến Kinh để tiến hành giám định. Mà kết quả giám định khiến em nhìn thấy mà ghê người. Hơn mẫu thu được từ một trăm hộ dân, có đến mẫu thuộc sản phẩm biến đổi gen. Nhất là ngô, tỷ lệ lên tới %. Lão Đại, anh nói xem, tình hình bây giờ nghiêm trọng đến thế nào.
Liễu Kình Vũ sau khi nghe xong, cảm giác lạnh cả sống lưng.
Liễu Kình Vũ vô cùng rõ ràng, cha mình cũng đã từng đảm nhiệm chức vụ ở tỉnh Bạch Vân. Thời điểm đó, ông cũng rất phản cảm với ngô và đậu tương biến đổi gen, cũng đã áp dụng rất nhiều biện pháp xử lý. Nhưng tuyệt đối không hề nghĩ rằng, đã nhiều năm như vậy, ngô biến đổi gen không những không tuyệt tích mà ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, lan rộng ra toàn Tỉnh.
Loại tình huống này thật sự là quá nghiêm trọng.
Làm sao bây giờ, rốt cuộc mình nên làm cái gì bây giờ? Trong khoảng thời gian ngắn, Liễu Kình Vũ lâm vào trầm tư thật sâu.
Trầm tư thật lâu, Liễu Kình Vũ mới chậm rãi ngẩng đầu lên hỏi:
– Tiểu Bàn Tử, cậu nói xem, tại sao Thụy Nguyên lại trở thành cái nôi của hạt giống biến đổi gen?
Lưu Tiểu Bàn cười khổ nói:
– Vô cùng đơn giản, quan lại cấu kết với doanh nghiệp nước ngoài lũng đoạn chính là mầm tai họa. Nếu như không có một số cán bộ địa phương nhận hối lộ, mở đường cho các doanh nghiệp nước ngoài, các doanh nghiệp đó cũng sẽ không thể thuận lợi vận chuyển hạt giống biến đổi gen đến huyện Thụy Nguyên. Nếu không phải một số cán bộ lợi dụng quyền lực trong tay mạnh mẽ đả kích sản phẩm trong nước, chỉ cần cho bọn họ một con đường sống thì cũng sẽ không xảy ra tình trạng doanh nghiệp nước ngoài lũng đoạn thị trường như hiện nay. Những lời nói có thể khó nghe, nhưng em vẫn muốn nói. Trong chuyện này, cán bộ huyện Thụy Nguyên các anh phải gánh vác trách nhiệm chủ yếu. Nếu như bọn họ chỉ cần làm việc có ý thức một chút thôi, đừng tham lam nhận hối lộ, cũng sẽ không hình thành cục diện như hiện giờ.
Lưu Tiểu Bàn nói xong, sắc mặt của Liễu Kình Vũ càng thêm nghiêm trọng. Đối với những lời của Lưu Tiểu Bàn, tuy rằng Liễu Kình Vũ không hoàn toàn đồng ý, nhưng cũng không thể không thừa nhận gã ta nói có đạo lý. Theo những gì hắn điều tra được, chính là vì các cấp cán bộ của huyện Thụy Nguyên vì ích lợi của mình, thậm chí thu nhận hối lộ, đã dọn đường cho tập đoàn Di Hải cũng như các xí nghiệp đầu tư nước ngoài, mặt khác chèn ép và xa lánh các thương hiệu trong nước, từ đó hình thành nên cục diện lũng đoạn tập thể như hiện nay.
Nghĩ đến đây, trong ánh mắt của Liễu Kình Vũ hiện lên tia sát khí mãnh liệt, cắn răng nói:
– Hiện giờ xem ra tiếng gầm của tôi ở huyện Thụy Nguyên vẫn chưa đủ lớn. Nông nghiệp là lĩnh vực liên quan đến quốc kế dân sinh, không ngờ lại trở thành nơi lũng đoạn trùng trùng như thế này. Điều này không thể dễ dàng tha thứ được, xem ra, tôi nhất định phải xâm nhập hơn nữa vào công tác chống tham nhũng rồi.
Lưu Tiểu Bàn nói:
– Lão Đại, mất bò mới lo làm chuồng, muộn còn hơn không, nhanh chóng hành động đi. Bằng không mà nói, đến khi bắt đầu gieo trồng vụ xuân năm nay, ngô và đậu tương biến đổi gen sẽ chiếm cứ toàn bộ đồng ruộng Thụy Nguyên. Chỉ sợ đến lúc đó, toàn bộ Tỉnh Bạch Vân cũng là địa khu biến đổi gen rồi.
Liễu Kình Vũ nhẹ nhàng gật gật đầu:
– Ừ, nói hay lắm, mất bò mới lo làm chuồng nhưng muộn còn hơn không.
Sau khi cúp điện thoại, Liễu Kình Vũ lại lâm vào trầm tư.
Liễu Kình Vũ tuy rằng trong lòng tràn đầy sát khí và tức giận, nhưng hắn cũng biết rõ, Thụy Nguyên sở dĩ trở thành nạn khu hạt giống biến đổi gen, tuyệt đối không phải chuyện hình thành trong một sớm một chiều, cũng tuyệt đối không phải là vài câu nói của mình mà xử lý được. Phương diện này nhất định dính đến lợi ích, ví dụ như Cục nông nghiệp thành phố Nam Hoa, sở nông nghiệp tỉnh Bạch Vân, bọn họ chẳng lẽ không rõ sự việc biến đổi gen sao?
Nói rằng một năm, hai năm bọn họ không biết, Liễu Kình Vũ còn tin được. Đây lại là mười sáu, mười bảy năm rồi, chẳng lẽ sở Nông nghiệp một chút cũng không biết ư? Chẳng lẽ bọn họ chưa từng tiến hành kiểm tra định kỳ sao?
Tuyệt đối không thể nào, bởi vì bọn họ vẫn tiến hành kiểm tra định kỳ. Nhưng mười mấy năm rồi, không một báo cáo kiểm tra nào nhắc đến sự việc hạt giống biến đổi gen. Là trình độ kỹ thuật không đạt hay là có người cố ý giấu diếm không báo lên?
Sự việc này rốt cuộc sẽ dính líu đến bao nhiêu người, bao nhiêu lợi ích?
Càng nghĩ Liễu Kình Vũ càng cảm thấy đây là vấn đề nghiêm trọng và lớn lao.
Hắn vô cùng rõ ràng, mình không thể hành động thiếu suy nghĩ được, bằng không sẽ rút dây động rừng. Cứ cho là mình có sự ủng hộ của Tăng Hồng Đào, nhưng nếu như thành phố Nam Hoa có người muốn chơi mình, Tăng Hồng Đào muốn kéo mình dậy cũng là khó có khả năng.
Thuốc, cứ từng điếu từng điếu được đốt lên.
Liễu Kình Vũ không ngừng đi đi lại lại trong phòng.
Hắn rất buồn bực, rất thất vọng, rất đau xót.
An toàn lương thực, đây chính là vấn đề liên quan đến quốc kế dân sinh, vì sao có người không để tâm, vì sao có người cả ngày còn hò hét tung hô sản phẩm biến đổi gen?
Đúng, kỹ thuật biến đổi gen chúng ta nên hiểu rõ, cái này không có vấn đề gì, hơn nữa còn là chiến lược quan trọng. Nhưng vấn đề là sản phẩm biến đổi gen cũng không thể biến dân chúng thành vật thí nghiệm được.
Làm sao bây giờ, mình nên làm gì bây giờ?