Liễu Kình Vũ suy nghĩ khoảng hơn tiếng đồng hồ, lúc này mới hơi giãn đôi lông mày.
Tuy rằng chuyện hạt giống biến đổi gien của huyện Thụy Nguyên khá nghiêm trọng, nhưng nếu như phải thực sự ra tay thì không thể chĩa mũi nhọn vào mỗi chuyện này. Nếu không chỉ sợ động tác của mình sẽ chết từ trong trứng nước. Đối với loại chuyện này, Liễu Kình Vũ vẫn biết, dù sao trong quan trường, quan lớn có thể đè chết người. Liễu Kình Vũ tin tưởng, nếu đám người Phạm Kim Hoa có gan thâu tóm giá cả trên thị trường huyện Thụy Nguyên, thậm chí điều khiển toàn bộ giá cả thị trường của tỉnh Bạch Vân thì chắc chắn phải có hậu phương vững chắc. Thậm chí, cả ở tỉnh, huyện cũng đều phải có hậu phương. Chỉ sợ một Bí thư Huyện ủy nho nhỏ mới vừa điều động công tác như mình sẽ bị quản chế sít sao đấy.
Nếu muốn loại trừ căn nguyên của chuyện này nhất định phải có một phương pháp xử lý đích đáng, hơn nữa phải tung đòn bất ngờ. Lấy xu thế sét đánh không kịp bưng tai mà phát động công kích, đồng thời cũng phải có đủ ảnh hưởng, khiến cho các nhân vật lớn coi trọng. Có như thế họ mới không dám hành động thiếu suy nghĩ mà bản thân mình cũng đạt được mục đích.
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ bắt đầu chuẩn bị bày binh bố trận.
Trên quan trường, mọi chỗ đều được sắp đặt trước. Thăng giáng chức phải mở tiệc, mở tiệc giữa những doanh nghiệp quốc doanh, có giải trí, mạt chược, bài bạc. Tất cả những chuyện này được bày ra đều có mục đích cả đấy.
Liễu Kình Vũ cũng sắp đặt mọi chuyện nhưng hắn không muốn mở tiệc giải trí, cũng không muốn chơi mấy ván bài mà hắn muốn tạo thế.
Liễu Kình Vũ từng cẩn thận nghiên cứu qua sách quý hơn hai mươi năm làm quan của cha mình. Rút ra từ những gì cha hắn trải qua, hắn phát hiện ra một quy luật: chính mình phải nắm thế cục trong tay. Không thể dự đoán nước đi trên bàn cờ rồi mới tạo thế cục. Phải nghĩ, phải xây dựng cho mình một thế cục hoàn toàn có lợi cho mình để mình có thể dựa vào, dùng nó đổi bị động thành chủ động.
Sau khi sắp xếp một chút phương châm hành động của mình, Liễu Kình Vũ lập tức hành động.
Trước tiên hắn bấm số điện thoại của Chánh Văn phòng Huyện ủy Tống Hiểu Quân:
– Chủ nhiệm Hiểu Quân, anh thông báo cho tất cả các Ủy viên Thường, h chiều đến phòng họp Thường vụ họp. Đồng thời thông báo cho Phó Chủ tịch huyện phụ trách nông nghiệp và Trưởng, Phó phòng Nông nghiệp đến dự thính, thảo luận và bố trí một chút vấn đề cày bừa gieo trồng vụ xuân năm nay.
Tống Hiểu Quân vội vàng tỏ ra biết việc.
h’ chiều, hội nghị đúng giờ bắt đầu.
Liễu Kình Vũ chủ trì hội nghị lần này.
Ngay từ đầu, Liễu Kình Vũ liền nói thẳng vào trọng tâm vấn đề:
– Các đồng chí, sở dĩ hôm nay tôi chỉ đạo đồng chí Tống Hiểu Quân thông báo mời mọi người đến họp khẩn cấp là vì hệ thống ngành Nông nghiệp huyện Thụy Nguyên xuất hiện vấn đề nghiêm trọng, nếu không giải quyết nhanh chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện lớn.
Liễu Kình Vũ nói xong, toàn bộ hội nghị liền yên tĩnh trở lại.
Tất cả đều ngẩn người, Liễu Kình Vũ nói cũng quá khoa trương rồi. Người nào chẳng biết, lĩnh vực Nông nghiệp không thể xuất hiện vấn đề lớn. Rất nhiều người nghĩ, chỉ cần dân chúng có trồng trọt, có cơm ăn thì làm gì có chuyện lớn.
Liễu Kình Vũ nói xong, Ngụy Hoành Lâm bình tĩnh nói:
– Bí thư Liễu, hệ thống nông nghiệp xuất hiện vấn đề gì? Tại sao tôi lại không biết?
Theo Ngụy Hoành Lâm, Liễu Kình Vũ có chút khoa trương, cho nên y trực tiếp chất vấn.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng liếc mắt nhìn Ngụy Hoành Lâm một cái, sắc mặt không tốt nói:
– Đồng chí Ngụy Hoành Lâm, đây là chỗ tôi cần phê bình đồng chí, thân là Chủ tịch huyện Thụy Nguyên lại không hề biết việc hệ thống nông nghiệp gặp vấn đề. Xem ra, ông nên xuống cơ sở điều tra nghiên cứu một phen.
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ thoáng dừng lại một chút rồi mới lên tiếng:
– Đồng chí Ngụy Hoành Lâm, ông cũng biết năm nay giá cả hạt giống ngô, đậu tương, thóc của huyện Thụy Nguyên đắt hơn phân nửa, giá nông dược cũng đắt hơn so với năm trước từ % trở lên.
Ngụy Hoành Lâm nghe đến đó không khỏi bật cười:
– Bí thư Liễu, đây là tình huống rất bình thường. Hiện tại kinh tế lạm phát, tất cả các loại vật giá đều leo thang, giá hạt giống nông nghiệp tăng lên là rất bình thường, chuyện này chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Nghe Ngụy Hoành Lâm nói như vậy, sắc mặt Liễu Kình Vũ phát lạnh, trầm giọng nói:
– Chủ tịch Ngụy, đây là thái độ của ông à?
Ngụy Hoành Lâm nói:
– Thái độ của tôi có vấn đề gì?
Liễu Kình Vũ tức giận nói:
– Đương nhiên là có vấn đề, đây cũng là nguyên nhân vì sao tôi nói ông cần đi điều tra thực địa. Đồng chí Ngụy Hoành Lâm, ông cũng biết, giá hạt giống của huyện Thụy Nguyên so với huyện lân cận cao hơn %, so với thành phố lân cận cao hơn từ % – %, giá cả nông tư cũng cao không kém. Tôi không để ý đến việc thương hiệu có giống nhau hay không, tại sao những nơi khác so với huyện Thụy Nguyên thấp hơn nhiều? Tại sao cái gì chúng ta cũng cao hơn?
Đồng chí Ngụy Hoành Lâm, có thể ông chưa nghĩ tới, dựa vào giá tiền hiện tại, người nông dân mỗi mẫu ruộng ngô đến tệ một năm cũng không kiếm được. Nếu xảy ra hạn hán, bão lụt…thì sẽ mất cả chì lẫn chài, tổn thất cực kỳ thê thảm và nghiêm trọng.
Đồng chí Ngụy Hoành Lâm, ông cũng biết rất nhiều người nông dân bây giờ cũng không muốn trồng trọt. Ông cũng biết, diện tích ruộng đất bỏ hoang của huyện Thụy Nguyên chúng ta ngày càng tăng. Vì cái gì? Thụy Nguyên chúng ta là một huyện có sản lượng hạt giống lớn, là một huyện nông nghiệp, diện tích trồng trọt của mỗi hộ dân vẫn rất lớn. Theo lý thuyết, cuộc sống của người dân chắc phải không tệ nhưng tại sao họ vẫn muốn ra ngoài làm thuê.
Bởi vì dựa vào đồng ruộng không thể kiếm được ra tiền, Chủ tịch huyện của tôi ạ!
Vì sao nông dân không kiếm nổi ra tiền, bởi vì tầng lớp bóc lột thật sự quá nhiều. Chủ tịch Ngụy Hoành Lâm, ông có thể quan tâm đến không? Thật sự suy nghĩ cho nhân dân một chút, điều tra nghiên cứu một chút. Ông cũng biết những năm gần đây, dân chúng huyện Thụy Nguyên gian khổ cỡ nào! Thu hoạch rồi, giá lương thực bên ngoài cũng không tệ nhưng cũng không cao, lại còn không được phép vận chuyển ra bên ngoài. Chủ tịch Ngụy, con mẹ nó ông bị mù à?
Nói xong, lửa giận trong lòng Liễu Kình Vũ lập tức không nhịn được nữa, phát nổ nói.
Mà Ngụy Hoành Lâm nghe được Liễu Kình Vũ cuối cùng chửi bậy, lửa giận cũng vọt lên. Y thật không ngờ, Liễu Kình Vũ phát hỏa, nói ra những lời bẩn thỉu như vậy.
Ngụy Hoành Lâm tức giận chỉ thẳng mặt Liễu Kình Vũ:
– Liễu… Liễu Kình Vũ, anh dám mắng tôi?
Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:
– Ừ, tôi mắng ông đấy, làm sao? Thân là Chủ tịch huyện, đã nhiều năm như vậy ông mặc kệ để cho giá cả leo thang, hết lần này đến lần khác không chịu can thiệp, chẳng lẽ không nên mắng ông ư? Ông có biết dân chúng nói ông như thế nào không? Còn nói chuyện chửi ông cấu kết với đám thương nhân, nhưng đáng tiếc là bọn họ không có chứng cứ.
Nói tới đây, sắc mặt Liễu Kình Vũ âm trầm khác thường.
Vốn là hắn cũng không định trở mặt với Ngụy Hoành Lâm, nhưng cứ nói, cơn giận của hắn quả thật không thể chịu đựng được nữa.
Dù sao, Liễu Kình Vũ cũng không phải là cáo già chìm nổi trong chốn quan trường mấy chục năm, hắn chỉ là một người trẻ tuổi tràn đầy tinh thần trọng nghĩa. Năm nay hắn chỉ mới mà thôi.
Liễu Kình Vũ nhớ tới việc dân chúng huyện Thụy Nguyên mười mấy năm qua đều phải chịu đựng việc giá cả tăng cap hơn so với bên ngoài, hắn thật sự không nhịn được.
Liễu Kình Vũ tuyệt đối không tin việc chênh lệnh giá cả là do nhân tố thị trường tạo thành. Chuyện này nhất định có người ở bên trong gây nên, mà một vài cán bộ của huyện Thụy Nguyên thậm chí còn vẽ đường cho hươu chạy chắc chắn là một nguyên nhân.
Liễu Kình Vũ nói xong, Tôn Húc Dương chau mày, lúc nhìn về phía Liễu Kình Vũ, trong mắt hiện lên vài phần khác thường.
Ông ta vẫn luôn cho là Liễu Kình Vũ là người thâm sâu, là lãnh đạo ông cụ non, lại thật sự không ngờ hắn lại kích động như vậy.
Lửa giận trong lòng Ngụy Hoành Lâm vẫn như cũ phát ra bên ngoài, tức giận nói:
– Liễu Kình Vũ, anh đừng ngậm máu phun người, tôi nói cho anh biết, giá cả nông tư và hạt giống đều do thị trường điều tiết. Hiện tại không còn là thời kinh tế bao cấp, các loại giá cả đều do thị trường quyết định, chính quyền chúng ta không thể can thiệp. Tôi nghĩ, với cương vị Bí thư Huyện ủy, anh không thể không biết.
Ngụy Hoành Lâm quyết định tiến hành phản kích.
Liễu Kình Vũ nghe xong, lạnh lùng nói:
– Ông nói không sai, giá cả là do nền kinh tế thị trường quyết định nhưng thân là nhân vật số một của chính quyền địa phương, ông cũng phải có trách nhiệm thăm dò giá cả hiện tại có phù hợp với sự phát triển của thị trường hay không. Nếu có người cố ý đầu cơ tích trữ, cố ý khống chế giá cả thị trường thì ông cũng mặc kệ à? Chính bởi vì loại người không có trách nhiệm như ông, giá cả nông tư và hạt giống của huyện Thụy Nguyên mới có thể cao như thế.
Ngụy Hoành Lâm cười lạnh nói:
– Không có trách nhiệm? Nếu thật sự tôi là người không có trách nhiệm thì có lẽ so với hiện tại giá cả còn có thể cao gấp đôi. Bí thư Liễu, anh vừa mới đến huyện Thụy Nguyên nên chưa biết, huyện Thụy Nguyên năm ngoài rìa tỉnh Bạch Vân, giao thông không thuận tiện, mặt khác, do điều kiện khí hậu nên những loại nông dược và hạt giống đều là hàng đặc chế theo yêu cầu. Đây cũng là nguyên nhân tại sao giá cả ở nơi này cao hơn so với những nơi khác. Anh cũng biết, giá cả vận chuyện một xe hạt giống đến huyện Thụy Nguyên và Thành phố Nam Hoa khác nhau đến thế nào? Rốt cuộc là anh không nghiên cứu hay là tôi không nghiên cứu?
Giờ phút này, toàn bộ những bất mãn trong lòng Ngụy Hoành Lâm đối với Liễu Kình Vũ liền bộc phát, tích cực đối chọi gay gắt với hắn.
Nghe Ngụy Hoành Lâm nói như vậy, Liễu Kình Vũ cũng hết hy vọng với y, chỉ trầm giọng hỏi:
– Đồng chí Ngụy Hoành Lâm, tôi muốn hỏi ông, chính quyền huyện các ông có tính toán đến việc khôi phục giá cả nông tư và hạt giống của huyện Thụy Nguyên chúng ta không?