Cúi người chui vào khu rừng, Phượng Lại Tà xoay người nhìn bầy quạ đen cực lớn bị cành lá rậm rạp cản lại, đang dang cánh bay vòng quanh bìa rừng.
Đưa tay làm mặt quỷ, Phượng Lại Tà vỗ vỗ tiểu tuyết cầu, đi về phía sâu bên trong khu rừng.
Nhìn những cây cỏ kỳ quái chưa từng thấy lúc trước, trong mắt Phượng Lại Tà tràn ngập sự tò mò. Nó vừa đi vừa nhảy tung tăng, hoàn toàn không có vẻ khẩn trương vì lạc đường hoặc khủng hoảng vì mới tới ma giới. Khuôn mặt nhỏ nhắn toát lên sự linh hoạt vui vẻ giống như là đang đi chơi xuân. Dây leo màu tím quấn quanh thân cây xanh biếc, một con bướm hoặc một loài côn trùng nhỏ bay qua đều làm Phượng Lại Tà hiếu kì.
Tiểu tuyết cầu trong lòng khẽ động đậy, Phượng Lại Tà cúi đầu, nhìn thấy con vật trong ngực mình đã cuộn người lại thành một cục hình tròn.
“Nhóc con, ta thấy nếu để ngươi ở lại chỗ này, ngươi hẳn là sẽ bị dã thú ăn tươi luôn.” Phượng Lại Tà cười tủm tỉm nhìn con vật nhỏ nhắn trong lòng. Dường như tiểu tuyết cầu nghe hiểu lời của nó, liền dùng một đôi mắt to ngập nước đầy thương cảm nhìn Phượng Lại Tà. Dáng vẻ khẩn cầu kia rất hợp với tâm ý của Phượng Lại Tà.
“Ngươi đã tội nghiệp như thế, người ta chỉ có thể ‘cố mà’ nhận nuôi ngươi thôi.” Phượng Lại Tà giả vờ miễn cưỡng mở miệng, nhưng hai bàn tay nhỏ bé không hề dừng lại mà liên tục vuốt ve bộ lông tiểu tuyết cầu.
“Chi chi!” Bé con hết sức nhu thuận cọ cọ, làm nũng trong lòng Phượng Lại Tà, miệng còn phát ra âm thanh ngây thơ.
“Nhưng mà ngươi thuộc giống gì vậy?” Phượng Lại Tà bỗng nhiên hoài nghi, lập tức thừa lúc bé con không kịp phản ứng, liền xách lên hai chân của nó.
Dưới bụng, một khu vực không có lông hiện ra.
Phượng Lại Tà híp mắt, vẻ mặt như bắt gặp chuyện lạ, nói: “Hóa ra ngươi là đực a.”
“Chi chi! Chi chi!” Bé con ra sức giãy dụa, muốn che giấu giới tính bản thân, nhưng khổ nỗi cơ thể quá sức nhỏ bé so với Phượng Lại Tà nên sự kháng cự không có chút tác dụng nào.
“Đừng nhúc nhích!” Phượng Lại Tà muốn tiếp tục nghiên cứu một chút, bỗng nhiên lại bắt gặp một đôi mắt đáng thương chực chờ khóc, khóe mắt vẫn còn đậu lại một giọt nước, dáng vẻ rất tuyệt vọng.
Ai da! Nó cũng không có ngược đãi tiểu tuyết cầu, tại sao tiểu tuyết cầu lại có vẻ như đang nhẫn nhục chịu đựng vậy. Nó đây thế nhưng là một chủ nhân rất tốt nha.
Phượng Lại Tà nhìn thấy dáng vẻ vật cưng như vậy, đành phải buông tay. Nhưng vừa buông tay ra, nó đã cảm thấy một lực thật lớn quấn quanh vòng eo của mình, trong lúc nó chưa có phản ứng đã cuốn nó lên cao.
“Oa! A! A” Phượng Lại Tà sợ hãi ôm dây leo xung quanh người, nhìn mặt đất đang cách mình khá xa, không khỏi chớp chớp mắt.
Chẳng lẽ cây cối ở Ma giới đều thành tinh rồi?
Còn chưa suy nghĩ được gì, nó liền bị dây leo kia tiếp tục cuốn lên trên, sau đó, một đóa hoa xuất hiện trước mắt nó, mà khủng khiếp nhất là những mảng máu lớn xuất hiện trên nhị hoa. Phượng Lại Tà còn chưa bị đưa tới gần đóa hoa đã cảm thấy mùi máu tanh xộc vào mũi.
Lẽ nào đây là “hoa ăn thịt người” trong truyền thuyết? Phượng Lại Tà nhìn chằm chằm bông hoa đang ngày càng gần mình.
“Chi chi!”
Giữa lúc Phượng Lại Tà sắp trở thành bữa ăn ngon cho hoa ăn thịt người, một việc không thể tưởng tượng nổi lại xảy ra. Tiểu tuyết cầu ban nãy bị Phượng Lại Tà bỏ ở dưới, lúc này lại bước tới bên cạnh cây hoa, mà chấn động hơn là từ trong cái miệng nho nhỏ kia lại phá ra ngọn lửa thật lớn, bắn về phía bông hoa đang nhe nanh múa vuốt.
Trong nháy mắt, một dây leo của hoa ăn thịt người bị đốt thành tro tàn.
Miệng Phượng Lại Tà mở ra to đến nỗi có thể nhét luôn cả một quả trứng vào trong đó, song gần như ngay lập tức liền biến trở thành một nụ cười kiêu ngạo không gì sánh được.
Oa ha ha! Nó thật sự rất muốn ngửa mặt lên trời cười ba tiếng, bé con kia thoạt nhìn khả ái mà bất lực, không ngờ lại phóng ra được một ngọn lửa to đến thế.
Chỉ cần nhìn hình dạng cây hoa ăn thịt người bị đốt, tiếng kêu rên đến chói tai, Phượng Lại Tà có thể đoán được ngọn lửa kia có khả năng hủy diệt mạnh mẽ như thế nào.
“Gào....!” Bị một con vật nhỏ xíu gây thương tích nặng nề, lòng tự trọng của hoa ăn thịt người bị thương tổn thật nặng. Nó rít gào, sử dụng bốn trong năm sợi dây còn lại điên cuồng tấn công tiểu tuyết cầu, còn một dây thì bắt lấy Phượng Lại Tà, chuẩn bị bỏ vào miệng để bồi bổ trở lại một dây đã mất.
Tiểu tuyết cầu một mặt lợi dụng động tác linh hoạt để tránh né công kích, một mặt rất nhanh chạy lại gần Phượng Lại Tà.
Phượng Lại Tà nhìn thấy bản thân sắp phải vào “miệng hoa”, cũng không có tâm trạng xem tiểu tuyết cầu biểu diễn. Miệng thét ra một tiếng “Phá mộc”, một ánh sáng màu cam lập tức bao vây sợi dây đang quấn lấy Phượng Lại Tà, trong nháy mắt hủy diệt nó. Phượng Lại Tà thoát khỏi sự trói buộc của sợi dây, nhưng lại không có gì để bám víu, liền quơ quào nắm được cánh hoa của hoa ăn thịt người.
Thực nhân hoa vừa bị thương tích một lần nữa thì điên cuồng giãy dụa, phát ra tiếng kêu rên chói tai.
“Chi chi!” Tiểu tuyết cầu đã chạy tới bên người Phượng Lại Tà. Phượng Lại Tà vừa định nói đùa với nó hai câu lại nhìn thấy bốn sợi dây tứ phía sau nó đang tới, lập tức cầm lấy một chân tiểu tuyết cầu, chuẩn bị đi xuống đất.
“Dây!” Theo khẩu lệnh, quang tiên trong tay Phượng Lại Tà phóng ra một sợi dây bay về phía cây đại thụ che trời kế bên. Sợi dây thừng đó quấn quanh thân cây một cách chắc chắn, Phượng Lại Tà theo đó đu qua thân cây bên kia, đặt chân lên một nhánh cây.
Hoa ăn thịt người đã bị hai người gây thương tích, dĩ nhiên không muốn bỏ qua, liền dùng bốn sợi dây công kích một người một con vật, ý định báo thù rửa hận.
Có điều, Phượng Lại Tà lúc này đã rời xa nó, miệng nhếch lên một chút, tay đưa ra, hét một tiếng “Phá mộc”, luồng sáng màu cam từ phía vòng tay đã bay tới bốn sợi dây kia, phút chốc đã hủy diệt chúng. Trong tiếng kêu bi thảm của thực nhân hoa, Phượng Lại Tà không hề chậm trễ đánh quang tiên về phía cây hoa.
Một đóa hoa cực lớn, trong vùng sáng màu cam, rốt cuộc chỉ còn lại một vài mảnh cánh hoa.
“Muốn ăn ta? Hừ hừ, ngươi còn không có tư cách đó.” Phượng Lại Tà cười cười, thu hồi quang tiên, một tay ôm lấy tiểu tuyết cầu, phi thân nhảy từ thân cây xuống, vững vàng đáp trên mặt đất.
Công phu của sư phụ Sóc Ly cũng không phải quá khó, “cái kia” Phượng Lại Tà hiểu, dĩ nhiên nó cũng hiểu.
“Nhóc con! Ngươi thật là lợi hại.” Phượng Lại Tà cười rực rỡ, nâng tiểu tuyết cầu lên.
Quả nhiên là nó đã nhặt được bảo bối, nhóc con này chắc hẳn là “vật kỉ niệm” đầu tiên trong chuyến hành trình du lịch Ma giới rồi.
Tiểu tuyết cầu xấu hổ cúi đầu, một chút cũng không giống hình dáng dũng mãnh đấu với hoa ăn thịt người, miệng phun ra lửa vừa rồi.
Phượng Lại Tà lúc này cảm thấy hơi khát nước, muốn đi tìm chút nước để uống. Lúc nó vừa rời khỏi chỗ cây hoa ăn thịt người, hai bóng người chậm rãi đi tới, kết quả vừa nhìn thấy những cánh hoa không trọn vẹn trên mặt đất, trên mặt bọn họ đều xuất hiện dáng vẻ đáng thương khóc không ra nước mắt, những thực vật dùng để nuôi hoa ăn thịt người trong tay cũng rơi trên mặt đất.
“Hu hu… Chuyện gì đã xảy ra vậy! Chúng ta phải nói thế nào với vương tử đây?” Một người vẻ mặt so với khổ qua còn nhăn hơn, bi thảm nói.
Trời cao ơi! Đất rộng ơi! Là kẻ khốn kiếp nào làm chuyện xấu đây!
Dám cắt một gốc cây hoa ăn thịt người bá vương ngàn năm khó có được thành mảnh nhỏ, bọn họ làm sao có thể trở về phục mệnh vương tử đây?