Xuyên qua tầng tầng lớp lớp các loài cây trong khu rừng, cánh tay trắng nõn của Phượng Lại Tà đã bị cành cây quẹt qua không biết bao nhiêu lần, ngày càng xuất hiện nhiều vết thương nhỏ nhợt nhạt. Nhưng cũng chính vì điều này mà Phượng Lại Tà phát hiện thêm một khả năng hạng nhất đặc dị của tiểu tuyết cầu. Mỗi khi cánh tay của nó xuất hiện vết thương mới thì bé con trong lòng nó sẽ hé đầu ra, dùng đầu lưỡi nóng ấm, ẩm ướt dịu dàng liếm lên vết thương. Ngay sau đó, điều thần kì diễn ra, vết thương trên người nó sẽ tự động khép lại, chỉ để lại một vệt hồng nhạt.
Điều này dĩ nhiên khiến cho Phượng Lại Tà hết sức vui vẻ, vốn tưởng rằng chỉ là nhặt được một con thú cưng nhỏ nhắn đáng yêu mà thôi, không ngờ trên người bé con này lại cất giữ nhiều điều thần kì như vậy.
Dọc theo đường đi, Phượng Lại Tà vừa ôm tiểu tuyết cầu, vừa cười nói vui vẻ. Vốn dĩ định mở miệng khen ngợi bé con vài câu, nhưng chưa kịp nói gì thì nó đã xấu hổ trốn vào trong lòng của Phượng Lại Tà, cuộn lại thành một cục tròn vo, cái đuôi làm nũng cọ cọ vào cánh tay Phượng Lại Tà.
Không biết đã đi được bao lâu, Phượng Lại Tà ngẩng đầu nhìn rừng cây. Xuyên qua khe hở giữa những cành lá dày đặc, nó đột nhiên nhận ra tuy rằng Ma giới lúc này sáng trưng như ban ngày, nhưng trên bầu trời không hề tồn tại mặt trời. Thảo nào nó đi lâu như vậy cũng chẳng hề cảm thấy mệt mỏi, nãy giờ nó còn tưởng rằng dị ứng của nó đối với nhiệt độ cao cùng ánh nắng chiếu thẳng vào người cuối cùng cũng đã thay đổi rồi chứ.
Cuối cùng, nó cũng nghe thấy tiếng nước chảy truyền đến từ một nơi không xa. Đôi mắt nó không khỏi mở lớn, hưng phấn bước về nơi có tiếng nước.
Sau khi đi được vài trăm thước, một hồ nước màu tím nhạt cực lớn dần dần hiện ra trước mắt nó, trên mặt hồ có những điểm sáng chớp lóe chớp lóe, dòng nước trong suốt như thủy tinh, mặt nước yên tĩnh, lâu lâu mới gợn lên vài gợn sóng nhỏ.
Phượng Lại Tà cảm thấy rất kinh ngạc, ở đây không có mặt trời, vậy những điểm sáng trên mặt hồ là phản xạ từ đâu?
Liếm liếm đôi môi đã khô khốc, Phượng Lại Tà chuẩn bị tới gần hồ nước tuyệt đẹp làm cho người khác si mê kia. Vừa đi được nửa bước, một tia sáng màu vàng đột ngột lóe ra từ bàn tay của nó, ký hiệu sao sáu cánh cũng xuất hiện trên mu bàn tay.
Trong quầng sáng màu vàng, khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ của Phượng Lại hiện lên.
“Daddy!” Phượng Lại Tà lập tức buông tiểu tuyết cầu xuống, ngơ ngác nhìn hình ảnh vừa mới xuất hiện.
Không lẽ daddy để lại trên tay nó một cái thông tấn khí?
“Tiểu Tà, con đang ở đâu?” Phượng Lại cuối cùng cũng liên lạc được với Tiểu Tà, lập tức nghiêm mặt, giọng điệu nghe rõ sự chất vấn cùng không hài lòng.
Giương cái miệng nhỏ nhắn lên, Phượng Lại Tà tỏ vẻ đáng thương nói: “Daddy, đều là người không tốt, hại người ta thiếu chút nữa đã ngã chết, còn suýt bị ăn tươi nữa chứ.” Nó thật là tội nghiệp, không chỉ bị daddy đại nhân “vứt bỏ”, mà còn xém té chết, càng xém trở thành bữa ăn ngon cho mấy con quạ đen cùng hoa ăn thịt người. Tất cả chuyện này đều phải quy tội cho daddy.
Cau mày, trên mặt Phượng Lại hiện ra sự nghiêm trọng.
“Miêu ta khung cảnh xung quanh con cho ta.” Hiện tại không phải là lúc trách cứ, điều quan trọng nhất là phải đưa cô bé đến nơi an toàn đã. Ma giới khắp nơi đều nguy hiểm, còn Tiểu Tà chỉ là một nhân loại nho nhỏ, nếu như gặp phải bất kì một tộc nào đều có khả năng trở thành mỹ vị cho bọn họ.
“Daddy, người rõ ràng có thể tìm ra con, còn muốn con miêu tả làm cái gì?” Chu cái miệng nhỏ nhắn, Phượng Lại Tà tỏ thái độ kháng cự.
Ngôi sao sáu cánh trên tay chính là biểu tượng cho khế ước của hai người, chỉ cần biểu tượng này tồn tại, bất kể nó ở nơi nào, daddy cũng có thể tìm được nó, lẽ nào daddy đã quên rồi?
Nhưng Phượng Lại chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
“Con ngốc quá, tại nhân giới thì có thể sử dụng khế ước này được, còn đây là Ma giới, mọi nơi đều có ma lực mạnh mẽ của các tộc khác ngăn trở, muốn liên hệ cũng đều bị chặt đứt. Hiện tại ta có thể liên lạc với con cũng bởi vì con vừa mới tới Ma giới không lâu, hơn nữa, điều kiện tiên quyết là địa điểm con đang ở phải nằm trong vùng bị phủ vây ma lực.”
Ai da… Phức tạp quá, nó nghe một hồi mà hoa mắt chóng mặt hết cả. Hình như ý của daddy là ở Ma giới thì không thể tìm được vị trí của nó?
“Người ta hiện đang ở trong một khu rừng rậm, trước mặt là một cái hồ nước màu tím nhạt.” Phượng Lại Tà nhìn quanh bốn phía, miêu tả.
Phượng Lại suy tư trong chốc lát, rồi đột nhiên, khuôn mặt hắn lộ ra vẻ nghiêm trọng. Hắn mở miệng, nói ra nửa câu: “Ở hồ nước đó có tộc vũ linh cùng nhân ngư, cẩn thận…” Kết quả, hình ảnh bỗng nhiên gián đoạn, ánh sáng trên mu bàn tay Phượng Lại Tà trong nháy mắt biến mất.
“Cái gì?” Phượng Lại Tà không thể tin được là đường dây thông tin liên lạc ở đây cũng giống như điện thoại di động ở nhân giới, hơi nhiễu một chút liền over.
“Rốt cuộc daddy muốn mình cẩn thận cái gì?” Phượng Lại Tà cảm thấy phân vân, không biết là phải cẩn thận tộc vũ linh hay là nhân ngư, hay là cần phải cẩn thận cả hai?
Vèo!!!
Vào lúc Phượng Lại Tà suy tư, một luồng gió mạnh từ phía sau kéo tới. Theo bản năng, nó lắc mình tránh né. Quay đầu nhìn lại, một người mang sau lưng đôi cánh chim màu trắng đang lướt qua nơi mà nó vừa đứng khi nãy.
Lẽ nào đây là “điểu nhân” trong truyền thuyết? Phượng Lại Tà sờ sờ vai, tốt quá, không có bị móng vuốt của điểu nhân nắm phải, nếu không thì không chết cũng phải mất một tầng da rồi.
“A! Điểu nhân, không được lại đây!” Phượng Lại Tà huơ huơ đôi tay nhỏ bé, kêu to.
“Điểu nhân? Nhân loại nhà ngươi lại dám gọi tộc Vũ Linh vĩ đại cao ngạo chúng ta là ‘điểu nhân’, ngươi là ngu ngốc hay là không muốn sống nữa hả?” Đôi mắt màu xanh da trời của điểu nhân hiện lên vẻ tàn bạo hung ác, hướng về phía Phượng Lại Tà quát.
“Điểu nhân đại thúc a, không nên hung dữ với người ta, ai biểu người vừa có cánh, vừa có móng vuốt, người ta làm sao biết được đại thúc không phải là điểu nhân chứ.” Phượng Lại Tà vẻ mặt vô tội, đôi mắt thương cảm nói.
“Nhân loại đáng chết, còn dám tiếp tục mạo phạm tộc Vũ Linh cao quý chúng ta.” Đối phương thấy con người nho nhỏ này liên tục gọi mình là “điểu nhân” liền nổi giận đùng đùng. Hắn rít lên một tiếng, giang cánh vọt tới phía Phượng Lại Tà, móng vuốt sắc bén mở ra, tư thế giống như chuẩn bị xé nát Phượng Lại Tà.
Phượng Lại Tà nhìn thấy bộ dạng hung ác của “điểu nhân” liền hét toáng lên, khom lưng ôm lấy tiểu tuyết cầu nãy giờ vẫn đang đờ ra, nhảy ùm xuống nước.
Nếu daddy nói nơi này có nhân ngư, vậy thì bọn họ hẳn là sống ở trong nước, mà nếu như bọn họ đã có thể ở trong nước thì cái hồ này hẳn là không có độc rồi.
Sau khi nhảy vào giữa dòng nước, Phượng Lại Tà ngẩng đầu lên nhìn “điểu nhân” đang bay là là trên mặt nước, rồi nhìn xuống vòng tay. Tình thế cấp bách làm cho Phượng Lại Tà quên mất rằng mình vẫn còn ở trong hồ nước, nó mở miệng ra định hô khẩu lệnh.
“Oa!” Phượng Lại Tà hé miệng, trong nháy mắt, từng ngụm lớn nước hồ mạnh mẽ chảy vào miệng nó. Hic! Đúng là nó rất khát, nhưng mà nó không cần phải uống nước bằng cách này.
Phượng Lại Tà khổ sở giãy dụa, trong bụng càng không ngừng chửi bới cái tên điểu nhân chết tiệt kia. Nếu không phải tại hắn, mình sao lại rơi vào hoàn cảnh xấu hổ này chứ.
Ngay lúc Phượng Lại Tà cảm thấy mình sắp chết vì hít thở không thông, bỗng nhiên, eo nó bị một cánh tay ôm lấy. Ngẩng đầu nhìn lại, Phượng Lại Tà thấy một con nhân ngư tuyệt đẹp đang mở to đôi mắt vô tội nhìn nó. Thình lình, một bọt khí thật to được phun ra từ miệng nhân ngư, bao vây lấy Phượng Lại Tà. Trong nháy mắt, cảm giác hít thở không thông của Phượng Lại Tà lập tức biến mất, nhưng bởi vì vừa rồi bị hoảng sợ cùng với việc đã uống một lượng nước khá lớn, Phượng Lại Tà liền hôn mê bất tỉnh, mà cánh tay ôm lấy tiểu tuyêt cầu vẫn không chịu buông ra.