- Tiểu tử thúi, mẹ không thể tới sao?
Hướng mẫu nghiêm mặt, đưa mâm thức ăn trong tay cho Liễu Y Y vừa từ phía sau đi ra, xắn tay áo lên bước tới.
Nhìn vào vẻ mặt vẻ giận dữ của Hướng mẫu, Hướng Nhật không khỏi có chút sợ sệt, bà muốn giáo huấn mình đây mà. Tuy nhiên tròng lòng lại không dám có ý phản kháng, mà thuần túy chỉ có sự kính sợ mẹ.
Hướng mẫu quả nhiên là dữ dằn, kéo lấy lỗ tai Hướng Nhật, lôi thẳng lên lầu, đi hết cầu thang, lúc này bà mới xoay người lại, nói với mấy vị đại tiểu thư dưới lầu đang ngẩn người ra vì chứng kiến cảnh tượng này:
- Các con ăn cơm trước, chúng ta xuống sau.
Đối với mẹ chồng tương lai, chúng nữ đương nhiên không dám trái lời, trong khả năng có thể đều cố hết sức lấy lòng bà, mắt thấy nam nhân la oai oái vì bị Hướng mẫu xách tai kéo lên lầu, ngoại trừ một chút kinh ngạc ban đầu, còn đâu sau đó là thi nhau cười khúc khích, có vẻ như là rất hả hê.
Đi thẳng vào phòng ngủ của Hướng Nhật, Hướng mẫu đóng cửa lại cẩn thận, lúc này tay đang véo lổ tai con trai mới buông ra, bà trừng mắt:
- Trở về sao không báo một tiếng?
- Con muốn ….. cho các cô ấy một bất ngờ.
Hướng Nhật thành thật đáp, lại dùng tay xoa xoa lỗ tai vừa bị véo, mặc dù không đau, nhưng dù sao cũng phải làm bộ làm tịch, nhân tiện tranh thủ chút lòng thông cảm của Hướng mẫu.
Có lẽ là động tác này của hắn thực sự có tác dụng, giọng Hướng mẫu ôn hòa một chút, bà hừ nhẹ một tiếng:
- Con chẳng những cho các cô ấy một bất ngờ, mà còn cho mẹ một bất ngờ đấy.
- Haha . . .
Hướng Nhật gượng cười, hắn biết bất ngờ mà Hướng mẫu nói chính là mấy người Sở Sở, mặc dù trong điện thoại mình đã nói qua với bà, nhưng tận mắt chứng kiến lại là việc khác.
- Nhìn lại mình đi, đắc ý với mẹ thế à? Có nhiều bạn gái như vậy, mẹ xem tương lai con làm thế nào!
Hướng mẫu trợn tròn mắt, có vẻ như lại sắp dùng bạo lực.
Hướng Nhật vội vàng khúm núm.
- Không, không ạ.
Nhanh chóng lui ra sau hai bước, đề phòng mẹ lại sử dụng "Cửu Âm Bạch Cốt Trảo" đối phó mình.
Thấy động tác sợ hãi của hắn, Hướng mẫu nhất thời tức giận, nói:
- Con sợ cái gì, mẹ có thể ăn con hay sao?
- Đâu ạ? Đây là . . . đây là thói quen thôi ạ.
Hướng Nhật trán toát mồ hôi lạnh, mình lui làm gì cơ chứ, thế chẳng phải cho mẹ cơ hội dùng bạo lực hay sao?
Hướng mẫu lại hừ một tiếng, biết con trai sợ mình, trong lòng bà vừa đắc ý vừa vui vẻ, tuy nhiên ngoài mặt vẫn tỏ ra nghiêm khắc:
- Còn không mau cút qua đây, tiểu tử thúi này, nói cho con biết, mẹ đã gặp Tiểu Quân.
- Mẹ gặp cô ta rồi?
Hướng Nhật kinh ngạc, Tiểu Quân chẳng phải là nữ nhân từng ở trước mặt mình "mạo nhận" là dì út hay sao? Sao mới đây mẹ đã gặp cô ta? Hơn nữa nghe ý tứ của mẹ, dường như hai người đã thỏa thuận gì đó?
- Cái gì mà cô ta, là dì út của con đấy!
Hướng mẫu trừng hai mắt, trông cứ như sắp đánh hắn đến nơi.
Hướng Nhật vội lui ra sau, miệng nói liên hồi:
- Là, là dì út.
Tiếp đó lập tức chuyển sang chuyện khác:
- Dì út nói gì với mẹ?
- Cũng không có gì, là….. ông ngoại con muốn khi nào trường học nghỉ đông thì con tới chỗ của ông chơi, nhận tiện làm quen một chút với anh em bà con.
Khi nói lời này, vẻ mặt Hướng mẫu có hơi cổ quái.
Hướng Nhật đương nhiên biết vì sao, đã vài chục năm không qua lại, giờ đột nhiên lại tỏ ra thân thiết, chắc chắn sẽ có chỗ ngăn cách. Mặc dù biết như thế, nhưng Hướng Nhật cũng sẽ không nói ra , chỉ lẩm bẩm nói thầm trong miệng:
- Con thèm mà làm quen với mấy thằng nhị thế tổ kia.
- Con nói cái gì!
Hướng mẫu lổ tai rất thính, cho dù Hướng Nhật nói rất nhỏ, nhưng bà vẫn nghe được.
- À, con nói là, con mong sớm đến thủ đô.
Hướng Nhật vội vàng đổi giọng.
Biết tiểu tử này nói cho có lệ, nhưng Hướng mẫu cũng không nổi giận:
- Giờ không cần phải vội, con còn hơn một tháng mới nghỉ. Chờ tới lúc đó, con có thể đi. Tuy nhiên mẹ cảnh cáo con, ở nhà ông ngoại không được làm càn, đấy không phải nhà mình, việc gì phải nghe theo chủ ý của dì út con.
Hướng Nhật trong lòng không cho là vậy, bĩu môi nói:
- Vậy mẹ không đi sao?
Hướng mẫu thở dài một hơi, vẻ nghiêm khắc khi vừa rồi giáo huấn con trai cũng bị gác sang một bên:
- Có con đi là được rồi, mẹ . . . phải đợi một thời gian nữa, đến lúc đó có khả năng mẹ và ba con cùng đi.
Nghe giọng điệu của mẹ có vẻ chán nản, Hướng Nhật vội đánh trống lảng:
- Mẹ, chúng ta ở trên này cũng đã lâu rồi, xuống ăn cơm đi, bằng không đồ ăn nguội sẽ không ngon đâu.
- Hừ, làm gì mà con vôi xuống như vậy? Mẹ vẫn còn chuyện muốn hỏi.
Hướng mẫu trừng mắt.
- Không ạ, con có gì đâu ạ . . . . . . Mẹ cứ hỏi đi ạ, con nhất định “biết thì sẽ nói, nói là nói hết”.
Đối mặt với mẹ đang trợn mắt giận dữ, Hướng Nhật không dám làm trái ý một chút xíu nào.
- Đừng nhiều lời với mẹ, con nói rõ cho mẹ biết, dưới lầu người nào là con dâu tương lai của mẹ?
Hỏi tới vấn đề này, Hướng mẫu vẻ mặt rất phức tạp, tuy nhiên vẫn có thể nhìn ra được, vui nhiều hơn giận, đồng thời còn có vẻ như không muốn bỏ qua người nào.
Hướng Nhật cũng nhìn ra được chút manh mối, trong lòng hưng phấn không thôi, bất chấp tất cả mà khai ra hết:
- Có ba người . . . . . . À, không, là có hai người không phải.
Trong lòng thầm đếm, ở trong nhà này, Sở Sở, An An, đồ đệ cùng với Tiểu Uyển đã chắc suất, Liễu Y Y sau cái lần mình xông vào trong phòng tắm nhìn thấy hết thân thể nàng cũng tính là một người. Còn lại Phạm Thải Hồng và cô nàng tây dương Anna chắc chắn không phải, ít nhất hiện nay không phải. . . . . Mk, cho dù sau này cũng không phải! Trong lòng Hướng Nhật âm thầm thề.
- Hai người nào không phải?
Hướng mẫu dường như sớm có dự liệu, vẻ mặt không chút phản ứng.
- Chính là cô gái…. tây dương tóc vàng, còn có cả bà điên… à, cô gái tóc dài dung mạo không tệ.
Nghe Hướng Nhật miêu tả, vẻ mặt Hướng mẫu có phần bất bình:
- Nói tên cho mẹ.
- Là Anna và Phạm Thải Hồng, hai người ấy không phải.
Hướng Nhật không biết Hướng mẫu đến đây bao lâu rồi, nhưng bà bảo mình nói tên ra, vậy đối với tên của chúng nữ trong nhà nhất định đã nắm rõ như lòng bàn tay rồi.
- Sao các cô ấy lại đến chỗ con ở?
Hướng mẫu tiếp tục truy hỏi, hình như rất có hứng thú với chuyện này.
Hướng Nhật cảm thấy đau hết cả đầu, miễn cưỡng trả lời:
- Có lẽ là chỗ này hoàn cảnh tốt?
- Con lại nhờn với mẹ à?
Hướng mẫu lườm:
- Sao mẹ nghe nói, Anna tới làm ô sin cho con. Còn Phạm Thải Hồng thì bị con lừa đến.
Hướng Nhật nhất thời không biết nói gì, mấy điều này….là ai nói vậy? Việc Anna là ô sin hắn không có gì biện bạch, bởi vì nô lệ cũng na ná thế chứ sao? Nhưng nói cô nàng Phạm Thải Hồng bị mình dụ dỗ đến đây, Hướng Nhật đánh chết cũng không chịu nhận.Tuy nhiên, chung quy cũng không thể nói ra sự thật. Nói Anna ký khế ước bán mình ba năm? Đáp lại mình nhất định là "Cửu Âm Bạch Cốt Trảo" mà mẹ đã chuẩn bị từ lâu. Còn Phạm Thải Hồng, bà điên này là bị mình lừa đến? Nực cười, nàng ta không lừa mình cũng đã tốt lắm rồi.
Thấy con trai không nói lời nào, Hướng mẫu cho là hắn đã thừa nhận, bà lại tỏ ra cực kỳ giận dữ, có vẻ như muốn cho hắn một trận:
- Tiểu tử thúi, rốt cuộc con muốn bao nhiêu bạn gái? Mẹ nói cho con biết, bây giờ đã nhiều như vậy, khả năng chịu đựng của mẹ cũng chỉ đến thế là cùng. Còn nữa, chuyện này mẹ chưa nói cho cha con biết, để ông ấy biết, xem ông ấy có lột da con không!
- Mẹ, có chuyện con muốn nói thật….
Hướng Nhật rất thành thật, cho nên hắn quyết định nói sự thực.
- Lại ở bên ngoài gây sự không?
Vẻ mặt Hướng mẫu như muốn nói “Con chỉ thế là giỏi”.
- Không phải!
Hướng Nhật vội vàng lắc mạnh đầu, sau đó cúi đầu, ấp úng nói:
- Ở bên ngoài, bên ngoài . . . . . . mẹ còn có mấy cô con dâu nữa.
Hác Tiện Văn, Nhâm Quân, Tống Thu Hằng cùng Thư Dĩnh, Hướng Nhật đương nhiên sẽ không quên, thà khai hết với mẹ luôn giờ, miễn cho tương lai để mẹ biết con dâu bà không chỉ có mấy người Sở Sở dưới lầu thì lại mắng mình.
- Con nói cái gì!
Hướng mẫu thiếu chút nữa đứng không vững, ngoài mấy cô con dâu dưới lầu, ở bên ngoài còn có mấy người nữa? Không chút nghĩ ngợi, bà lập tức véo lổ tai con.
- Tiểu tử thúi, mẹ đưa con đến đây đọc sách, không phải để con tìm cho mẹ nhiều con dâu như vậy, theo như con nói, tương lai mỗi người cho mẹ một cháu trai một cháu gái, con muốn mẹ mệt chết à?
Nói đến câu cuối cùng, gần như đã chuyển sang cười mắng.
Hướng Nhật rất tủi thân, hắn phát hiện, có đôi khi nói thật không hề là một chuyện tốt, ví dụ như hắn hiện tại. Tuy nhiên tủi thân thì tủi thân, thấy Hướng mẫu đang nhẩm tính mỗi ngày ôm một đứa cháu thì ít nhất phải mất hai tuần lễ mới luân phiên hết lượt, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy ấm áp.
Véo lỗ tai con trai được chốc lát, có thể là vì không nỡ, Hướng mẫu buông tay ra, cảm giác không ổn, lại xoa xoa hai vành tai hắn, sau đó mới thu tay về, cũng không tiếp tục truy cứu chuyện con trai ở bên ngoài có bao nhiêu con dâu mình không biết, ngược lại hỏi sang chuyện khác, trên mặt mang theo một vẻ sáng ngời mà trước nay chưa từng có:
- Mẹ hỏi con, Tiểu Uyển bây giờ đã có thai với con, con định làm thế nào?
- Không làm gì ạ, vẫn như vậy, con tiếp tục đến trường, Tiểu Uyển ở nhà sinh em bé…
Hướng Nhật còn muốn nói bá láp cho qua chuyện, Hướng mẫu đã cắt ngang lời hắn:
- Mẹ không hỏi con điều này!
Cho tới nay, Hướng Nhật lo lắng nhất chính là vấn đề an bài mấy nàng Sở Sở và nữ cảnh quan như thế nào, thấy không thể đong đưa cho qua chuyện, Hướng Nhật đành nói đùa để đánh trống lảng:
- Mẹ không cổ lỗ vậy chứ? Bây giờ là thời đại gì rồi, rất nhiều sinh viên đều mang bụng bầu đến trường, chuyện này. . . .
Không đợi Hướng Nhật nói xong, Hướng mẫu tức giận đến nỗi lại muốn véo lỗ tai hắn:
- Mẹ hỏi con định đối xử với Tiểu Uyển thế nào? Chưa lập gia đình mà làm mẹ thì vui lắm sao? Để con gái nhà người ta bị người khác dị nghị sau lưng, con thấy thế có được không? Còn nữa, cha mẹ cô ấy sẽ nghĩ ra sao?
- Cũng không cần lo lắng về điều này, thực ra cha mẹ Tiểu Uyển rất là thoáng, họ sẽ không nghĩ lung tung đâu ạ.
Hướng Nhật khẩn trương giải thích, mặc dù chưa từng gặp mặt vị bố vợ tương lai ở Thiết gia, nhưng chắc hẳn với địa vị của ông ở Bắc Hải, không lý nào lại không biết con gái mình ở cùng với ai, đã lâu như vậy cũng không thấy có phản đối gì, chắc chắn ông rất thoáng. Còn mẹ vợ tương lai ở Thiết gia, nếu như bà không thoáng, lúc trước cũng sẽ không dùng đến cái chiêu hết sức thâm là “Rượu thuốc”, mình cũng không tự nhiên mà hời được một bà xã làm cảnh sát xinh đẹp và đầy cá tính như bây giờ.
- Thoáng?
Hướng mẫu liếc con trai, trong mắt lóe sáng.
- Dù sao mẹ cũng không dự định trở về sớm, con đã nói là thoáng, vậy con thu xếp cái hẹn đi, mẹ cũng muốn gặp thông gia tương lai.
Hướng Nhật nghe thế trong lòng run lên, mẹ sẽ không định tự chủ trương đấy chứ, cho mình cưới Thiết Uyển trước, chờ gạo nấu thành cơm, sau đó mới…. Như vậy quá không công bằng với mấy người Sở Sở.
Các bạn đang Đọc Truyện tại Website DocTruyenOnline.VN. Chúc Bạn Đọc vui vẻ