Thấy Thạch Chấn Cường tỏ vẻ như vậy, Liễu Kình Vũ rất khó chịu. Hắn lạnh lùng nhìn Thạch Chấn Cường một cái, rồi trầm giọng nói:
- Bí thư Thạch, tôi thực sự thất vọng về ông. Tôi biết, ông không đồng ý với ý kiến này của tôi là vì ông lo lắng nếu trang web này tạo ra thành tích gì thì đều thuộc về tôi, ông lo tôi đạt được thành tích rồi thì sẽ ảnh hưởng tới chức vị của ông. Bí thư Thạch, chẳng lẽ trong lòng ông không nghĩ cho người dân thị trấn Quan Sơn này một chút sao? Chẳng lẽ ông vì chút lợi lộc đó mà đành lòng nhìn người dân của mình cứ nghèo đói mãi sao? Chẳng lẽ ông chưa bao giờ nghĩ sẽ gắng sức làm chuyện gì đó cho người dân sao? Bí thư Thạch, ông làm tôi quá thất vọng rồi.
Nói xong, Liễu Kình Vũ cầm tập tài liệu trên bàn rồi quay người đi.
Nhìn bóng Liễu Kình Vũ khuất đi, Thạch Chấn Cường ngửa mặt tựa trên ghế, y nhếch mép cười, lẩm bẩm:
- Liễu Kình Vũ à Liễu Kình Vũ, cứ cho là cậu có năng lực thì có thể làm gì chứ. Trong quan trường, có rất nhiều chuyện tưởng chừng như đã rõ mồn một, nhưng thực sự thế nào thì khó mà đoán được. Cậu không hiểu gì về tôi rồi. Muốn đạt thành tích, có thể, đợi tôi ăn xong thì phần thừa là của cậu. Cậu cũng không nhìn cho kĩ thị trấn Quan Sơn này rốt cuộc là địa bàn của ai.
Sau khi trở về phòng làm việc, Liễu Kình Vũ rất bực mình, tuy hắn đã đoán được Thạch Chấn Cường sẽ phản đối, nhưng hắn không ngờ sau khi hắn đã nói là việc này sẽ mang đến rất nhiều lợi ích cho người dân thị trấn Quan Sơn, vậy mà Thạch Chấn Cường vẫn phản đối. Điều này khiến cho Liễu Kình Vũ càng tức giận hơn. Theo hắn nghĩ, việc cạnh tranh trong chính trị là không thể tránh được, Bí thư thị trấn và Chủ tịch thị trấn cạnh tranh quyền lực là chuyện bình thường. Nhưng Liễu Kình Vũ không muốn thấy việc cạnh tranh này ảnh hưởng tới toàn cục phát triển của cả thị trấn Quan Sơn, ảnh hưởng tới lợi ích của người dân thị trấn Quan Sơn. Còn Thạch Chấn Cường thì lại vì việc cạnh tranh chính trị giữa hai người mà bỏ qua lợi ích thiết thực của người dân. Nghĩ tới đây, ánh mắt Liễu Kình Vũ sắc lại, trong lòng thầm nghĩ:
- Thạch Chấn Cường, ông đừng để tôi nắm được điểm yếu, nếu không thì tôi tuyệt đối không tha cho ông đâu!
Đây là lần đầu tiên Liễu Kình Vũ cảm thấy căm thù Thạch Chấn Cường như vậy.
Kẻ nào coi nhẹ, làm tổn hại lợi ích của người dân, chính là kẻ thù của Liễu Kình Vũ! Hắn tuyệt đối không tha cho y!
Số tiền thuê server và dải thông một năm cũng phải mấy chục nghìn tệ, tuy Liễu Kình Vũ là Chủ tịch thị trấn, nhưng hắn rất cẩn trọng trong việc sử dụng tiền bạc của thị trấn. Nhất là hắn mới tới đây, hắn không muốn bị Thạch Chấn Cường chỉ trích. Nên trước khi sử dụng tiền, Liễu Kình Vũ đã xin chỉ thị của Thạch Chấn Cường, nhưng không ngờ Thạch Chấn Cường không đồng ý. Thân là Chủ tịch thị trấn, Liễu Kình Vũ quyết định không quan tâm tới Thạch Chấn Cường mà cứ thế làm. Quyết định vậy, hắn gọi Hồng Tam Kim tới, kí tên một văn bản, để cho ông ta tới phòng tài chính thị trấn rút . tệ để chi trả các chi phí thuê dùng trong một năm, đảm bảo trang web của thị trấn Quan Sơn sẽ hoạt động bình thường.
Hồng Tam Kim mới rút tiền xong, Thạch Chấn Cường đã nhận được tin, sau khi nghe xong, y chỉ cười nhạt, nói:
- Liễu Kình Vũ ơi Liễu Kình Vũ, tôi biết cậu sẽ làm như vậy mà. Ha ha, nhưng cậu yên tâm, tạm thời tôi sẽ mặc kệ cậu, đợi đó, đợi đến thời cơ thích hợp, cậu sẽ phải trả một cái giá rất lớn cho chuyện này.
Ngay lúc mà Liễu Kình Vũ và Thạch Chấn Cường trở mặt với nhau về vụ thuê server, Tạ Lão Lục, ông chủ Hải Duyệt Thiên Địa - CLB giải trí lớn nhất huyện Cảnh Lâm, lão đại của giới xã hội đen huyện Cảnh Lâm, đang ngồi trên ghế sofa nghe thủ hạ báo cáo về tình hình liên quan tới thị trấn Quan Sơn. Tên thủ hạ đang báo cáo với y là một trong bốn thủ hạ thân cận của y tên là La Cương chân xoáy lốc.
La Cương vui mừng nói:
- Anh Lục, đây đúng là cơ hội phát tài của chúng ta, không phải lần này phía khu du lịch núi Thúy Bình sẽ mở rộng sao? Theo suy đoán của các chuyên gia, cùng với quá trình phát triển, giá đất vùng lận cận khu núi Thúy Bình sẽ tăng lên rất nhanh, mà mấy vị quan chức trong Huyện cũng đã nói rồi, họ không để ý việc chúng ta tới thị trấn Quan Sơn kiếm bát cơm, nhưng bọn họ muốn được chia bốn phần lợi nhuận.
Tạ Lão Lục nghe thấy tin này, liền nhíu mày, nói:
- Tin này là ai nói cho cậu biết? Có chính xác không? Dự án khu du lịch núi Thúy Bình là một dự án lớn trên hàng trăm triệu tệ, nếu chúng ta thực sự có thể tham gia thì đây đúng là một cơ hội kiếm ăn quá tốt, nhưng vấn đề nằm ở thái độ của Huyện. Nên việc này chúng ta nhất định phải làm rõ, Huyện có thực sự ủng hộ chúng ta không, nếu không phải thì tuy chúng ta có chút thế lực, nhưng nếu mấy vị phía Huyện mà làm thật thì chỉ một câu thôi là giết chết chúng ta ngay.
La Cương vội nói:
- Anh Lục, chuyện này anh cứ yên tâm, em là nghe tin từ lái xe Hồ Cao, em vợ của Chủ tịch huyện Tiết, em đoán chắc là không sai được.
Tạ Lão Lục nghe thấy vậy liền nhíu mày, trầm ngâm một lúc. Y đứng dậy lấy điện thoại ra gọi điện cho Hồ Cao. Hồ Cao cũng là một cổ đông của Hải Duyệt Thiên Địa, nhưng gã chỉ là người nắm cổ phần trên danh nghĩa. Thực ra hai bên đều hiểu rõ, Hồ Cao là người đại diện cho Tiết Văn Long. Vì vậy, một tin quan trọng như vậy, Tạ Lão Lục không dám tin ngay, y nhất định phải gọi điện cho Hồ Cao để xác nhận lại.
Đầu dây bên kia có người bắt máy, cái giọng bất cần đời của Hồ Cao từ đầu dây bên kia truyền lại:
- Ôi, anh Lục, có chuyện gì sao?
Tạ Lão Lục cười, nói:
- Hồ thiếu gia, có một chuyện tôi muốn hỏi cậu, tôi nghe nói dự án núi Thúy Bình có cơ hội phát tài, không biết tin này có thật không? Tập đoàn Hải Duyệt chúng ta có thể tham gia vào dự án này không?
Hồ Cao cười ha hả. Tuy gã còn trẻ tuổi nhưng cũng là một tiểu hồ ly, nói chuyện rất cẩn trọng, nhưng ý tứ thì cũng đã rõ:
- Anh Lục, dự án núi Thúy Bình thực sự là cơ hội phát tài, nhưng anh nhất định phải thao tác tốt mới được. Hơn nữa cũng cần phía tôi ủng hộ anh, nên tôi thấy cứ theo quy định cũ, chia :, anh thấy thế nào?
- Không được! Dự án này tuy là cơ hội lớn, nhưng rủi ro cũng rất lớn, chi phí cao, không giống với dự án CLB giải trí giải trí Hải Duyệt Thiên Địa, vì vậy chia : thôi.
Tạ Lão Lục tuy sợ hậu thuẫn của Hồ Cao, nhưng liên quan tới lợi ích thì cái gì cũng phải hợp lý. Vì y hiểu rõ, Hồ Cao và những người đứng sau lưng Hồ Cao đều là những người ăn thịt không nhả xương, giữa bọn họ chỉ có quan hệ lợi ích với nhau, nhất định phải nghĩ cách tự bảo vệ mình, mà lợi ích chính là thứ quan trọng nhất.
Hồ Cao trầm ngâm một lúc, rồi trầm giọng nói:
- Được, : thì :, nhưng anh Lục nhất định phải hiểu rõ, việc này thực sự rất rủi ro. Trong phạm vi năng lực của tôi, tôi nhất định sẽ ủng hộ anh, nhưng vượt ngoài phạm vi ảnh hưởng của tôi thì anh tự biết mình phải làm gì rồi đấy, anh hiểu rõ chưa?
Tạ Lão Lục đương nhiên hiểu rõ ý của Hồ Cao, vì vậy y thản nhiên nói:
- Không thành vấn đề, cậu cứ yên tâm, thực sự xảy ra chuyện gì, tôi tuyệt đối không làm liên lụy tới cậu.
Dập điện thoại, mặt Tạ Lão Lục rất tức giận, y đập bàn mạnh một cái, nói:
- Tên Hồ Cao bỉ ổi vô sỉ, dựa vào cái danh em vợ của Chủ tịch huyện mà mở mồm liền đòi bốn phần, bốn phần cái bà nó, đúng là đồ vô sỉ mặt dày! Hừ, muốn không làm mà được hưởng lợi à, đừng tưởng bở, ta muốn xem xem, vạn nhất đến lúc xảy ra chuyện các người có quản hay không.
Nói tới đây, y lập tức nói với La Cương:
- La Cương, cậu lập tức dẫn hai mươi huynh đệ chạy tới thị trấn Quan Sơn. Phía thị trấn Quan Sơn có một đàn em tên là Vương Tam, thằng nhãi này cũng coi như người mà Hải Duyệt chúng ta đã giúp đỡ, sau khi kiếm được ít tiền ở chỗ chúng ta mấy năm, thằng nhãi đó trở về quê ở thị trấn Quan Sơn tiếp tục phát triển. Hiện giờ ở Quan Sơn chắc cũng có tên tuổi, lát nữa tôi sẽ gọi điện cho hắn, có hắn ở bên đó hỗ trợ thì hành động của chúng ta cũng sẽ thuận lợi hơn. Đến lúc đó chia cho hắn ta một chút lợi ích.
La Cương vội gật đầu nói:
- Vâng, anh Lục, vậy em chọn người xuất phát luôn.
La Cương là một người tính tình nóng nảy, Tạ Lão Lục hiểu rõ điểm này, y cũng không ngăn cản, liền cầm điện thoại lên gọi cho Vương Tam. Sau khi sắp xếp mọi việc ổn thỏa, y đắc chí cười. Y hiểu rất rõ, Hồ Cao là con cờ của Tiết Văn Long, còn y lại là con cờ của Hồ Cao, nhưng y tuyệt đối không phải là người cam chịu làm con cờ trong tay người khác, nên y vừa là con cờ, cũng vừa là người đánh cờ. La Cương chính là con cờ trong tay y. Việc này y không định đích thân ra tay, mà chỉ đứng nấp đằng sau, y muốn xem Hồ Cao và người đứng sau gã là Tiết Văn Long rốt cuộc định làm gì.
Lúc Tạ Lão Lục cử La Cương tới Quan Sơn, Hồ Cao đã báo cáo kết quả đàm phán lại cho Tiết Văn Long, sau khi nghe xong Tiết Văn Long khẽ gật đầu, nói;
- Ừm, không sao, : thì :. Một người giống như Tạ Lão Lục nếu không có lợi ích thì ông ta sẽ không làm đâu, hơn nữa việc này rủi ro cũng rất lớn. Việc quan trọng nhất hiện giờ là không biết sau khi Tạ Lão Lục bắt đầu vào Quan Sơn quấy rối thì Liễu Kình Vũ rốt cuộc sẽ phản ứng thế nào. Còn nữa, phía Tập đoàn đầu tư Tiên Phong không biết là có hậu thuẫn gì, nếu chỉ là một Tập đoàn đầu tư bình thường không có chút quan hệ nào, vậy thì Thạch Chấn Cường có thể giải quyết ổn thỏa mọi chuyện. Nhưng nếu bọn họ có hậu thuẫn, Thạch Chấn Cường chắc sẽ không thể giữ vững cục diện được, vì vậy chúng ta nhất định phải lợi dụng tốt con cờ Tạ Lão Lục này, ông ta chính là hòn đá thử lửa của chúng ta.
Nói tới đây, Tiết Văn Long đắc ý cười phá lên.
Bên này Tiết Văn Long đang bày mưu bố trận thì bên kia Bí thư Huyện ủy Hạ Chính Đức cũng không phải là một tên ngốc.
Hai ngày nay cùng với việc quảng bá ngày càng rầm rộ, Hạ Chính Đức cũng nghe thấy một vài tin tức truyền tới, ông ta lập tức nhận ra, thị trấn Quan Sơn hiện giờ đã trở thành vùng đất béo bở. Mà quân cờ duy nhất của ông ta hiện giờ chỉ có Liễu Kình Vũ, vì vậy ông ta rất quan tâm tới thái độ của Liễu Kình Vũ, ông ta liền gọi điện cho Liễu Kình Vũ, giọng nói rất quan tâm:
- Tiểu Liễu, công việc dạo này thế nào, có khó khăn gì không? Tôi nghe nói hiện giờ có rất nhiều thế lực đang trực chờ giơ tay múa chân ở đó, cậu nhất định phải chuẩn bị tốt.