Được Phượng Lại ôm trong lồng ngực, Phượng Lại Tà lần thứ hai đi vào ma giới. Nhìn khung cảnh quen thuộc tới từng cành cây ngọn cỏ ở bá tước phủ, cô bé chỉ có thể thầm cảm thán: “Ma giới buồn chán, ta đã trờ về.”
Phượng Lại còn chưa kịp đặt Phượng Lại Tà xuống đất thì một lực thật lớn đã đập vào người Phượng Lại Tà, làm cho cô bé trực tiếp ngã xuống sô pha.
“Chị Tiểu Tà.” Sự nhiệt tình của Li Mạt làm cho Phượng Lại Tà nhất thời mất phương hướng.
Sao thế? Nó nhớ là nó đâu có nuôi thêm một chú chó sục Scotland đâu nhỉ? Phượng Lại Tà bỗng nhiên liên tưởng Li Mạt với giống chó Scotland, dù sao thì cả hai đều có một điểm chung là cùng đến từ phương tây mà.
“Chị Tiểu Tà, chị đi đâu vậy? Em rất nhớ chị.” Sự nhiệt tình của Li Mạt khiến cho Phượng Lại Tà nuốt không trôi, nhưng trong lòng vẫn âm thầm cười.
Nhìn xem, kĩ thuật thuần hóa của nó có tốt hay không? Chẳng cần tốn bao nhiêu sức lực, cô nhóc này đã ngoan ngoãn làm cái đuôi của nó, xem ra là nó rất có năng khiếu trong việc này nha.
“Chị về nhà mẹ đẻ.” Ha ha ha ha, Phượng Lại Tà cười thầm trong bụng. Phượng Lại đứng một bên, vẻ mặt cũng trở nên đen thui.
Li Mạt nghe không hiểu ngôn ngữ ở nhân giới nên chỉ ngây người ra, chớp chớp mắt. Phượng Lại Tà cười hì hì, vỗ đầu Li Mạt. Trẻ con thật là dễ bị lừa.
“Ha ha, bá tước.” Bỗng nhiên, một tiếng cười trầm thấp vang lên từ phía sau. Giọng nói xa lạ của hắn ngay lập tức thu hút sự chú ý của Phượng Lại Tà. Cô bé muốn đứng dậy nhìn người vừa tới, nhưng lại bị sức nặng của cơ thể Li Mạt cản trở.
“Già Duệ bệ hạ.” Phượng Lại gật đầu nhẹ nhàng.
Bệ hạ? Phượng Lại Tà mở to mắt. Bệ hạ ở đâu ra?
“Li Mạt, mau đứng dậy, không được vô lễ như vậy.” Giọng nói của người được gọi là Già Duệ có chút nghiêm khắc.
Phượng Lại Tà lúc này mới có thể đứng lên, vỗ vỗ quần áo của mình, cũng thuận tiện ngắm nhìn vị “bệ hạ” lạ lẫm này.
“Liên Kiều.” Hai chữ vô cùng quen thuộc đối với Phượng Lại Tà bỗng nhiên vang lên. Cô bé ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt màu đỏ của Già Duệ.
“Liên Kiều, là em thật sao?” Hắn ta nhìn chăm chăm vào người Phượng Lại Tà, tựa như mình đang nhìn thấy quỷ.
“Ông là…” Hắn ta là ai? Tại sao lại biết tên của mẹ mình? Phượng Lại Tà cảm thấy đầu óc trống rỗng, quay cuồng, trái tim khó chịu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cái tên đã nhiều năm qua không nghe thấy, nay lại vang lên bên tai một lần nữa.
“Già Duệ bệ hạ, đây là dưỡng nữ của ta – Phượng Lại Tà.” Phượng Lại lên tiếng giải thích, còn cố tình nhấn mạnh bốn chữ “dưỡng nữ của ta”. Cánh tay của hắn đặt lên đầu vai Phượng Lại Tà, đôi mắt nhìn chằm chằm đối phương như để cảnh báo cho hắn ta biết rằng mình đã nhận lầm người.
“Không phải… Liên Kiều… Anh…” Lúc này, Già Duệ mới ý thức được mình đã nhận lầm người, hắn có chút thất vọng, thu lại vẻ kinh ngạc, mắt nhìn sang hướng khác: “Ta đúng là hồ đồ, Liên Kiều đã chết từ lâu rồi, thật sự là…”
Phượng Lại Tà chăm chú nhìn người đàn ông tuấn tú trước mắt. Hắn có mái tóc màu vàng, khuôn mặt sáng ngời như ánh mặt trời thu hút mọi ánh nhìn của người khác. Tuy nhiên, điều làm cho Phượng Lại Tà để tâm nhất chính là lời nói của hắn.
Hắn biết mẹ mình? Hắn còn biết mẹ mình đã chết? Rốt cuộc hắn ta là ai?
“Hì hì, xin hỏi, người mà ngài vừa nhắc tới là ai vậy?” Phượng Lại Tà mỉm cười tươi tắn như chẳng có chuyện gì xảy ra.
“Liên Kiều à?” Già Duệ nhìn chằm chằm cô gái có gương mặt giống hệt Liên Kiều trước mắt: “Đó là em gái của ta.”
Bùm.
Nụ cười trên môi Phượng Lại Tà càng lúc càng sâu, càng lúc càng xinh đẹp, nhưng Phượng Lại ôm lấy vai cô bé thì dường như cảm nhận được cái gì đó, hàng lông mày của hắn hơi chau lại.
“Phụ vương, đây chính là chị Tiểu Tà mà con đã nói với người. Chị ấy rất đẹp, đúng không?” Lúc này, Li Mạt đi tới kéo tay Già Duệ, vừa cười vừa nói.
Phụ vương? Phượng Lại Tà mở to mắt, hắn ta là phụ vương của Li Mạt. Như vậy, thân phận của hắn chính là…
“Chị Tiểu Tà, đây là phụ vương của em – Phương tây huyết chủ Già Duệ.” Li Mạt không chú ý tới nụ cười mất tự nhiên của Phượng Lại Tà, vẫn rất nhiệt tình giới thiệu cả hai với nhau.
Phượng Lại Tà ngạc nhiên nhìn Già Duệ. Hắn là quỷ hút máu, hắn là phương tây huyết chủ, hắn nói: “Liên Kiều là em gái của ta.”
“Già Duệ bệ hạ, Tiểu Tà vừa mới trở lại ma giới nên có chút mệt mỏi, ta mang nó đi nghỉ ngơi trước.” Phượng Lại nhìn Già Duệ, khẽ gật đầu, sau đó đưa Phượng Lại Tà về phòng. Tiểu Bạch cũng đi theo bọn họ, còn Li Mạt thì đưa mắt hết nhìn đông tới nhìn tây, vẻ mặt thất vọng.
“Li Mạt, con tìm cái gì đó?” Nhìn bộ dạng thất vọng của con gái, Già Duệ lên tiếng hỏi.
“Không, không có gì.” Li Mạt vội vã giấu đi vẻ thất vọng, cúi đầu nghịch ngón tay. Sao lại không thấy Tiểu Tiểu Bạch, nó không trở về cùng chị Tiểu Tà sao?
Phượng Lại đưa Tiểu Tà về phòng, căn dặn cô bé sớm nghỉ ngơi, sau đó đi ra ngoài. Đóng cửa lại, hắn không khỏi cúi đầu nhìn bàn tay vừa đặt lên vai Tiểu Tà, một lát sau, hắn mới rời khỏi nơi đó.
Từ lúc Phượng Lại rời khỏi, Phượng Lại Tà vẫn ngồi im trong phòng, không hề nhúc nhích, hai mắt vô hồn nhìn về phía trước. Tiểu Bạch đứng cạnh bên, cảm nhận rõ sự hỗn loạn trong nội tâm Phượng Lại Tà. Tâm trạng của cô bé hiện tại quá mức phức tạp, quá mức đè nén, làm cho nó có cảm giác không thở nổi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao tâm trạng của Phượng Lại Tà lại hỗn loạn như vậy? Đầu óc Tiểu Bạch tràn đầy nghi vấn, nó hỏi Phượng Lại Tà, nhưng đợi một lúc lâu cũng không nhận được câu trả lời, cô bé vẫn cứ giữ nguyên dáng vẻ ngơ ngác và đôi mắt vô hồn như lúc đầu.
“Hống.” Phản ứng của Phượng Lại Tà thật sự làm cho Tiểu Bạch sợ hãi. Nó sợ Phượng Lại Tà một lần nữa biến đổi thành một người có đôi mắt màu tím, cho nên, nó phát ra tiếng kêu, đồng thời dùng đầu sói đẩy đẩy chân Phượng Lại Tà.
“A…” Phượng Lại Tà giật mình kêu lên, đôi mắt cũng có hồn trở lại.
“Ta không sao, chỉ hơi mệt một chút.” Nói xong, Phượng Lại Tà cúi người tháo giày ra, sau đó nằm xuống giường, đưa lưng về phía Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch cảm thấy nhức đầu, không hiểu rõ đầu đuôi cho nên nó chỉ biết nằm rạp trên mặt đất, nhìn bóng lưng của Phượng Lại Tà.
Phượng Lại Tà chậm rãi buông lỏng tay, vì nắm quá chặt, móng tay cắm vào lòng bàn tay nên trên bề mặt da thịt lấm tấm mồ hôi đã xuất hiện mấy vết sướt nhỏ. Đôi mắt màu hổ phách của cô bé mở to sợ hãi, một dòng nước nhẹ nhàng dâng lên bên trong. Phượng Lại Tà vội vã giơ tay lên che miệng, hàng lông mày chau lại đầy khổ sở.
Giọt nước mắt đậu lại trên khóe mắt Phượng Lại Tà chậm rãi lăn xuống gối.
Khuôn mặt của một người phụ nữ xuất hiện trong đầu cô bé – vô cùng rõ ràng, vô cùng xinh đẹp. Ma ma vốn là người phụ nữ hoàn mỹ, không tỳ vết.
Ma ma… Ba ba…
Giọng nói khàn khàn của ba không hề cất lên nữa. Cô bé trốn dưới giường, nhìn thấy người đàn ông đang dần tắt thở, trong đôi mắt ngập nước chứa đầy nỗi lạc lõng và sợ hãi.
“Không được đi ra.” Đã cận kề cái chết, hắn vẫn cố gắng mấp máy môi, cảnh cáo đứa con gái duy nhất. Dù chỉ có một tia hi vọng thì cũng xin trời cho con bé được sống.
“Phốc.” Giữa lúc cô bé đang muốn đưa tay chạm vào cha mình thì đôi mắt của ông lại đột nhiên trợn to, một ngụm máu lớn phun lên tay cô bé.
Máu tươi phủ đầy gương mặt Tả An, thanh đao trên tay người thiếu niên lạnh lùng xuyên qua đầu hắn, kết thúc sinh mệnh của Tả An chỉ trong chớp mắt.
“Ba.” Cả người cô bé đều run rẩy, tiếng gọi trong miệng đã sắp tràn ra ngoài nhưng lại bị cô bé đưa tay lên ngăn lại. Dòng nước mắt đau đớn lăn dài trên má.
Ba ba, ba ba, ba ba…
“Liên Kiều, em thật đẹp, vẫn đẹp y như lúc anh nhìn thấy em năm năm trước, đẹp đến mức làm cho người khác điên đảo tâm hồn.” Gã đàn ông cười một cách ngông cuồng.
“Anh, tại sao anh phải làm như vậy? Tại sao?” Tiếng khóc nức nở của người phụ nữ vang lên, lời nói thốt ra lại làm cho kẻ khác vô cùng kinh ngạc. Cô bé trốn dưới giường nghe thấy tiếng thét thất thanh của mẹ mình, cảm nhận được sự rung chuyển dữ dội của chiếc giường trên đầu mình. Nó nghe thấy tiếng vải vóc bị xé rách, nghe được tiếng khóc tức tưởi của mẹ, còn có tiếng cười ngông cuồng của gã đàn ông kia. Hắn ta đang điên cuồng gọi tên mẹ mình.
“Liên Kiều… Liên Kiều…”
Tê!
Một cây đao xuyên qua tấm nệm, cắm ngay trước khuôn mặt cô bé, chặt đứt vài sợi tóc bên tai.
Tấm nệm màu trắng tuyết đã bị sắc đỏ thay thế.
Ba ba… Ma ma…
Toàn bộ ký ức đêm hôm đó tràn về trong đầu Phượng Lại Tà tựa như một cơn đại hồng thủy: đôi mắt trợn lớn của ba ba, nụ cười giải thoát trước khi chết của ma ma, ngọn lửa hỏa thiêu xác bọn họ, đồng thời cũng thiêu đốt tất cả hạnh phúc, thiêu đốt tất cả sự ngây thơ vụn dại của cô bé.
“Đó là em gái của ta.”
“Đó là em gái của ta.”
“Đó là em gái của ta.”
Đau nhức từ tận tim, xen vào đó… Là hận.
Nước mắt cứ tràn ra.
Phượng Lại Tà mở to mắt, cắn mạnh tay của mình, rất sợ sẽ không kìm được mà bật ra một tiếng khóc.
“Chị Tiểu Tà, đây là phụ vương của em – Phương tây huyết chủ Già Duệ.”
Phương tây huyết chủ Già Duệ. Như vậy, nó là ai?
Cả người Phượng Lại Tà đều run rẩy. Ai đó làm ơn nói cho nó biết, nếu mẹ của nó là em gái của một quỷ hút máu, vậy thì nó là ai? Ai tới nói cho nó biết… Làm ơn…
“Phượng Lại đại nhân.” Li Mạt để hai tay phía sau lưng, đi tới cạnh Phượng Lại.
Phượng Lại buông công văn trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn vị hôn thê của mình. Cô bé đối với hắn chẳng khác gì người xa lạ, nếu đếm hết số câu mà họ đã từng nói với nhau thì cũng chỉ sợ không qua nổi mười đầu ngón tay.
“Cái kia…” Đôi mắt của Li Mạt hết nhìn trái lại nhìn phải, không biết phải mở miệng như thế nào.
Phượng Lại vẫn lạnh lùng chờ đợi.
“Tiểu Tiểu Bạch chưa trở về cùng với chị Tiểu Tà sao?” Suy tư hết nửa ngày trời, cuối cùng, Li Mạt cũng đem thắc mắc trong lòng hỏi ra. Vừa rồi, nó đi tới phòng của chị Tiểu Tà, gõ cửa mãi mà chẳng thấy ai trả lời, cho nên nó đành phải cắn răng tới đây hỏi “vị hôn phu” Phượng Lại.
“Đúng vậy.” Phượng Lại gật đầu. Hắn cũng biết tiểu công chúa rất có hứng thú đối với Sí Viêm, nhưng vẫn không ngờ Li Mạt lại vì Sí Viêm mà chạy tới hỏi hắn. Trong ấn tượng của hắn, Li Mạt luôn có chút sợ hãi khi phải đối mặt với hắn.
Chỉ đành rời khỏi trong buồn bực, Li Mạt thầm quyết định: ngày mai sẽ đi hỏi chị Tiểu Tà.
Nghe thấy tiếng đập cửa dừng lại, Tiểu Bạch ôm một bụng nghi ngờ liếc nhìn Phượng Lại Tà. Nó không hiểu tại sao khi công chúa Li Mạt tới gõ cửa, cô bé lại giả vờ như đang ngủ. Mặc dù Phượng Lại Tà nằm yên trên giường không hề nhúc nhích, nhưng nó rõ ràng cảm nhận được cô bé vẫn còn thức.
Phía bên kia, hai mắt Phượng Lại Tà đã ướt sũng nước. Cô bé ngậm chặt ngón tay trong miệng, không để mình bật ra tiếng nấc, đôi mắt ngây ngốc nhìn mông lung về phía trước.