Liễu Kình Vũ nghe thấy những lời đó của Hạ Chính Đức, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, liền cười nói:
- Cám ơn Bí thư Hạ đã quan tâm, gần đây công việc của tôi cũng không có vấn đề gì. Nếu gặp phải khó khăn gì, tôi nhất định sẽ tới Huyện làm phiền ngài.
Sau khi hai người hỏi thăm nhau vài câu thì dập máy.
Sau khi dập máy, Liễu Kình Vũ trầm ngâm một lúc. Hắn không kể lại mâu thuẫn giữa hắn và Thạch Chấn Cường cho Hạ Chính Đức biết, là vì theo hắn nghĩ, thân là Chủ tịch thị trấn, nhất định phải có năng lực tự mình đương đầu với khó khăn, trừ khi nảy sinh những vấn đề thực sự không thể giải quyết được, lúc đó mới nghĩ tới việc mượn thế lực của Hạ Chính Đức. Hơn nữa sự trợ giúp này cũng không phải là sự trợ giúp đơn thuần, mà là đi mượn thế lực. Bởi vì Liễu Kình Vũ hiểu rất rõ sự phức tạp của quan trường, dựa vào ai cũng không vững được. Dù có núi để dựa thì đối phương cũng không thể cho mình dựa cả đời, chỉ có bản thân mình cố gắng rèn luyện, tạo được chỗ đứng mới có thể dựa cả đời, đây mới là cách hay nhất.
Giống như mối quan hệ hiện giờ giữa hắn và Hạ Chính Đức vậy, tuy Liễu Kình Vũ được coi là người thuộc thế lực của Hạ Chính Đức, nhưng hai bên chỉ là chung một lòng vì dân và cùng muốn đối phó với Tiết Văn Long, vì vậy mới đi cùng đường. Còn trong quan trường, con người và sự việc thường thay đổi rất nhanh, nếu sau này Hạ Chính Đức thắng thế, trở thành một người giống như Tiết Văn Long, thì đến lúc đó Liễu Kình Vũ cũng sẽ không do dự mà rời bỏ ông ta, nên giữa hai người có một khoảng cách là điều tất nhiên.
Liễu Kình Vũ đứng trước cửa sổ, đưa mắt nhìn về phía những dãy núi trùng điệp đằng xa, trong lòng rất rối bời.
Hắn cảm động vì cuộc điện thoại nhắc nhở vừa rồi của Hạ Chính Đức. Nhưng kể từ lúc Hạ Chính Đức đề nghị triệu tập cuộc họp báo lúc h’, thì Liễu Kình Vũ liền hiểu rõ, một khi dự án khu du lịch núi Thúy Bình được quyết định, chắc chắn sẽ có rất nhiều thế lực để ý tới Quan Sơn. Dù sao hạng mục khu du lịch núi Thúy Bình cũng là một dự án lớn, liên quan tới rất nhiều lĩnh vực, ví dụ như cơ sở hạ tầng, thông tin, đất đai, thủy lợi, nhà hàng khách sạn, những lĩnh vực đó đều có thể sinh ra rất nhiều lợi nhuận.
Tuy trước kia Liễu Kình Vũ chưa từng làm việc ở quan trường, nhưng cha của hắn là một người kì cựu trên quan trường, có chuyện gì mà ông chưa gặp qua. Nhất là cha hắn đã viết một quyển bút kí tựa đề là “Những điều cần biết ở quan trường”. Trong quyển bút kí này, cha hắn đã viết lại tất cả những gì ông gặp qua nghe thấy từ khi ông mới bước chân vào quan trường, nên Liễu Kình Vũ sớm đã biết rất nhiều chuyện lạ trên đời này rồi. Vì vậy khi hắn mới bắt đầu đã dự liệu được sớm muộn gì cũng sẽ có người nhúng tay vào khu du lịch núi Thúy Bình.
Nghĩ tới đây, Liễu Kình Vũ nhếch mép cười, lẩm bẩm:
- Dự án khu du lịch núi Thúy Bình tuy là một miếng thịt béo bở, nhưng tuyệt đối không phải ai muốn cũng có thể ăn được. Cho dù người đó là ai, nếu anh làm theo quy định, nghiêm túc làm tốt dự án đó, chắc chắn miếng thịt đó sẽ không thiếu phần của anh, nhưng nếu anh muốn cậy thế ép người, thậm chí muốn chiếm đoạt lợi ích của người dân Quan Sơn, dù anh có tới đây, một tên đến tôi diệt một tên, hai tên đến tôi diệt cả hai, ai dám ho he gì, tôi dập tắt luôn!
…
Hai ngày sau.
Liễu Kình Vũ đang ở trong phòng làm việc nghiên cứu làm sao có thể quảng bá được đặc sản Kiwi của thị trấn Quan Sơn thì Hồng Tam Kim đẩy cửa vào phòng, vẻ mặt rất khó coi, giọng hấp tấp:
- Chủ tịch Liễu, việc lớn hỏng rồi, mấy người dân của thôn Du Thụ gần núi Thúy Bình bị đánh, bọn họ tìm tới Đồn công an của thị trấn ta, nhưng phía Đồn công an chúng ta lại không quan tâm tới chuyện này, chỉ cử hai người tới thôn lượn hai ba vòng, nhưng lại không thể hiện thái độ gì. Hiện giờ người dân đang rất bức xúc.
Sau khi nghe Hồng Tam Kim nói vậy, Liễu Kình Vũ nghiêm nghị, hắn trầm giọng nói:
- Chuyện này rốt cuộc là sao? Người dân sao lại bị đánh? Tại sao Đồn công an của chúng ta lại không làm đúng chức trách của mình? Hiện giờ Đồn trưởng Đồn công an là người của Mạnh Hoan, đúng không?
Liễu Kình Vũ sốt ruột hỏi mấy câu liền một lúc.
Hồng Tam Kim vội giải thích:
- Chủ tịch Liễu, là như vậy, nghe nói hiện giờ có một Tập đoàn bất động sản tên là Hải Duyệt tới đầu tư ở Quan Sơn chúng ta, bọn họ chuẩn bị mua một khu đất lớn ở vùng lân cận núi Thúy Bình, nghe nói là định xây dựng một hạng mục gì đó rất lớn, hiện giờ đang trong quá trình mua đất. Khu đất gần khu du lịch núi Thúy Bình đã trở thành miếng thịt béo bở trong mắt bọn họ rồi. Phương thức mà bọn họ dùng bây giờ là đơn phương đàm phán mua đất với từng hộ gia đình có đất ở khu vực gần núi Thúy Bình, nếu ai mà không đồng ý bán thì họ sẽ đánh. Tối hôm qua bọn họ đàm phán cùng người dân của thôn Du Thụ, nhưng không có ai muốn bán, hôm nay bọn họ lái năm xe ô tô bảy chỗ với khoảng ba mươi người đi đến đánh những người không bán đất. Bọn họ còn cuồng ngôn rằng chiều nay bọn họ sẽ tới tìm những người dân khác trong làng để đàm phán, nhà nào dám không bán nữa, thì người đó sẽ là người tiếp theo!
Nghe tới đây, không đợi Hồng Tam Kim kể tiếp, Liễu Kình Vũ tức giận bật dậy, nói:
- Khốn khiếp! Quá khốn nạn mà! Tập đoàn Hải Duyệt đó từ đâu đến? Không ngờ tới thị trấn Quan Sơn chúng ta rồi còn dám diễu võ dương oai, thật là kiêu ngạo quá! Còn có đạo lý nữa không, thật nực cười! Hồng Tam Kim, ông có biết gì về Tập đoàn Hải Duyệt này không?
Hồng Kim Tam là một người tận tâm, sau khi ông ta biết chuyện này thì liền tìm người hỏi thăm sơ qua về tập đoàn này. Tập đoàn Hải Duyệt huyện Cảnh Lâm ai mà không biết chứ, người đứng đầu là đại ca xã hội đen Tạ Lão Lục, nhưng đằng sau đó mơ hồ có sự hỗ trợ của Tiết Văn Long. Đây là tập đoàn đứng đầu ngành giải trí, bất động sản của cả huyện Cảnh Lâm này, tiềm lực tài chính hùng mạnh, thế lực rất lớn, không ai dám động tới họ, vì vậy nghe thấy Liễu Kình Vũ hỏi như vậy, ông ta vội nói:
- Chủ tịch thị trấn Liễu, tôi đã nghe tin đồn và cũng đã xác thực, ông chủ của Tập đoàn Hải Duyệt đó là Tạ Lão Lục, là ông chủ của CLB giải trí Hải Duyệt Thiên Địa của huyện Cảnh Lâm, mà CLB giải trí Hải Duyệt Thiên Địa là một phần của Tập đoàn Hải Duyệt. Tập đoàn Hải Duyệt là một doanh nghiệp tư nhân lớn nhất Cảnh Lâm, các ngành kinh doanh gồm có ngành giải trí, bất động sản, vận chuyển, xây dựng, tóm lại cái gì có thể kiếm tiền thì bọn họ làm.
Liễu Kình Vũ nghe xong liền ngơ ngác, nhíu mày nói:
- Hả? Một tập đoàn lớn như vậy, có hậu thuẫn gì không?
Hồng Tam Kim trầm ngâm một lúc, cẩn thận nói:
- Chủ tịch thị trấn Liễu, Tạ Lão Lục trước kia là một tên du côn lưu manh ở huyện chúng ta, đã từng vào tù, sau đó sau khi ra tù thì y thành lập một công ty cưỡng chế phá dỡ, dựa vào việc cưỡng chế phá dỡ để làm ăn. Sau đó nghe nói nhận được sự giúp đỡ của người trong Huyện, mười năm gần đây, sản nghiệp nhanh chóng lớn mạnh, thành lập Tập đoàn Hải Duyệt. Hơn nữa tôi còn nghe nói, em vợ của Chủ tịch Tiết là Hồ Cao còn có cổ phần trong Tập đoàn Hải Duyệt, đây là một bí mật không công khai ở trong huyện.
Liễu Kình Vũ nghe xong, khẽ gật đầu, trầm giọng nói:
- Ừm, tôi hiểu rồi! Đây là một nước cờ của Chủ tịch Tiết!
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ nhanh chóng bình tĩnh lại, hỏi:
- Tại sao Đồn cảnh sát của thị trấn chúng ta lại không có hành động gì? Đồn trưởng Cố Giai Lỗi rốt cuộc để làm cái gì?
Hồng Tam Kim gượng cười, nói:
- Chủ tịch Liễu, theo tôi biết, Đồn trưởng Cố cử người tới điều tra chuyện này, nhưng vấn đề nằm ở chỗ, Đồn trưởng Cố cũng mới được điều động tới thị trấn của chúng ta chưa bao lâu, tuy anh ta có thể điều động được người ở dưới, nhưng người dưới đi làm mà không hết lòng, điểm này thì anh ta cũng không có cách nào. Mà hiện giờ người trong Đồn công an đều là người của Đồn trưởng trước Hàn Quốc Khánh, hơn nữa rất nhiều người đều là thông qua quan hệ với Bí thư Thạch và mấy Đồn phó khác để vào Đồn công an. Vì vậy, không có chỉ thị của Bí thư Thạch, việc này khó mà có thể được điều tra rõ ràng.
Liễu Kình Vũ cau mày, cân nhắc nói:
- Chuyện lớn như vậy, theo lý mà nói thì Thạch Chấn Cường không thể không biết được, nhưng ông ta lại không có bất cứ ý kiến gì đối với Đồn công an? Vậy có nghĩa là ông ta không định quản chuyện này, mà việc cán bộ của Đồn công an không làm việc hết mình chắc cũng không phải là chuyện ngẫu nhiên, chắc chắn là đã nhận được chỉ thị của ai đó. Tuy không dám chắc người chỉ thị bọn họ là Thạch Chấn Cường, nhưng chắc cũng là người thuộc phe của ông ta. Chúng ta nên làm thế nào đây?
Đầu óc Liễu Kình Vũ quay cuồng, sau khi trầm ngâm một lúc thì hắn nói:
- Hồng Tam Kim, ông cùng tôi đi tới bệnh viện thăm những người bị thương, sau đó cùng tôi tới thôn Du Thụ một chuyến.
Hồng Tam Kim bất ngờ, vội nói:
- Chủ tịch Liễu, giờ cũng sắp trưa rồi, chúng ta đến bệnh viện xong thì cũng phải chiều mới tới thôn Du Thụ được, mà tôi đoán đám người của Tập đoàn Hải Duyệt đó chắc chiều cũng sẽ tới thôn Du Thụ, chẳng may chúng ta đụng mặt với bọn chúng, thì tôi e rằng sẽ không an toàn cho ngài.
Liễu Kình Vũ khua tay, vẻ mặt nghiêm nghị, nói:
- Không sao, tôi cũng muốn xem đám người của Tập đoàn Hải Duyệt đó có dám ra tay với tôi không. Hơn nữa tôi cũng muốn xem, có Liễu Kình Vũ tôi ngồi ở thôn Du Thụ, ai dám tới làm loạn!
Nhìn thấy Liễu Kình Vũ rất kiên định, Hồng Tam Kim cũng không nói gì nữa, liền đi chuẩn bị xe ngay.
Đúng lúc đó, điện thoại của Liễu Kình Vũ vang lên, hắn nhận máy, một giọng nói vui vẻ truyền lại từ đầu dây bên kia:
- Đại ca, em là Đường Trí Dũng, em đã xử lý xong mọi công việc của mình, hiện giờ em đã tới tòa nhà Ủy ban nhân dân rồi, anh ở phòng nào?
Liễu Kình Vũ nói số phòng cho Đường Trí Dũng biết.
Trước kia lúc Liễu Kình Vũ tới thành phố Thương Sơn xin tiền cứu trợ thiên tai thì đã gặp Đường Trí Dũng, gã là con trai của Phó chủ tịch thành phố Đường Kiến Quốc, vì mâu thuẫn xung đột với Đổng Thiên Bá nên họ nhanh chóng trở lên thân thiết. Sau đó Đường Trí Dũng còn chủ động nhận làm đàn em của Liễu Kình Vũ, nhưng Liễu Kình Vũ cũng không trực tiếp đồng ý mà bảo gã làm đàn em thực tập. Sau khi gã xử lý xong mọi việc ở thành phố Thương Sơn thì tới thị trấn Quan Sơn làm lái xe cho hắn.
Đường Trí Dũng vốn định xử lý xong mọi việc ở Thương Sơn thì sẽ tới ngay Quan Sơn, nhưng không ngờ gã đột nhiên lại bị bệnh, phải nằm viện hơn một tháng, gần đây mới hồi phục và được xuất viện. Sau khi ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, gã không ngồi yên được nữa, sau khi hoàn thành hết các thủ tục, liền chạy tới thị trấn Quan Sơn luôn.
Sau khi gặp mặt, Đường Trí Dũng giải thích sơ qua về tình hình của mình rồi cười nói:
- Đại ca, anh định sắp xếp thế nào?
Liễu Kình Vũ cười nói:
- Như vậy đi, tuy cậu được hưởng đãi ngộ của cấp Phó phòng, có biên chế, nhưng tôi là một người công tư phân minh, vẫn như trước kia đã từng nói, cậu hãy bắt đầu làm ở Phòng lái xe. Vừa đúng lúc tôi cần phải đi làm chút chuyện, cậu lái xe nhé.
- Vâng, không thành vấn đề!
Đường Trí Dũng xoa tay vui vẻ nói. Sau đó Đường Trí Dũng cùng Liễu Kình Vũ xuất phát. Đường Trí Dũng không ngờ rằng, lần đầu tiên đi cùng Liễu Kình Vũ, liền gặp phải một chuyện nguy hiểm.