Đến tận lúc hừng đông, Phượng Lại Tà mới bắt đầu mơ màng chợp mắt. Vì vậy, khi buổi sáng ngày tiếp theo đã tới, cô bé vẫn nằm ngủ nặng nề trên giường. Tiểu Bạch nhìn thấy Phượng Lại bước vào phòng, nó lập tức ngáp một cái rồi tiếp tục nằm xuống ngủ. Không biết tại sao mà nó lại có cảm giác vô cùng buồn ngủ.
Liếc nhìn Tiểu Bạch một chút, sau đó, Phượng Lại đi tới bên giường Tiểu Tà, nhìn đôi mắt sưng đỏ của cô bé, nơi đó vẫn còn đọng lại giọt nước mắt, tim của hắn đột nhiên thắt lại.
Phượng Lại đưa tay gỡ các ngón tay mà Phượng Lại Tà đang ngậm trong miệng ra, trên đó đã có những vết cắn đến chảy máu. Hắn nhẹ nhàng dùng ma pháp làm khép lại miệng vết thương. Ngồi cạnh giường, Phượng Lại đau lòng vuốt ve khuôn mặt cô bé.
Tiểu Tà chắc đã khóc rất nhiều, thế nên nơi khóe mắt vẫn còn lưu lại chút ấm áp.
“Mẹ.” Đôi môi Phượng Lại Tà run rẩy thốt ra một tiếng yếu ớt nhưng rõ ràng.
“Tiểu Tà.” Phượng Lại nhíu mày, muốn dùng tất cả để xóa đi nỗi đau khổ của cô bé.
“Mẹ.” Giọng nói pha lẫn sự nức nở, một dòng nước mắt lại tràn ra từ khóe mắt Phượng Lại Tà. Giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống đầu ngón tay của hắn, chạy thẳng vào tim.
Phượng Lại cúi đầu, nhìn đôi mắt đóng chặt của Tiểu Tà: “Con mơ thấy cái gì?”
Trông thấy vẻ đau khổ của cô bé, Phượng Lại cảm thấy đau lòng hơn bao giờ hết.
“Đừng khóc, đừng khóc.” Hắn cảm thấy vô lực. Hắn có thể hủy diệt tất cả, nhưng lại không biết làm cách nào để kéo cô bé ra khỏi cơn ác mộng. Hoặc là, sau khi cô bé đã tỉnh táo lại rồi, thì làm cách nào để ngăn chặn những cơn ác mộng tiếp theo?
“Tiểu Tà.” Trán của Phượng Lại đã dán vào trán của Tiểu Tà. Nếu như có thể chấm dứt nỗi đau khổ cho Tiểu Tà, vậy thì tại sao lại không làm? Nhẹ nhàng nhắm mắt, Phượng Lại đưa ra quyết định, cho dù vì vậy mà sau này Tiểu Tà oán hận hắn cũng được.
Một luồng sáng màu tím từ trán Phượng Lại truyền vào trán của Tiểu Tà, chậm rãi bao phủ trán rồi sau đó thẩm thấu vào đầu cô bé.
“Tiểu Tà, quên hết chuyện này đi.” Phượng Lại nặng nề nói một câu, sau đó mở mắt ra, hàng lông mi run lên nhè nhẹ.
“Daddy.” Phượng Lại Tà tỉnh dậy, cảm thấy đôi mắt đặc biệt chua xót. Cô bé nhìn thấy khuôn mặt của Phượng Lại gần trong gang tấc thì liền nở một nụ cười tươi như hoa.
“Thức rồi à?” Phượng Lại cười, nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Tà.
“Ui da, mắt con đau quá.” Tiểu Tà nhăn mặt nhíu mày, đưa tay lên dụi mắt nhưng lại phát hiện một vùng ướt át nơi đó.
“Đây là gì vậy?” Tiểu Tà kinh ngạc nhìn ngón tay dính nước của mình, sau đó đưa lưỡi ra liếm liếm.
“Mặn quá, đây là nước mắt?” Nhưng mà tại sao trên mặt nó lại có nước mắt? Không lẽ là nó khóc?
“Đêm qua mơ thấy ác mộng gì? Sáng sớm đã thấy con khóc nức nở rồi.” Phượng Lại cười khẽ, khóe mắt lướt qua phần giường sau lưng Phượng Lại Tà, vết máu dính trên giường lập tức biến mất không tung tích.
“Ngày hôm qua…” Tiểu Tà nhăn mặt. Hôm qua, nó đi cùng daddy và Tiểu Bạch về ma giới, gặp Li Mạt, còn có cha của Li Mạt là phương tây huyết chủ Già Duệ. Sau đó, hắn ta nói là ngoại hình của nó rất giống một người, không đúng, là giống với một quỷ hấp huyết – em gái của hắn, tên Liên Kiều, sau đó thì nó bị daddy đưa về phòng, rồi cuối cùng là đi ngủ, còn chuyện đêm qua mơ thấy cái gì, nó không có lấy một chút ấn tượng nào hết. Dường như nó đã quên mất cái gì đó, nhưng mà dù cố gắng nghĩ thế nào thì cũng không nhớ ra được.
“Nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa.” Phượng Lại nói.
“Ừ… Daddy nè, bụng người ta đói quá.” Tiểu Tà gật đầu, cười tủm tỉm.
“Đổi quần áo đi, ta đưa con đi ăn cơm.” Phượng Lại buông Phượng Lại Tà ra, nhìn cô bé nhảy tung tăng vào toilet. Hắn phất tay lên, Tiểu Bạch đang ngủ say bỗng nhiên tỉnh dậy.
“Hống.” Tại sao nó lại đang ngủ? Tiểu Bạch vẫy đuôi đứng lên, giũ giũ bộ lông của mình.
Phượng Lại Tà cầm quần áo đứng trước gương, phát hiện trên ngực mình có dính vết máu. Cô bé áp sát mũi vào để ngửi, rồi lập tức bĩu môi. Thay quần áo xong, Phượng Lại Tà chạy ào ra ngoài chẳng khác gì một con chim én nhỏ.
Li Mạt ở dưới lầu, vừa nhìn thấy Phượng Lại Tà thì liền nhiệt tình nghênh đón: “Chị Tiểu Tà.”
Phượng Lại Tà nhe răng cười, sau đó buông tay Phượng Lại ra. Dù sao, Li Mạt cũng đang là vị hôn thê trên danh nghĩa của daddy, phụ vương của Li Mạt cũng là nhạc phụ của daddy, thân là “con chồng”, nó cũng nên đóng cho tròn vai một chút. Thế nhưng, điều này cũng không có nghĩa là nó sẽ đem daddy tặng cho Li Mạt. Dù sao thì Li Mạt cũng còn nhỏ, thời gian để nó nghĩ ra đối sách vẫn còn dài lắm.
“Già Duệ đại nhân.” Phượng Lại chào hỏi theo đúng lễ nghi. Già Duệ cũng mỉm cười đáp lại.
Vừa ngồi xuống, Li Mạt đã khẩn trương bám lấy Phượng Lại Tà.
“Chị Tiểu Tà, tại sao không thấy Tiểu Tiểu Bạch vậy? Nó không trở về cùng chị sao?” Tiếng nói của Li Mạt rất nhỏ, cô bé lo lắng phụ vương của mình hoặc là Phượng Lại bá tước sẽ nghe được. Nhưng mà, cô bé đâu biết là với khả năng của Phượng Lại và Già Duệ, cho dù là một con muỗi bay vo ve trên tường, bọn họ cũng có thể nghe thấy, huống chi là tiếng nói của Li Mạt.
“Tiểu Tiểu Bạch đang ở nhà của chị ở nhân giới, một thời gian ngắn sau mới trở về.” Nó cũng đoán được tám chín phần nguyên nhân mà Li Mạt nhiệt tình như vậy, dù sao thì sức quyến rũ của Tiểu Tiểu Bạch nhà nó là thiên hạ vô địch mà. Nếu không biết Tiểu Tiểu Bạch chỉ là động vật, nó sẽ cho rằng cô công chúa Li Mạt này có âm mưu mờ ám với Tiểu Tiểu Bạch mất thôi.
“À. Mà vì sao vậy?” Vừa nghe tới tin tức này, Li Mạt liền xụ mặt xuống. Mấy ngày qua, nó luôn chờ đợi chị Tiểu Tà trở về, bởi vì chỉ có như vậy thì Tiểu Tiểu Bạch mới có thể quay lại.
“Chuyện này thì…” Phượng Lại Tà nhìn trái nhìn phải. Nó không thể nói với Li Mạt rằng Tiểu Tiểu Bạch đang bị thương nặng nên phải ở lại nhân giới dưỡng thương được. Nếu như thật sự nói cho Li Mạt biết, chỉ sợ Li Mạt sẽ trực tiếp khóc thét lên giữa phòng cho mà coi.
“Bởi vì ta giao cho nó một nhiệm vụ nho nhỏ, trước khi hoàn thành nhiệm vụ thì nó không thể trở về.” Tự điều dưỡng mình cho khỏe xem như cũng là một nhiệm vụ, không phải sao?
“Em biết rồi.” Li Mạt gật đầu rồi buồn bã cúi xuống nhìn chân mình. Phượng Lại Tà thấy vậy, bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng thầm cảm thán, tại sao Tiểu Tiểu Bạch không thể biến thành hình người, nếu được vậy, không chừng Tiểu Tiểu Bạch có thể giúp nó giải quyết cô công chúa này, thay thế daddy đi sang phương tây làm phò mã.
“Phượng Lại bá tước, về sự kiện võ đạo đại hội lần này, Đông phương các ngươi đã chọn ra người xuất chiến chưa?” Già Duệ thấy con gái của mình cuối cùng cũng chịu ngồi yên, liền quay sang nói chuyện chính sự với Phượng Lại. Già Duệ vừa nói xong, lỗ tai của Phượng Lại Tà ngay lập tức dựng thẳng lên.
Võ đạo đại hội? Đó là cái gì? Nghe có vẻ rất thú vị.
“Trên cơ bản thì đã tuyển xong, nhưng còn hai vị trí chưa xác định.” Phượng Lại trả lời đơn giản.
“Vậy năm người kia là ai? Phượng Lại bá tước, năm nay ngươi vẫn tham gia có đúng không?” Già Duệ gật đầu, tiếp tục hỏi.
“Năm người đã định là hoàng tử Phượng Ca, công chúa Phượng Tê, đội trưởng đội kỵ binh Phi Mặc, công tước Nạp Hạ cùng với ta.”
Cái gì? Daddy và Phượng Tê đều tham gia? Phượng Lại Tà chớp chớp mắt, cảm thấy vô cùng tò mò.
“Ha ha, xem ra tốp ba người đứng đầu năm nay nhất định lại có Phượng Lại bá tước rồi.” Già Duệ cười khẽ.
Phượng Lại Tà trợn to mắt. Tốp ba người đứng đầu? Daddy của nó không thể đứng thứ nhất sao? Còn có ai đủ khả năng đứng trên daddy chứ?
“Già Duệ đại nhân quá khen.” Phượng Lại gật đầu khiêm tốn, cũng không nói thêm gì nữa.
“Li Mạt, vị hôn phu của con là một nhân vật rất tài giỏi đó.” Già Duệ vừa cười vừa nói.
Li Mạt đang ngồi thừ người ra, vừa nghe thấy thế lại càng hoảng sợ, chiếc thìa trong tay vô ý rơi xuống đất. Thấy vậy, cô bé liền cúi người xuống lượm lên.
“Con nhóc này thật là…” Già Duệ cười trừ, có thể thấy được hắn ta rất hài lòng đối với vị con rể tương lai này. Thế nhưng, Phượng Lại Tà ngồi một bên thì lại cười đến vô cùng tà ác. Thật là không ngờ được vị tây phương huyết chủ thoạt nhìn chỉ hơn hai mươi tuổi này lại muốn đưa tiểu công chúa mười tuổi của hắn cho daddy. Đầu óc của hắn có bị nước vào hay không? Cho dù muốn cưới hỏi thì cũng nên tìm một cô công chúa ra dáng chút xíu chứ.
“Phụ vương.” Khuôn mặt nhỏ bé của Li Mạt hơi ửng hồng. Già Duệ lại cho rằng cô bé đang đỏ mặt vì thẹn thùng nên nụ cười của hắn càng thêm sâu. Phượng Lại thì chỉ lẳng lặng ăn cơm, không đưa ra ý kiến gì, dường như những gì Già Duệ nói hoàn toàn chẳng liên quan tới hắn.